Gió thổi nhẹ, lá cây bay, xơ xác...
Lòng mình, buồn mênh mang.
Mình vừa làm cái việc, cực kì có lỗi với chính bản thân mình. Mình biết, sau này mình sẽ hối hận, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, vẫn làm.
Đợi xe cấp cứu đến đưa nó đi, mình cũng lững thững về quán.
Thối lòng thối ruột, nhân viên hỏi cũng chẳng buồn nói, mình chọn một chỗ khuất trên ban công tầng ba, nhìn dòng xe cộ tấp nập nhộn nhịp...
...
-"Chị..."
Thằng Đức gọi mình, rồi khẽ kéo cái ghế ngồi bên cạnh. Nó mở chai bia, tu một hơi rồi thở dài.
-"Mày cứ nói đi!"
-"Em...chị chắc muốn nghe không?"
-"Còn chuyện chó má hơn mà tao chưa trải qua hả?"
-"Con Vi..."
Nó ngập ngừng, mãi sau mới thông báo.
-"Con trai chị ạ, bốn cân hai, mẹ tròn con vuông, nghe nói Quốc mặt ngựa tổ chức ăn mừng hai ngày đón cháy ngoại, toàn bộ nhân viên đều được phát lì xì đỏ 50 ngàn."
Mình giật chai bia từ tay nó, tu thật nhiều, cố ngửa lên, mong nước mắt đừng chảy xuống...
Có gì mà khóc?
Có gì mà đau?
Một sinh linh tới với thế giới này, là điều đáng mừng, phải không?
-"Quốc mặt ngựa chỉ có hai đứa con, nghe nói ông ta và con trai lớn gặp nhau là khục khặc, nên cưng nhất là con Vi này, ngày xưa chị chơi thân thì chắc cũng biết đôi chút..."
-"Ý mày là sao?"
-"Ý em là chị đừng nghe lũ kia nói linh tinh, đừng nghĩ tới việc trả thù làm gì, vì sức chị không đủ đấu với lão đâu..."
-"Ừ!"
-"Đời có nhân quả, để xem con mặt lờ và thằng mặt bờ ấy ngoe nguẩy được tới bao giờ... thôi chị ạ, đừng nghĩ nhiều, mình sống tốt cuộc sống của mình thôi..."
Đúng vậy, sống cuộc sống của mình thôi!
Dù như nào, thì cuộc sống vẫn tiếp diễn,
Quá khứ, có ngọt ngào,
Hiện tại, có cay đắng,
Thì quá khứ, vẫn mãi là quá khứ, còn hiện tại, mới là sự thật...
Đêm ấy, mình ngồi trước gương, lâu lắm.
Người trong gương kia sao mà xấu xí, bù xù, bẩn thỉu, chẳng bù cho người lúc trưa mình gặp, người ta chửa đẻ còn xinh đẹp rạng ngời đến vậy, mình gái chưa chồng mà trông như sắp sang tứ tuần rồi ấy.
Thở dài, rồi lại thở ngắn.
Cuối cùng hâm hâm dở dở kiểu gì, quyết định sẽ đi phẫu thuật thẩm mĩ.