Được nửa tháng thì anh bình phục, hai đứa gọi taxi về, mình cười toe toét.
Sau đó, vì ở bệnh viện ngủ chung rồi nên giờ về nhà cũng thế thôi. Mình thường thích rúc vào anh ý, cái mùi dễ chịu lắm, giờ quen rồi, không có là khó ngủ.
Giờ anh khoẻ thì hay đi chợ với mình, lúc nào cũng nắm tay nhau rất chặt, tình cảm lắm.
Về tới nhà thì mình nấu cơm, anh làm việc, anh bảo có dự án làm ở nhà nên không cần tới công ty. Bọn mình chưa khi nào dành nhiều thời gian cho nhau tới vậy, hạnh phúc ngọt ngào lắm.
Thỉnh thoảng, mình mang đồ từ bếp ra đút cho anh, nhìn vào bàn làm việc thấy hơi lạ, anh học Điều Khiển Tự Động cơ mà? Từ bao giờ trên bàn toàn paper, giá sách thì các kiểu, nào là "Graphs and Hypergraphs", "Abstract Algebra", "Group Theory", "Prime Number", "Topology"...
Còn có rất nhiều sách, báo, cùng đề một cái tên, giống cái tên trên thẻ ATM anh đưa hôm nọ. Chắc anh đang hợp tác với người này.
Nhưng tại mình không đi học đại học nên cũng không hỏi, sợ hỏi nhiều lơ ngơ anh lại phát hiện ngu thì chết.
Cũng thỉnh thoảng, mình nhớ là mình có lên cơn, ảo tưởng, kích động. May là anh có kinh nghiệm rồi, nên thấy dấu hiệu thì ngay lập tức ném hết các vật nhọn quanh mình ra xa, rồi siết mình thật chặt, hết cựa quậy.
Cuối tuần, anh chở mình đi loanh quanh. Hôm nay mình nói muốn về nhà lấy mấy cái váy đẹp nên bọn mình xuống trung tâm thương mại ở Royal chơi luôn.
Lúc ghé vào VinMart, tự dưng giở thói trẻ con, mè nheo đòi anh lấy cánh gà.
Ở đây có cái hàng cánh gà rán, cũng không quá xuất sắc, mình hiểu biết về bột nêm độ giòn bên ngoài mình có thể làm còn hơn nó. Nhưng được cái cứ ra lò là người mua bâu đông lắm, đợt trước thấy mấy anh trai xếp hàng mua cho người yêu, mình hơi ghen tỵ.
Hôm ấy, mình bảo anh, mà anh không chịu mất mặt chen lấn, còn đòi ra KFC ăn cho lịch sự.
Giờ muốn thử lại, ai ngờ được.
-"Em ở đây đợi anh, đừng chạy lung tung!"
-"Dạ!"
Hứa rồi nhưng kiểu đợi lâu chán quá nên đi dạo linh tinh. Thấy có hàng quảng cáo nước tương siêu đặc biệt thế là vào lân la.
-"Vi!"
Không ngờ lại gặp nó ở đây, giống lắm, chơi với nhau bao nhiêu năm, chỉ cần bóng lưng nó mình cũng nhận được.
Nó quay lại, bụng to tướng.
Hả? Nó mang bầu từ bao giờ mà mình không biết?
Cả người đàn ông đi cạnh nó nữa?
Cái người mà nó đang bám như dây leo thế kia?
Lại.
Việt.
An.
Mình quay lại, nhìn cái người đang xếp hàng chờ cánh gà...đeo kính...bốn mắt...
Chai nước tương trên tay mình, rơi! Vỡ nát!
Mọi người đều quay lại nhìn, trong phút chốc, mình trở nên nổi tiếng.
Trong phút chốc, kí ức ào ạt, chen lấn...
Mình, sau một thời ngu xuẩn lẫn lộn, chưa bao giờ thấy tỉnh táo đến vậy!