Cơ Quân Đào và A Thích ngồi uống trà dưới hiên trong khi Cơ Quân Dã đang cắt tỉa một cây bách ở vườn hoa. A Thích thầm thì nói với Cơ Quân Đào: “Nhìn kìa, đã không biết lại còn đòi thể hiện, anh mau bảo cô ấy đừng cắt nữa đi, nếu không mấy hôm nữa, cái cây này sẽ chết đấy. Ở bên nhà tôi bây giờ, tất cả đều là tàn hoa bại liễu hết cả rồi”.
A Thích lớn hơn anh hai tuổi, thầy giáo của A Thích là bác sĩ tâm lý của mẹ Cơ Quân Đào. Chính trong thời gian cùng mẹ đi khám bệnh, Cơ Quân Dã đã quen biết rồi quý mến A Thích. Bây giờ A Thích lại trở thành bác sĩ tâm lý của Cơ Quân Đào, quan hệ giữa hai người hết sức thân thiết.
“Vì sao chính cậu không nói? Sợ vợ à?” Cơ Quân Đào mỉm cười uống một ngụm trà, chỉ có lúc nói chuyện với A Thích anh mới có thể thoải mái vui đùa.
“Tôi nói rồi nhưng cô ấy cứ vâng vâng dạ dạ rồi đâu lại vào đó”. A Thích nhìn Cơ Quân Dã, ánh mắt rất dịu dàng: “Anh còn không biết tính cô em gái này của anh sao? Bảo thủ lắm”.
Cơ Quân Đào cũng nhìn em gái. Đúng vậy, cố chấp, người nhà họ Cơ ai cũng cố chấp. Mẹ cố chấp, vì vậy đã ép bản thân vào tuyệt lộ. Em gái cố chấp, vì không yên tâm về mình nên nó nhất định không chịu kết hôn. Anh cho rằng bố là người vô tâm, không ngờ sau khi mẹ qua đời, ông lại bỏ trần duyên quy theo cửa Phật. Còn chính mình...
Anh thở dài, nói: “Mấy ngày nay tôi đều mơ một giấc mơ giống nhau, mơ thấy mẹ bế tôi đuổi theo bố, nước sông lạnh buốt, bà đi chân đất ra sức chạy. Bố ôm một người phụ nữ khác đi sang bờ bên kia không quay đầu lại. Mẹ cứ đuổi theo mãi rồi bị nước sông cuốn đi. Tôi gọi bố tôi quay lại cứu người. Khi bố quay đầu lại, khuôn mặt bố lại biến thành mặt chính tôi. Lần nào cũng đến đoạn này là tôi tỉnh lại”.
“Ngày nào cũng mơ à?” A Thích hỏi, tay vuốt vuốt lông Leshy đang nằm dưới chân. Leshy khẽ rên ư ử, rất thoải mái.
“Không phải hôm nào cũng mơ nhưng cũng vài ba lần rồi”.
“Quân Đào, trước giờ anh luôn lo nghĩ quá nhiều thứ, luôn cảm thấy nếu không phải vì anh thì có lẽ bác gái đã chia tay bác trai để trở lại Singapore, bắt đầu cuộc sống mới như mong muốn của ông bà ngoại anh từ lâu rồi, cho nên anh luôn áy náy với bác gái. Một mặt anh cảm thấy mình là gánh nặng của bác gái, cho nên lúc qua sông bác vẫn phải bế anh mà không thể bỏ lại được. Mặt khác anh lại cảm thấy chính mình góp phần gây nên bất hạnh cho bác gái, cả anh và bác trai đều có lỗi như nhau, vô thức anh đã đổi vai với bác trai, cho nên sau đó mặt bác trai lại biến thành mặt anh. Chính sự đổi vai này dẫn đến việc anh không thể quan hệ bình thường với phái nữ”.
A Thích nhấp một ngụm trà, nói nghiêm túc: “Anh yên tâm. Bệnh trầm cảm của anh đã khỏi rồi, bằng chứng rõ ràng nhất là anh đã cầm lại bút vẽ. Tiểu Dã nói phong cách vẽ của anh đã tươi sáng hơn rất nhiều. Chẳng qua là anh không tự vượt qua được tình cảm của chính mình. Trong tiềm thức, anh vẫn cố chấp cho rằng nếu có được hạnh phúc, anh sẽ trở thành một đứa con bất hiếu. Quân Đào, bác gái là người hy vọng anh hạnh phúc nhất, vì thế anh không được phụ lòng mẹ mình. Tôi nghe nói gần đây anh bắt đầu gần gũi với người lạ, dù là một đứa trẻ con nhưng đó là một khởi đầu tốt. Anh cứ cố gắng duy trì, mặc dù thời gian đầu có hơi miễn cưỡng”.
A Thích cười nói: “Anh phải tìm một người phụ nữ có thể cứu rỗi anh. Thấy tâm tình anh không tốt, Tiểu Dã lại bắt đầu lo lắng. Thực ra cũng không có gì phải lo lắng, tôi thấy anh rất bình thường. Trước kia anh không để ý đến thứ gì hết thì mới phải lo lắng, rất nhiều lúc, tức giận cũng là một kiểu quan tâm”.
Đột nhiên anh ta chỉ về phía tường ngăn vườn hoa: “Nhìn thằng bé kia kìa, xinh thế”.
Cơ Quân Đào nhìn theo hướng anh ta chỉ, Đậu Đậu đang đứng trên ghế ở phía bên kia tường vây, nhìn về phía họ. Thấy Cơ Quân Đào quay sang, cậu bé vui vẻ gọi to: “Chú Cơ!”
Nghe tiếng gọi, Cơ Quân Dã cũng quay lại. Nhìn thấy Đậu Đậu, cô liền quăng chiếc kéo tỉa cây xuống, chạy đến bên tường vây nói: “Đậu Đậu, mau sang bên này, Leshy đến rồi”.
Đậu Đậu nói: “Mẹ đóng cửa vườn hoa rồi, cháu không ra được”.
“Mẹ cháu đâu?” Cơ Quân Dã thắc mắc, như những gì cô nhớ thì bất kể lúc nào Thương Hoài Nguyệt cũng luôn ở bên cạnh Đậu Đậu.
“Mẹ cháu đang ngủ trưa, cháu không ngủ được nên lén trốn ra ngoài này”. Đậu Đậu tinh nghịch le lưỡi.
Cơ Quân Dã vuốt vuốt mũi cậu bé, nói: “Hư quá, cháu ra gần cửa đi, cô bảo chú bế cháu sang bên này”.
Đậu Đậu tụt xuống, chạy đến gần cửa vườn hoa, thấy A Thích và Cơ Quân Đào đứng ở ngoài. Cậu bé mở to mắt đánh giá A Thích một hồi với vẻ không tín nhiệm rồi gọi: “Chú Cơ bế cháu”, sau đó giơ hai tay về phía Cơ Quân Đào.
Cơ Quân Đào cẩn trọng bế cậu bé qua cửa vườn hoa, A Thích gật đầu nhìn với gương mặt tươi cười.
Cơ Quân Dã vội vã chạy tới đón Đậu Đậu rồi thơm tới tấp lên má cậu bé. Đậu Đậu vừa tránh vừa cười khanh khách, liến thoắng đòi cô thả xuống chơi với Leshy.
Cơ Quân Dã hỏi: “Chủ nhật trước cô mang Leshy đến chơi với cháu mà sao cháu không đến?”
Đậu Đậu giãy khỏi tay Cơ Quân Dã, chạy đến vuốt ve Leshy, nói: “Tuần trước là tuần cháu ở với bố, cháu phải về nhà bà nội”.
Cơ Quân Dã khó hiểu: “Tuần trước cháu ở với bố là thế nào? Mẹ cháu thì sao?”
“Mẹ cháu ở một mình”. Đậu Đậu ôm cổ Leshy nói: “Tuần cháu ở với mẹ thì bố cháu ở một mình, đây là quy định của bác Vương”.
“Bác Vương là ai?” Cơ Quân Dã đã hiểu ra điều gì đó, vô thức quay lại xem Cơ Quân Đào, phát hiện anh trai đang nhíu mày nhìn Đậu Đậu.
“Bác Vương là quan tòa, tất cả mọi người đều phải nghe lời bác ấy”. Đậu Đậu lộ ra vẻ mặt tại-sao-cô-lại-không-biết-điều-này-nhỉ: “Bà nội nói bố không ngoan cho nên bác Vương không cho phép bố ở cùng với mẹ nữa”.
“Chẳng lẽ bố cháu với mẹ cháu...”
“Tiểu Dã!” Cơ Quân Đào sầm mặt ngắt lời: “Biết rồi còn hỏi!”
Cơ Quân Dã chột dạ vội quay sang nhìn A Thích, A Thích vỗ vỗ tay cô rồi quay sang phía Đậu Đậu, thở dài: “Em đúng là không khác nó bao nhiêu”.
“Xì!” Cơ Quân Dã không phục, nói: “Xinh được như Đậu Đậu của chúng ta thì đã tốt”.
Mọi người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng Hoài Nguyệt hoang mang gọi Đậu Đậu vọng sang từ nhà bên cạnh. Cơ Quân Dã vội lớn tiếng đáp: “Hoài Nguyệt, Đậu Đậu ở bên này”.
Hoài Nguyệt đi tới trước cửa vườn hoa nhà họ Cơ, nhìn thấy Đậu Đậu đang chơi với Leshy, cả giận nói: “Đậu Đậu, tại sao con không nói gì với mẹ, đã trốn ra ngoài chơi rồi, để mẹ lo quýnh cả lên”.
Đậu Đậu chột dạ, cúi đầu kéo Leshy đi theo Cơ Quân Dã ra ngoài cửa, Leshy bất mãn sủa ông ổng với Hoài Nguyệt. Cơ Quân Dã vừa quát nó vừa cười nói: “Được rồi, được rồi. Đừng giận, xem chị sợ đến bạc cả mặt kìa. Nó có thể chạy đi đâu được chứ, tiểu khu này chỗ nào cũng có camera. Đậu Đậu lại rất lanh lợi, nhất quyết không cho người lạ bế. Vừa rồi A Thích định bế nó nhưng nó nhất định không cho”.
Thấy mái tóc Hoài Nguyệt rối tung, gương mặt vẫn còn vẻ hoảng sợ, Cơ Quân Đào cũng cảm thấy việc họ tự tiện bế con người ta sang nhà mình đúng là không ổn. Anh định xin lỗi nhưng lại không chen lời vào được nên đành phải đứng bên cạnh nhìn.
Hoài Nguyệt nói với Đậu Đậu: “Nhà cô có khách à? Đậu Đậu ngoan, về với mẹ nào”.
Cơ Quân Dã cười nói: “Không phải khách, đó là bạn trai tôi. Hoài Nguyệt, chị đừng đứng ngoài cửa nữa, vào nhà chơi đi”. Nói rồi định đi tới mở cửa vườn hoa.
Hoài Nguyệt vừa giữ cửa thật chắc vừa nói: “Đừng, đừng, đừng, tôi không vào quấy rầy đâu”.
Cơ Quân Dã cho rằng Hoài Nguyệt lại e ngại thái độ của Cơ Quân Đào như lần trước nên vội nói: “Quấy rầy cái gì chứ, hai người này đang buồn chán đây này. Vừa rồi chính anh trai tôi bế Đậu Đậu sang bên này đấy. Vào đi, chị đừng giữ cửa nữa”.
Hoài Nguyệt kiên quyết không chịu buông tay, nói: “Không, không, không, nhà tôi còn có chút việc...”
Đậu Đậu hét lớn: “Cô, mẹ cháu sợ chó, có Leshy ở đây mẹ cháu không dám vào”.
Cơ Quân Dã cười ha hả: “Có đúng không Hoài Nguyệt? Đừng sợ, đừng sợ, Leshy hiền lắm, để tôi giữ nó cho. Chị vào đi”. Nói rồi lại mở cửa ra.
Hoài Nguyệt sợ hãi kêu lên một tiếng rồi quay đầu chạy thẳng về nhà, nghĩ lại thấy xấu hổ quá liền đỏ mặt nói với Cơ Quân Dã qua tường vây: “Nếu như không phiền thì để Đậu Đậu chơi với Leshy một lát. Đậu Đậu, chơi một lúc rồi về nhé!”
Đậu Đậu gật đầu đồng ý.
Cơ Quân Dã lắc đầu, thở dài nói: “Hoài Nguyệt, Hoài Nguyệt, tại sao lại nhát gan thế chứ?”
Quay đầu nhìn lại, cô thấy Cơ Quân Đào cũng đang lẳng lặng mỉm cười nhìn người phụ nữ bên kia tường, còn A Thích thì nhìn Cơ Quận Đào như đang suy nghĩ gì đó.
Hoài Nguyệt xách ô ra định đi tưới nước cho vườn hoa, Cơ Quân Dã tò mò đứng nhìn qua bức tường, hỏi: “Hoài Nguyệt, chị trồng gì đấy? Cái lều che này là chị tự dựng à? Chị giỏi thật đấy”.
Hoài Nguyệt chỉ các loại rau quả trong vườn, nói: “Đây là bầu, đây là bí đỏ, kia là ớt. Lều là bác làm vườn ở đây dựng giúp tôi chứ tôi thì làm thế nào được. Bao giờ có quả sẽ mời chị ăn nhé”.
Cơ Quân Dã gật đầu nói: “Hay quá, tôi thích ăn mướp nhất, chị cũng nên trồng mấy giàn mướp đi”.
“Tôi trồng trên nóc nhà rồi, là loại mướp vụ dài, mấy hôm nữa cũng phải dựng lều cho nó. Mái nhà chúng ta liền nhau, sau này chị muốn ăn thì cứ lên hái thôi, mướp bò xa lắm”.
“Chị có trồng dưa chuột không? Người ta nói bây giờ dưa chuột toàn phun thuốc kích thích làm tôi cũng không dám ăn. Tôi thích ăn rau trộn chua ngọt lắm, để trong tủ lạnh một lát rồi mang ra ăn, sướng phải biết!”
Hoài Nguyệt nói: “Trên giàn hoa ở ban công nhà tôi có mấy quả, để tôi hái cho chị”.
Cơ Quân Dã nói: “Chờ đã, để tôi tham quan nông trại của chị một chút. Trên nóc nhà, trên ban công, rồi lại trong vườn hoa, chị trồng bao nhiêu loại rau, có ăn hết được không?”
Hoài Nguyệt hơi sững lại rồi nhẹ giọng nói: “Không ăn hết có thể cho người khác, những thứ này đều đã làm sẵn từ khi hoàn thiện nhà, để không cũng đáng tiếc”.
Cơ Quân Dã hết sức hối hận vì mình đã không biết giữ mồm giữ miệng. Nhà người ta vốn đã có ba người, cộng thêm bố mẹ chồng, đúng là đông vui thật. Bây giờ một người cô đơn bóng chiếc, có người trồng mà không có người ăn, đúng là thê lương biết bao. Cô vội nói: “Vậy sau này tôi phải trèo sang hái trộm mới được”. Nói rồi dặn dò Cơ Quân Đào và A Thích trông coi Đậu Đậu còn mình thì chạy sang nhà hàng xóm.
Lần trước Cơ Quân Dã không có thời gian xem xét kỹ các phòng nhà Hoài Ngụyệt, lần này cô quyết định tham quan một chuyến, thấy cả sân thượng cũng được đổ đất màu để trồng rau, giữa vườn rau trên sân thượng có đặt các tấm gỗ song song chia thành từng luống để tiện đi lại, Cơ Quân Dã không ngớt lời knen ngợi Hoài Nguyệt khéo léo. Hoài Nguyệt thản nhiên nói: “Đều là bố Đậu Đậu thiết kế cả, tôi làm sao nghĩ ra được những thứ này chứ”.
Cơ Quân Dã không tiện tiếp lời, liền nói: “Tôi cũng phải thuê người đến lắp một cái thang lên sân thượng mới được, đứng ở đây tầm nhìn rộng thật. Sau này dây mướp nhà chị cũng sẽ bò sang mái nhà tôi, chúng tôi cũng được mát lây”.
Thương Hoài Nguyệt gật đầu nói: “Chị cũng làm một vườn hoa trên sân thượng đi, trồng ít cây cối vào mùa hè, tầng trên cùng cũng sẽ không nóng như bây giờ nữa, hiệu quả tốt lắm. Có điều phải tìm công nhân có tay nghề thật vững mới được, nếu không để thấm nước thì hỏng hết cả. Tay nghề anh thợ làm cho nhà tôi tốt lắm, tôi có số điện thoại của anh ta, nếu chị cần thì tôi cho”.
Cơ Quân Dã nói: “Tôi phải hỏi anh tôi đã, nếu anh ấy không đồng ý thì tôi có thích đến mấy cũng vô dụng. Tôi thật hối hận vì đã không mua một căn nhà ở đây, đợi bao giờ anh tôi khỏi thì tôi sẽ đuổi anh ấy tới biệt thự ở Thanh Hồ, hai chúng ta sẽ làm hàng xóm tốt”. Mặc dù chỉ gặp Hoài Nguyệt một vài lần nhưng Cơ Quân Dã đã có cảm giác thân thiết, thâm tâm rất thích người phụ nữ dịu dàng này.
Hoài Nguyệt nhớ tới lọ Bách Ưu Giải trên bàn trà nhà Cơ Quân Đào hôm đó, gật gật đầu hiểu ý: “Nếu mua hai căn gần nhau thì chị chăm sóc anh trai cũng tiện. Ở đây có không ít người đầu cơ, chị đi hỏi công ty tư vấn nhà đất xem, họ có danh sách hết đấy”.
Nhớ lại thái độ lạnh như băng của Cơ Quân Đào lần trước, Cơ Quân Dã nói: “Tính tình anh tôi không tốt, anh ấy luôn luôn làm theo ý mình, nhìn thì lạnh lùng nhưng cũng không phải thật sự có thành kiến gì với người khác, bình thường có gì đắc tội, mong chị thông cảm cho”.
Hoài Nguyệt vội nói: “Chúng ta là hàng xóm, không cần khách sáo. Nếu như có chuyện gì tôi giúp được thì chị cứ nói”.
Người mắc bệnh trầm cảm vốn đã hết sức lạnh nhạt với người khác, sau một thời gian quan sát, cô cũng đoán ra Cơ Quân Đào vẫn còn độc thân. Nếu không, hẳn cũng không cần em gái phải tới chăm sóc. Có điều, để anh sống một mình trong căn nhà lớn như vậy, chẳng lẽ không sợ có chuyện bất trắc gì xảy ra sao? Cô nhớ tới lọ thuốc ngủ lần trước, định nói, nhưng nghĩ lại hai bên cũng không thân quen lắm, với lại cũng có thể đó là chuyện cấm kỵ của người ta, nên lời nói sắp bật ra, cô liền kìm lại.
Cơ Quân Dã hái mấy quả dưa chuột trên ban công nhà Hoài Nguyệt rồi theo Hoài Nguyệt xuống. Hoài Nguyệt dẫn cô đi xem từng phòng một, phong cách khác hẳn nhà họ Cơ, khắp nơi có dấu ấn tinh tế của một ngôi nhà có phụ nữ ở.
“Sau này tôi trang trí phòng cưới, phải nhờ chị tới tư vấn mới được, mấy ông thiết kế đó chẳng bao giờ nghĩ đến những chi tiết nhỏ này cả”. Cơ Quân Dã vừa nói vừa đi vào phòng sách, thấy bức tranh trên tường liền sửng sốt: “Tại sao bức tranh này lại ở đây?”
Hoài Nguyệt không hề để ý rằng câu hỏi của Cơ Quân Dã có phần kỳ quặc, cô không muốn nhắc đến chuyện này nên chỉ ậm ờ nói là có người tặng.
Cơ Quân Dã nhớ tới phán đoán của Tiểu Cẩm và câu hỏi của Cơ Quân Đào hôm đó, không kìm được, hỏi tiếp một câu: “Tranh này không rẻ chút nào, bạn trai chị tặng à?”
Hoài Nguyệt chần chừ một hồi lâu rồi nói: “Bố Đậu Đậu thích bức này, nói là treo ở phòng sách rất hợp”.
Cơ Quân Dã ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu rõ nguyên do, nhớ tới đánh giá của Tiểu Cẩm về bà Lỗ bây giờ, cô cảm thấy cực kỳ bất bình cho Hoài Nguyệt. Có điều chồng trước của cô ấy khăng khăng mua bức Ánh trăng này, rõ ràng là vì trong đó có tên cô ấy, không lẽ là tình cũ chưa dứt? Lại nghĩ đến thái độ của Cơ Quân Đào hôm đó, có lẽ là vì hiểu lầm Hoài Nguyệt. Cô quyết định trở về giải thích với anh trai cho thật rõ ràng, để anh khỏi phải mang bộ mặt lạnh như băng đó ra dọa người, còn ném cả túi đậu người ta vất vả trồng trọt, chăm sóc vào thùng rác nữa.