Em Gái Của Gian Thần

Chương 115: Ly miêu hoán chúa

Thuần Vu Kỳ một đường chạy thật nhanh đến trước cửa chùa Thừa Ân, không đợi con ngựa của mình bình ổn lại, hắn đã nhanh chân nhảy xuống ngựa chạy vào trong chùa.Đám Trường Thanh cũng nhanh chạy theo phía sau.

Cửa chùa Thừa Ân mở rộng, Thuần Vu Kỳ vội tiến vào lại nhìn thấy bên trong chùa không có ai đến dâng hương bái Phật.

Trong lòng hắn chợt trầm xuống. Ngày thường vẫn luôn có phật tử đến đây dâng hương lễ Phật, hương khói hưng thịnh. Hôm nay lại là mùng một tết theo lý mà nói người đến đây rất đông, nhưng vì sao trong chùa lại quạnh quẽ như vậy?

Hắn cố gắng áp chế sự bất an trong lòng, thấp giọng phân phó đám người Trường Thanh đứng phía sau: " Phân tán ra tìm kiếm biểu tiểu thư. Bất luận chỗ nào cũng không được bỏ xót."

Đám người Trường Thanh lập tức hành động, còn Thuần Vu Kỳ cũng tiến vào trong thận trọng tìm kiếm khắp nơi.

Một lúc sau liền nghe thấy tiếng Trường Thanh hô vang: " Hầu gia, biểu tiểu thư đang ở trong đại điện."

Thuần Vu Kỳ nghe xong, cảm thấy vô cùng vui sướng vội vàng đi về phía đại điện. Nhưng sau khi hắn bước vào trong, sự vui sướng lập tức biến tan

đổi lại là trầm xuống.

Bởi vì hắn nhìn thấy đám người Tống ma ma ngất xỉu trong điện, ngay cả Triệu Kỳ Ngọc cũng như vậy.

Thuần Vu Kỳ tiến vào đã nhìn thấy một hộ vệ đang xem xét đám người Tống ma ma còn sống hay không, sau đó liền bẩm báo với hắn: " Hầu gia, bọn họ đã trúng phải mê hương."

Mê hương? Ai đã ra tay với bọn họ như vậy? Nhưng xem ra y phục của bọn họ vần bình thường, thậm chí trang sức trên người cũng không mất, tất nhiên không phải là cướp sắc, cũng không phải là cướp tiền, vậy là vì điều gì?

Thuần Vu Kỳ không còn tâm tư chú ý tình tiết bên trong, hắn vội bước đến bên cạnh Triệu Kỳ Ngọc, ngồi xổm trước mặt nàng ta, cẩn thận đỡ nàng ta lên, gọi một tiếng: " Uyển Uyển, tỉnh đi."

Thời điểm hắn gọi lên hai chữ này, giọng nói nghẹn ngào, trái tim dường như cũng run rẩy. Nàng bên cạnh hắn nhiều ngày vậy mà hắn lại không nhận ra nàng, thực sự hắn thật đáng chết. Cũng may hiện giờ nàng đã nằm trong lòng hắn, tóm lại mọi chuyện vẫn còn kịp.

Nghĩ đến đây, ánh mắt khi nhìn đến Triệu Kỳ Ngọc cũng trở nên dịu dàng, ôm nàng ta càng chặt hơn.

Nhưng Triệu Kỳ Ngọc vẫn không tỉnh lại. Ngay cả đám người Tống ma ma cũng vậy. Lúc này Trường Thanh đã phân phó hai hộ vệ ra ngoài lấy tuyết đem vào đặt lên mặt bọn họ.

Thời tiết rất lạnh tuyết càng lạnh hơn khi đặt lên mặt đám người Tống ma ma làm cho bọn họ vì lạnh mà tỉnh lại.

Bất quá bọn họ vừa tỉnh lại nhưng vẫn còn mơ hồ, lại nhìn thấy Thuần Vu Kỳ cùng đám hộ vệ đứng trong đại điện, bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ ngồi ngây ngốc trên mặt đất.

Thuần Vu Kỳ không quan tâm đến đám người Tống ma ma, hắn chỉ vỗ nhẹ gò má Triệu Kỳ Ngọc, gọi: " Uyển Uyển, tỉnh lại đi."

Nhưng Triệu Kỳ Ngọc vẫn không tỉnh lại. Trường Thanh lại đem đến một cục tuyết, liền hỏi: " Hầu gia, người có muốn dùng cái này với biểu tiểu thư..."

Thuần Vu Kỳ lắc đầu, trời lạnh như vậy nếu để tuyết lên mặt nàng, hắn lo lắng nàng sẽ bị lạnh. Cho nên hắn chỉ đưa tay cầm nắm tuyết thật cẩn thận để những giọt nước rơi trên mặt Triệu Kỳ Ngọc.


Trường Thanh trong lòng thầm nghĩ, hầu gia vì sao lại lo lắng cho biểu tiểu thư như vậy? Nhưng làm vậy có ích gì đâu? Chỉ vài giọt nước tuyết làm sao biểu tiểu thư có thể tỉnh lại? Nếu không dùng một nắm tuyết lớn để nàng cảm thấy lạnh, chẳng phải như vậy mới giải được mê hương sao?

Bất quá Trường Thanh cũng không dám lên tiếng, ngược lại hắn ta chỉ hỏi đám người Tống ma ma đã xảy ra chuyện gì.

Tống ma ma nói năng có chút lộn xộn, qua một lúc Trường Thanh mới hiểu rõ bà ta muốn nói điều gì.

Nhưng nghe cũng như không nghe vậy, Tống ma ma cũng không biết vì sao mình lại ngất xỉu, trong lúc các nàng quỳ bái phật bỗng nhiên lại ngất xỉu, sau khi tỉnh lại liền nhìn thấy đám người Thuần Vu Kỳ đã ở đây.

Lúc này Thanh Trúc lại ngây ngốc nhìn chằm chằm Triệu Kỳ Ngọc. Áo đỏ rủ kim hoa, váy dài trắng, không giống y phục sáng sớm tiểu thư mặc đến đây. Hơn nữa lại giống với y phục ngày ấy tiểu thư đi lạc trên núi.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sắc mặt Thanh Trúc tái xanh, gắt gao nắm lấy cánh tay của Tử Huyên.

Tử Huyên vì quá đau nhịn không được nhíu mày hỏi nàng ta: " Thanh Trúc, ngươi làm sao vậy?"

" Tử Huyên, ngươi nhìn xem y phục trên người tiểu thư kìa." Giọng nói Thanh Trúc có chút nghẹn ngào, lại còn có chút run sợ, " Là y phục ngày ấy tiểu thư đi đến kinh thành."

Lời nói của Thanh Trúc không đầu không đuôi nhưng Tử Huyên vẫn hiểu được. Cho nên nàng ta nhìn về phía Triệu Kỳ Ngọc, sắc mặt cũng lập tức trắng xanh.

Thuần Vu Kỳ cũng đã nghe thấy những lời nói của các nàng, trực giác nói cho hắn biết có ẩn tình bên trong. Hắn lại chau mày, ngẩng đầu nhìn bọn họ vẻ mặt lạnh lùng, ngữ khí càng lạnh thấu xương: " Các ngươi đang nói đến chuyện gì?"

Thanh Trúc cùng Tử Huyên chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt này của Thuần Vu Kỳ, làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi tay chân mềm nhũn, nhanh chóng quỳ lên nhưng không nói một lời.

Ánh mắt Thuần Vu Kỳ vẫn đặt trên người bọn họ, theo sau hắn cười lạnh: " Tuy rằng Vĩnh Hoan Hầu Phủ của ta đối xử khá tốt với hạ nhân, nhưng vẫn có quy tắc. Nếu các người còn ngoan cố không nói ra sự thật đừng trách ta dùng gia pháp trừng trị các ngươi."

Dứt lời hắn liền mệnh cho Trường Thanh: " Lấy roi ngựa đem đến đây, đánh hai nha hoàn này mỗi người hai mươi roi, xem bọn họ có chịu nói hay không."

Trường Thanh vâng một tiếng, liền nhanh tay lấy roi ngựa trong tay hộ vệ giơ tay muốn đánh vào người Thanh Trúc.

Bản tính Thanh Trúc nhát gan chỉ cần dọa như vậy đã thét chói tay, theo sau nàng ta té ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, la to: " Nô tì nói, nô tì sẽ nói tất cả sự thật."

Sau đó nàng ta run rẩy kể lại mọi chuyện ngày ấy trong khi Tống ma ma vào chùa lễ Phật, Triệu Kỳ Ngọc vì cảm thấy nhàm chán liền dẫn theo các nàng đi dạo xung quanh, cuối cùng các nàng lạc mất Triệu Kỳ Ngọc.

Trong lúc tìm kiếm Triệu Kỳ Ngọc bọn họ lại nhìn thấy một nữ tử có tướng mạo y như đúc nàng ta, nhưng y phục lại không giống cho nên bọn họ không dám để lộ việc này ra ngoài.

Thuần Vu Kỳ nghe xong, sắc mặt dần dần trở nên thâm trầm. Nhưng lại bình lặng như nước hắn không lên tiếng, chỉ cúi nhìn người đang ôm trong lòng, giờ phút này hắn chẳng muốn nàng ta tỉnh lại chút nào.

Bởi vì nếu nàng ta không tỉnh lại, hắn vẫn có thể lừa gạt bản thân nàng ta chính là Uyển Uyển. Nhưng nếu để nàng ta tỉnh lại, phát hiện không phải là Uyển Uyển thì...


Cuối cùng hắn vẫn hạ quyết tâm làm nàng ta tỉnh lại, hắn đưa ngón tất phải hướng đến người nàng ta hung hăng nhéo vào.

Triệu Kỳ Ngọc vì quá đau lập tức tỉnh lại. Đồng thời trong miệng còn kêu to: " Là ai? Là ai dám cả gan nhéo bổn tiểu thư? Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Sau khi nhìn rõ là Thuần Vu Kỳ vẻ mặt nàng ta vô cùng mừng rỡ: " Biểu ca? Là biểu ca sao? Huynh đến cứu muội sao?"

Thâm tâm Thuần Vu Kỳ càng trở nên u ám, sắc mặt lại thâm trầm hơn. Bất chợt hắn lại nhớ đến một việc nhanh tay vén tay áo bên phải của nàng ta lên. Liền nhìn thấy trên cổ tay nàng ta là một chiếc vòng cẩm thạch không phải là chiếc vòng bạc ngôi sao mấy ngày trước hắn nhìn thấy.

Hắn cảm thấy quá thất vọng cùng hối hận, thương tiếc. Sau đó đột nhiên hắn lại dứng lên.

Triệu Kỳ Ngọc không ngờ hắn lại bất thình lình đứng lên như vậy, cẳn bản vừa rồi hắn còn ôm nàng trong lòng nhưng hiện nay nàng ta đã ngã trên mặt đất.

Nàng ta cảm thấy ủy khuất, lại thương tâm, khóc lóc nói: " Biểu ca, vì sao huynh lại đối xử với muội như vậy? Huynh không biết đâu, vài ngày trước muội bị người xấu bắt đi còn luôn nhốt muội trong phòng củi, lại bỏ đói hai ngày không cho muội ăn một hột cơm, hắn còn muốn muội chết. Vất vả lắm hiện giờ muội mới gặp mặt được biểu ca, vì sao huynh lại như vậy với muội?"

" Người xấu nào?" Thuần Vu Kỳ nhìn chằm chằm Triệu Kỳ Ngọc, lên tiếng hỏi: " Mấy ngày qua ai đã giam giữ muội?"

Cho dù hỏi như vậy nhưng trong lòng hắn đã mơ hồ đoán ra người đó là ai.

Lúc này Triệu Kỳ Ngọc chau mày suy nghĩ, sau đó liền nói: " Muội cũng không biết người đó là ai, nhưng muội có nghe thấy đám hạ nhân gọi hắn là tướng gia."

Tướng gia?! Đột nhiên Thuần Vu Kỳ nắm chặt tay. Quả nhiên là Lý Duy Nguyên, có lẽ từ đầu hắn ta đã nhận ra Uyển Uyển, cho nên lúc này hắn ta mới dùng cách ly miêu hoán Chúa.

Sắc mặt Thuần Vu Kỳ trầm xuống, không lên tiếng chỉ xoay người rời đi. Trường Thanh cùng đám hộ vệ cũng nhanh chân đuổi theo sau.

Triệu Kỳ Ngọc vẫn ngồi trên mặt đất kêu to: " Biểu ca, biểu ca, huynh đi đâu thế?"

Thuần Vu Kỳ cũng không đáp lời nàng ta vội vàng rời khỏi chùa Thừa Ân. Bởi vì hắn muốn đi tìm Lý Duy Nguyên, cho dù như thế nào hắn cũng phải đoạt lại Uyển Uyển từ tay Lý Duy Nguyên.

*

Lý Duy Nguyên bế Lâm Uyển trở về nơi ở của mình, nàng vẫn còn đang hôn mê nằm trên giường, sau đó Cẩn Ngôn vội chạy vào thông báo với hắn: " Hữu tướng đến đây, sắc mặt ngài ấy không tốt lắm đang đứng ngoài đại sảnh, ngài ấy nói nhất định phải gặp mặt tướng gia."

Lý Duy Nguyên cười lạnh: " Hắn cũng đến nhanh thật."

Bất quá lúc này Lý Duy Nguyên cũng không có ý định gặp mặt Thuần Vu Kỳ. Vì vậy hắn chỉ phân phó Cẩn Ngôn: " Ngươi hãy lui ra ngoài bảo người dâng trà cho hắn ta, tiếp đãi hắn ta cho đàng hoàng. Nếu hắn ta có nói muốn gặp mặt ta, ngươi chỉ cần bảo ta sẽ nhanh đến thôi."

Hắn chính là muốn để cho Thuần Vu Kỳ chờ đợi một lúc. Dù sao đây cũng là phủ của hắn, Thuần Vu Kỳ không thể tự tiện hành động. Cẩn Ngôn vâng một tiếng, sau đó liền lui ra ngoài.

Lúc này Lý Duy Nguyên đứng cạnh giường, rũ mắt nhìn Lâm Uyển đang hôn mê nằm trên giường, vẻ mặt hờ hững không thể nhìn ra rốt cuộc hắn đang giận hay là vui mừng.

Một lúc sau, hắn lại ngồi xuống giường còn cúi người đưa tay nắm nhẹ sợi tóc của Lâm Uyển từ từ thưởng thức. Thậm chí còn cúi đầu ngửi mùi thơm trên cơ thể nàng, bàn tay vuốt nhẹ đôi môi đỏ mềm mại của nàng.

" Uyển Uyển," hắn rũ mắt cười nhẹ, " Vòng đi vòng lại, cuối cùng nàng vẫn phải trở về bên ta. Để ta xem lần này nàng còn có thể chạy đi đâu?"

Cho dù hiện giờ trên mặt hắn vẫn nở nụ cười, nhưng nếu nhìn kỹ chỉ làm cho nội tâm người ta trở nên lạnh lẽo, tóm lại không đoán biết hắn sẽ làm ra việc gì nữa.

Nhưng thực sự hắn không làm việc gì cả, sau đó hắn đứng lên rời khỏi phòng. Trước cửa phòng đã có Tiểu Ngọc cùng Tiểu Phiến canh giữ, bên ngoài tiểu viện còn có ám vệ ẩn náo xung quanh, cho dù Lâm Uyển có cánh cũng khó có thể bay đi.

Hiện tại Lý Duy Nguyên muốn đi gặp Thuần Vu Kỳ, hắn muốn xem dáng vẻ tức giận muốn hộc máu của hắn ta.

—-—————//—-//——————