Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy

Chương 4

Lương Hành Dã đứng trước cửa nhìn Trì Ninh đang lăn lộn trong chăn bông. Ngoài kinh ngạc ra còn cảm thấy hoang đường, anh sải bước đi đến.
Trì Ninh nghe thấy bước chân lập tức quay đầu lại, chạm trán gương mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm của Lương Hành Dã, nụ cười trên mặt cậu lập tức tắt ngúm.


Làm thế nào lại là anh ta! Tâm trí Trì Ninh tràn ngập hình ảnh Lương Hành Dã lái xe đưa cậu trở lại biển cả, cùng hình ảnh cậu hối hận lấy lại những thỏi vàng. Trì Ninh lập tức nhấc chăn bông lên, trượt dài từ trên giường xuống gầm giường.


Giường của Lương Hành Dã là giường chân cao bằng gỗ, Trì Ninh trượt xuống đất rất trơn tru. Dưới gầm giường vừa rộng rãi, vừa rất sạch sẽ, cậu nằm bò trên mặt đất, nhìn Lương Hành Dã từng bước từng bước tiến lại gần, nhịp tim nhảy nhót mỗi lúc một gấp gáp.


Lương Hành Dã dừng lại bên cạnh giường, quỳ một chân xuống, cúi người nhìn phía gầm giường, nói với Trì Ninh, “Cậu còn trốn cái gì? Ra đây đi.”


Trì Ninh quan sát sắc mặt của Lương Hành Dã, do dự một chút, chầm chậm di chuyển ra ngoài. Trong lúc dịch chuyển, tâm trí không ngừng quay cuồng, tại sao mình lại quay lại đây? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh trai của cậu đi đâu mất rồi?


Tốc độ di chuyển của Trì Ninh còn chậm hơn cả ốc sên, Lương Hành Dã đập đập cạnh giường. Trong lòng Trì Ninh thầm nghĩ, thôi xong đời rồi, anh ta vốn dĩ không thích mình chút nào, đã thế còn thêm chuyện lấy lại thỏi vàng, anh ta nhất định sẽ vứt bỏ mình thêm lần nữa.


Trì Ninh bắt đầu lơ đễnh, lỡ như bị vứt bỏ lần nữa, sau khi mình lên bờ liệu có xuất hiện ở nhà anh ta nữa hay không?


Trong lúc suy nghĩ rối rắm, Trì Ninh nhìn thấy hạt ngọc màu vàng ở góc giường, trái tim bỗng chốc lỡ một nhịp. Đó là ngọc của anh trai cậu! Anh trai sẽ không tháo viên ngọc này xuống, thế thì tại sao nó lại xuất hiện ở đây?!


Hạt ngọc mắc vào khe hở giữa chân giường và tường, cậu trườn người đến nhặt viên ngọc, lần này thế mà lại không chậm chạp nữa, nhanh chóng trượt ra khỏi gầm giường, cầm nó đưa tới trước mặt Lương Hành Dã.


Khi Lương Hành Dã nhìn thấy viên ngọc, ngay tức khắc không còn tâm trạng hỏi vì sao Trì Ninh lại xuất hiện trong nhà anh nữa.


Viên ngọc này là thứ mà Trì Kim Tự luôn đeo. Cách đây vài ngày Trì Kim Tự đã ra nước ngoài bàn chuyện công việc, trước khi đi Trì Kim Tự có dành thời gian đến nhà anh để bàn chuyện về tập đoàn Quảng An, nói chuyện xong lập tức trực tiếp đi từ nhà anh đến sân bay. Sau khi xuống máy bay Trì Kim Tự vội vàng gọi điện cho anh, nói rằng viên ngọc trên vòng tay đã rơi ở nhà anh, thúc giục anh khẩn trương đi tìm.


Đây là lần đầu tiên anh thấy Trì Kim Tự thất lễ như thế, vội vàng nhờ dì giúp việc của mình tìm tòi cẩn thận lại chỗ ấy nhưng tìm mãi vẫn không thấy, hóa ra lại rơi xuống gầm giường.
Chẳng qua, làm sao nó có thể rơi xuống gầm giường được?


Trì Kim Tự chưa bao giờ vào phòng ngủ của anh thế nên Lương Hành Dã rất bối rối. Anh đột nhiên nhớ ra Trì Kim Tự thực sự từng bước vào phòng mình. Khi ấy, bọn họ đang nói chuyện trong phòng khách, có một tài liệu quan trọng anh đã đọc vào đêm hôm trước và đặt nó trên bàn đầu giường. Khi Lương Hành Dã định vào phòng ngủ để lấy nó ra thì đột nhiên có cuộc gọi đến cho nên anh đã nhờ Trì Kim Tự giúp đỡ, có lẽ lúc đó viên ngọc đã rơi xuống.


Lương Hành Dã đưa tay muốn chạm vào viên ngọc trai, Trì Ninh né tránh, Lương Hành Dã nói: “Đưa cho tôi.”


Trì Ninh rất muốn hỏi Lương Hành Dã có quen biết chủ nhân của viên ngọc hay không nhưng bong bóng gây ảo giác mỗi tháng chỉ sản sinh một lần, dùng rồi sẽ không còn nữa, hiện giờ cậu lại không thể nói chuyện được, cho nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lương Hành Dã.


Lương Hành Dã không hiểu được ý tứ của Trì Ninh, thấy cậu sống chết không chịu buông viên ngọc trên tay ra lập tức bế cậu lên giường.
Điện thoại mới vừa được cài đặt, mọi thứ nên được sao lưu đều được sao lưu, Lương Hành Dã nắm lấy tay cậu, chụp một bức ảnh rồi gửi cho Trì Kim Tự.


Chỗ của Trì Kim Tự ở đang là ban ngày, vừa lúc y đang ăn sáng ở khách sạn, trên tay không rời điện thoại, có tin nhắn mới gửi đến nên nhận được ngay lập tức.
Khoảnh khắc y nhìn thấy viên ngọc, nỗi lo lắng bao ngày qua cuối cùng cũng tan biến, Trì Kim Tự vội vàng trả lời:


[Cuối cùng cũng tìm thấy rồi sao? Anh sẽ gửi địa chỉ qua, ngày mai cậu gửi thứ đó qua cho anh nhé, nhớ gởi bằng đường hàng không đấy.]


Khi nhận được tin nhắn, Trì Kim Tự bỗng chú ý tới bàn tay đang cầm viên ngọc. Y vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không mấy bận tâm, tiếp tục nhắn tin: [Hành Dã, càng nhanh càng tốt nhé.]
Lương Hành Dã: [Được.]


Sau khi gửi tin nhắn, Lương Hành Dã giữ nguyên ngón tay trên điện thoại, tiếp tục gõ vài chữ: [Viên ngọc trai này từ đâu ra thế? Nó đáng để anh cuống cuồng như thế này ư?]


Trì Kim Tự trả lời rất nhanh: [Gia đình anh rất mê tín. Khi anh sinh ra, có một hòa thượng nói rằng mệnh của anh khuyết thủy khuyết kim sẽ không thể sống lâu. Người nhà lập tức bỏ tiền ra mua một viên ngọc trai của ông ấy, gửi vào tiệm vàng để dát vàng, bắt anh phải luôn mang theo bên người.]


Dạo gần đây Lương Hành Dã nhạy cảm hơn với ngọc trai nhưng anh cũng biết rõ Trì Kim Tự không thể dính dáng đến nhân ngư nên mới trả lời: [Quả thật là mê tín.]


Lương Hành Dã và Trì Kim Tự quen biết được gần sáu năm, mối quan hệ giữa bọn họ rất tốt. Hai người đã hợp tác trong nhiều hạng mục kinh doanh, bất kể là chuyện gì đi nữa cũng có thể trò chuyện vài câu.


Anh rất hiểu điều kiện xuất thân của Trì Kim Tự. Năm nay y hai mươi chín tuổi, gia cảnh thâm sâu, có một em trai đang đi du học, thuộc gia đình thượng lưu giàu có thế hệ thứ hai thông thường.


Lúc trò chuyện, đôi lúc Trì Kim Tự sẽ nhắc đến cậu em trai của mình rằng cậu ta đẹp trai ra sao, tính cách dễ thương cỡ nào… Ngay cả một câu y cũng sẽ không để anh chế giễu em trai mình. Lương Hành Dã cảm giác Trì Kim Tự có thể là một người cuồng em trai.


Lương Hành Dã đang định tắt điện thoại thì Trì Kim Tự gửi một tin nhắn đến: [Người bên cạnh cậu là ai thế? Giờ này rồi mà ở nhà cậu còn có người ư? Cậu đã “mở mang tầm mắt” rồi à?]
Lương Hành Dã: [Một đứa nhỏ thôi, là con trai.]


Trì Kim Tự: [Thì ra đây là khẩu vị của cậu. Trông đôi bàn tay của cậu ta có vẻ nhỏ nhắn, trắng nõn và hơi gầy. Chầm chậm thôi, đừng có giở ý xấu với người ta.]
Lương Hành Dã liếc nhìn cổ tay Trì Ninh, quả thật rất trắng. Anh không có cách nào giải thích được, nên chỉ đành tùy tiện cho qua.


Trì Ninh ngồi gần lại, dán mắt vào màn hình điện thoại.
Lương Hành Dã không quen bị người khác nhìn trộm, đưa điện thoại ra xa mới gửi tin nhắn. Trì Ninh tiếp tục tiến lại gần hơn, anh lại lùi ra xa thêm một chút nữa, Trì Ninh không ngừng tiến lại, cả người sắp sửa bám chặt vào anh.


Áo choàng tắm của Lương Hành Dã rất rộng, lại không có dây buộc, Trì Ninh cọ cọ, giống như đang cởi quần áo anh xuống, nửa thân trên của anh hoàn toàn lộ ra ngoài, chỉ có thể che đậy bên dưới.


Lương Hành Dã đã tập luyện quyền anh từ khi còn nhỏ nhưng cơ bắp lại không quá khoa trương. Cơ thể anh hơi gầy, chỉ số các vòng cơ không lớn, thuộc kiểu người ôm sát xinh đẹp. Khi mặc vest, cả cơ thể Lương Hành Dã trông như một người mẫu nam ngoại quốc, có cảm giác nóng nảy, khí chất hoang dã, hoàn toàn không xuất hiện vẻ hung tợn thường thấy trên võ đài quyền anh. Chỉ sau khi Lương Hành Dã cởi bỏ quần áo mới có thể nhìn thấy đường nét mạnh mẽ trong cánh tay và eo của anh.


Lương Hành Dã không có sở thích nam thần khỏa thân nên một tay giữ Trì Ninh trên giường, gửi tin nhắn bằng tay còn lại.
Sau khi trò chuyện, Lương Hành Dã buông tay ra để Trì Ninh đứng dậy. Trì Ninh tò mò nhìn vào điện thoại của anh, trong mắt ngập tràn vẻ hiếu kỳ.


“Nhìn cái gì? Cậu xem có hiểu được không?” Lương Hành Dã kéo áo choàng tắm lên, hỏi Trì Ninh.
Thực sự không thể hiểu được, Trì Ninh lắc lắc đầu.


Không hiểu cũng không sao, quan trọng nhất bây giờ là tìm được anh trai của cậu. Trì Ninh lại nâng viên ngọc màu vàng trong tay chìa ra trước mặt Lương Hành Dã.


Lương Hành Dã trầm tư nhìn Trì Ninh, nghĩ làm cách nào để giành lấy viên ngọc trai này. Không cần thiết phải giải thích những thứ khác liên quan đến ngọc trai với một nhân ngư, cậu ta nhất định không hiểu những nguyên tắc đạo đức của con người, chẳng hạn như “đồ vật của bạn bè thì mình không thể giành lấy”.


Biết Trì Ninh sợ mình, Lương Hành Dã nói: “Đưa cho tôi, đây là ngọc trai của tôi.”
Trì Ninh sững sờ, của anh ta? Làm sao nó có thể là của anh ta được?


Nhân lúc Trì Ninh tâm trí thất thần, Lương Hành Dã đã nắm lấy cổ tay cậu cưỡng đoạt giành lấy viên ngọc màu vàng. Trì Ninh gấp gáp đến nỗi nhảy cẫng lên để giành lại nó lập tức bị Lương Hành Dã giữ lại.


Bây giờ trời đã rất muộn, trên giường lại bừa bộn, một lúc nữa anh còn phải thu dọn, Lương Hành Dã không muốn tốn công tốn sức náo loạn với Trì Ninh, lập tức vòng một tay qua eo cậu, đưa cậu vào phòng tắm.
Trì Ninh chống cự dữ dội nhưng vẫn bị ném vào bồn tắm.


Nhìn thấy Lương Hành Dã sắp đem viên ngọc đi mất, Trì Ninh đập nước “ào” một cái, cúi người túm lấy Lương Hành Dã, vội vàng nhét túi thủy thảo vào tay anh.
Lương Hành Dã lật tới lật lui túi Thủy Thảo của Trì Ninh, châu báu lấp lánh đến nỗi chói cả hai mắt anh.


Trì Ninh tưởng rằng người này chán ghét ngọc bảo quá ít, cầm túi Thủy Thảo vỗ nhẹ lên mặt, sau đó hai mắt ngước lên nhìn, đôi mắt ngấn nước.


Khi những giọt nước mắt đã đủ lớn, Trì Ninh đưa tay ra hứng tựa như đây là thứ vô cùng quý hiếm. Nhân lúc chúng còn ấm nóng, cậu lập tức nặn hai viên ngọc trai thành hình sao biển, sau khi đưa chúng cho Lương Hành Dã thì chỉ vào túi áo choàng tắm.


Những viên ngọc trai hình sao biển có các góc bo tròn, khi chạm vào chúng trông rất trong sáng và ấm áp. Lương Hành Dã kinh sợ.
Thấy Lương Hành Dã không phản ứng, nhân lúc anh không để ý Trì Ninh muốn cướp lấy viên ngọc vàng.


Lương Hành Dã siết chặt cổ tay Trì Ninh, nhìn thấy dáng vẻ cậu chỉ dám tức giận lại không dám nói, Lương Hành Dã có chút buồn cười, hỏi: “Muốn viên ngọc này sao?”
Trì Ninh vội vàng gật đầu.


Lương Hành Dã lấy điện thoại di động ra, mở công cụ tìm kiếm, tìm một bức ảnh ngọc vàng để đánh lừa cậu: “Của cậu đây.”
Trì Ninh không biết chữ nhưng cậu biết thế nào là bức ảnh, cũng biết rằng những thứ trong ảnh có tồn tại trong thực tế, lúc ấy như thể bị sét đánh.


Tại sao trên đấy toàn là ngọc của anh trai mình?!
Chẳng lẽ trong tay người này cũng có một viên? Trì Ninh hạ đuôi xuống, theo số lượng ngọc trai này, cậu ở trên bờ cả đời này tìm không thấy anh trai của mình mất.
Trì Ninh ngâm mình trong nước, hai mắt đờ đẫn.


Trì Ninh ngừng tranh đoạt ngọc trai với Lương Hành Dã, Lương Hành Dã có được tự do, những câu hỏi trong đầu anh hiện lên. Rõ ràng anh đã đưa nhân ngư trở về biển, tại sao người này lại còn xuất hiện ở nhà anh, lần thứ nhất là ngoài ý muốn, lần thứ hai? Cũng là ngoài ý muốn ư?


Những tình tiết đó tựa như nội dung trong những bộ phim truyền hình thô thiển, đều thường là về những con vật mà nhân vật chính đã cứu khi còn nhỏ, sau khi lớn lên bọn họ sẽ tiếp tục duyên phận lúc trước. Lương Hành Dã nâng cằm Trì Ninh, để cậu nhìn trực diện, hỏi: “Lúc nhỏ tôi đã cứu cậu sao?”


Lương Hành Dã cũng tự cảm thấy rất buồn cười khi hỏi điều này. Chưa kể đến anh không thể là một nam chính thô thiển, trong trí nhớ, anh chưa khi nào thể hiện lòng tốt, làm sao anh có thể thu hút người ta tiếp tục duyên phận lúc trước với mình được.


Vẻ ngoài của Lương Hành Dã mang nét hoang dã đặc trưng của người dân tộc thiểu số, với khuôn mặt dày, lông mày và đôi mắt sâu, một khi đã cười lại rất gợi cảm. Mỹ nhân ngư được biển nuôi dưỡng bằng linh thủy trong suốt, trong dòng tộc cũng không có ai lớn lên đẹp như Lương Hành Dã cho nên Trì Ninh lập tức nhìn đến mê mẩn.


Người đàn ông hung tợn như cá mập này khi cười lên làm sao có thể nhìn đẹp đến như thế. Trì Ninh tạm thời quên đi nỗi buồn vì không thể tìm thấy anh trai của mình, từng giây từng phút nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Lương Hành Dã.


Trông Trì Ninh có vẻ rất ngốc, Lương Hành Dã nhìn cậu, không khỏi nghĩ ngợi, chẳng lẽ lúc nhỏ bản thân không hiểu chuyện đã cứu người nầy sao?
Lương Hành Dã hỏi lại lần nữa.
Trì Ninh lắc đầu.
Lương Hành Dã thay đổi suy đoán của mình: “Nhà cậu không phải ở bờ biển đó sao?”


Phải, Trì Ninh gật đầu.


Thấy Trì Ninh gật đầu, Lương Hành Dã mới hiểu, hóa ra nhà cậu ta không phải ở bờ biển ấy, là anh đưa về nhầm chỗ. Nhưng khi cửa đóng lại, căn phòng này hoàn toàn là không gian hạn chế, không có cơ hội cho các loài động vật nhỏ chui vào. Vậy nhân ngư làm sao có thể chui vào đây nhiều lần như thế? Từ cống chui lên sao?


Anh hỏi cậu, Trì Ninh chỉ lên trên, Lương Hành Dã nhìn trần nhà vẫn còn nguyên vẹn, không thể tin được. Bây giờ đã gần hai giờ sáng, anh không còn khí lực để đối phó với nhân ngư nên quyết định ngủ trước, ngày mai lại nói chuyện.


Nước trong bồn tắm rất nông, Lương Hành Dã đã đổ nước đầy tám phần.
Là một nhân ngư mồ côi, Trì Ninh giỏi nhất là nhìn sắc mặt của người khác. Cậu ngay lập tức nhận ra ý tốt của Lương Hành Dã, bập bẹ nói: “Trì… Ninh.”


Lương Hành Dã có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn cậu ta, hỏi, “Cậu có thể nói?”
Trì Ninh hừ mũi một cái.
Đánh giá mức độ khó khăn khi nói chuyện của Trì Ninh, có lẽ người này cũng chỉ có thể nói từ đó. Lương Hành Dã suy nghĩ vài giây, lại hỏi, “Chi Ning? Tên của cậu?”


Họ Trì này rất hiếm, trùng hợp là một trong những người bạn của anh cũng có họ Trì. Lương Hành Dã đã sớm nghĩ ra, không có nhiều chữ “Ning”, rất có thể là Ninh trong bình yên.


Trì Ninh gật đầu, mỉm cười với Lương Hành Dã. Trong mắt cậu ẩn hiện một câu hỏi, như thể cậu đang hỏi tên anh là gì. Thấy Lương Hành Dã không đáp lại, Trì Ninh thò đầu qua trước mặt anh, đôi mắt cong lên, nụ cười càng rạng rỡ.


Lương Hành Dã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trì Ninh. Trong giấc mơ, mỗi khi cho cậu ăn một bữa, cậu đều mỉm cười như thế này. Lương Hành Dã lại hỏi: “Muốn biết tên tôi là gì?”
Trì Ninh cười gật đầu, đuôi cá vẩy lên một đường nước.


Mu bàn tay bị nước bắn tung tóe, Lương Hành Dã chậm rãi lau khô, nghĩ đến phòng ngủ cần được dọn dẹp lập tức đứng dậy rời đi. Khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa phòng tắm, Lương Hành Dã quay đầu lại.
“Lương Hành Dã,” anh dựa vào cửa, nhìn Trì Ninh từ xa, “Tên tôi.”