Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy

Chương 33

Trì Ninh ghi nhớ cuộc nói chuyện ở cầu thang vào trong lòng, có điều Sầm Minh Sâm chưa bao giờ tìm cậu ở nơi riêng tư, hầu như cũng không có chuyện gì để nói cả. Ông ta vẫn luôn bận bịu dạy học, chỉ có thời gian rảnh vào ban đêm.


Từ khi nền tảng giải trí kia bị giảm nhiệt, sự nghiệp livestream của cậu gặp nhiều sóng gió. Trì Ninh cho rằng bản thân mình vẫn chưa đủ thành thạo, ca khúc đơn điệu, lên lớp lại càng chăm chỉ hơn nữa.


Buổi tối phát sóng trực tiếp, cậu tìm một cái dụng cụ để mài kén trên ngón tay. Di động rung lên vài tiếng, cậu mở ra xem, là tin nhắn của Tống Hiểu Ý, nói muốn xin nghỉ phép buổi học ngày mai.
Cậu nhắn lại “Được” như thường lệ, để điện thoại lên giá, mở màn hình phát sóng trực tiếp ra.


Sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, Trì Ninh buông đàn guitar xuống, mở video phát lại để kiểm tra tay gảy đàn và xem giai điệu có bị lạc nhịp không. Cậu nhìn nhìn, sau đó bị thu hút bởi một tràng lời khen khoa trương, mở đầu đều là ‘nhóc con dễ thương ngoan ngoãn’.


Trì Ninh đã rất quen thuộc với cách đặt biệt danh này, cậu cũng tự lập một tài khoản của mình tên là “Ninh Ninh”, nhưng người hâm mộ lại gọi lên đủ kiểu, tất cả những cái tên kỳ lạ gì cũng đều có.


Sau đó không biết ai đổi sang cái tên khác đó là ‘nhóc con đáng yêu ngoan ngoãn’, cậu lướt lướt mất mấy ngày, các biệt danh khác dần dần biến mất, đạt tới sự thống nhất.


Trì Ninh nhìn trái nhìn phải chiếc điện thoại, xoay xoay bốn phía, quan sát kĩ càng gương mặt của bản thân, hình như có chút dễ thương. Cậu cảm thấy ghét bỏ, bởi vì chẳng hung dữ chút nào, không có tính răn đe gì cả.
Trì Ninh nhíu mày lại, há miệng nhe răng để sát vào màn hình điện thoại….


Cậu đắm chìm vào trong vai diễn, ngay cả Lương Hành Dã đẩy cửa đi vào cũng không để ý, chơi đùa vô cùng vui vẻ.


Mùa đông bắt đầu tới, dì giúp việc có thói quen trước khi đi ngủ sẽ pha cho cậu một cốc sữa nóng. Lương Hành Dã không thích trong nhà có người ngoài nên suốt thời gian trước đều không thuê người giúp việc. Nhưng sau khi chuyển đến biệt thự này, cuộc sống được mở rộng, lại mời gia sư cho Trì Ninh, ngày nào cũng đưa cậu đi ra ngoài ăn vừa tốn thời gian vừa phiền phức cho nên để thư kí sắp xếp một người giúp việc đến.


Dì ấy dịu dàng cẩn thận, chăm sóc Trì Ninh sớm khuya. Lúc Trì Ninh không có việc gì làm cũng chủ động nói chuyện phiếm với dì, tán gẫu quên trời quên đất, còn giúp đỡ dì làm việc nhà nữa.


Theo thời gian, dì ấy còn quan tâm cậu hơn cả cậu chủ là Lương Hành Dã, sẽ thường xuyên nhắc nhở Trì Ninh phải mặc ấm, bắt cậu ăn nhiều hơn mỗi ngày. Dì cũng đau lòng khi thấy chiều cao của cậu chênh lệch nhiều khi đứng với Lương Hành Dã, nên mỗi tối đều mang lên một cốc sữa cho cậu.


Buổi tối Lương Hành Dã đi làm về, vừa hay thấy dì ấy đang bưng sữa lên lầu cho nên anh nhận lấy cốc sữa rồi đến phòng sách tìm Trì Ninh.


Cốc sữa nóng bỏng tay, mùi sữa bay đi khắp nơi, Lương Hành Dã dựa vào tường nhìn Trì Ninh đang giơ nanh múa vuốt trước màn hình điện thoại, nhịn không được liền cười ra tiếng.


Trì Ninh nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt mang ý cười của Lương Hành Dã, trong lòng vô cùng xấu hổ ngượng ngùng, “Sao anh lại không gõ cửa vậy chứ?”


“Có gõ, nhưng em không nghe thấy.” Lương Hành Dã đưa cốc sữa cho cậu, có chút hứng thú trêu đùa, anh hỏi, “Đang diễn cái gì vậy?”
Trì Ninh cầm cốc sữa lên thổi phù phù, uống vội đến bỏng cả lưỡi, trả lời Lương Hành Dã: “Mèo đó.”
“Mèo mà kêu to như vậy sao?”


Trì Ninh chột dạ thừa nhận: “Lừa anh đó, là hổ cơ.”
Lương Hành Dã cười rộ lên, ban đầu tiếng cười bị kìm nén lại nhưng về sau dần mất kiểm soát nên phòng sách vang lên toàn tiếng cười của anh, Trì Ninh cúi đầu hờn dỗi.


Lương Hành Dã cười thật lâu. Cốc sữa trong tay cũng nguội dần, Trì Ninh nói: “Anh đừng có cười nữa mà.”
Tiếng cười của anh liền ngừng ngay lập tức, sau đó lại vang lên.
“Xem kênh về động vật sao?” Lương Hành Dã dịu dàng xoa đầu Trì Ninh, “Học cũng giống đấy.”


Trì Ninh thẹn quá hóa giận gạt tay anh ra. Nhưng cậu lập tức nhớ tới chuyện nghiêm túc, do dự vài giây rồi lại cầm tay Lương Hành Dã đặt lên đầu mình.
Lương Hành Dã: “Sao vậy?”
Trì Ninh bối rối hỏi: “Vì sao em phải nộp thuế vậy?”


Độ nổi tiếng của cậu trong thời gian phát sóng trực tiếp rất thấp, phía bên nền tảng không trả lương mà chủ yếu dựa vào phần thưởng. Cậu tiết kiệm đến bây giờ, thu nhập vẫn khá là khách quan. Nhưng khi hiển thị rút tiền thì lại phải trừ đi tiền thuế, Trì Ninh mở trang cá nhân cho Lương Hành Dã xem.


Bức chân dung đầu tiên của cậu là được Lương Hành Dã tiện tay chụp cho khi ở quán cà phê. Lúc đó cậu đang chống tay lên cằm chờ ánh ngọt được mang lên, mắt nhìn trộm chiếc thìa cà phê bạc được trang trí tinh xảo nằm bên cạnh đĩa của Lương hành Dã.


Trì Ninh đột nhiên nói lẩm bẩm: “Bị trừ rất nhiều tiền, em có chút không nỡ.”
Lương Hành Dã nghiêm túc nói: “Trì Ninh, nộp thuế là nghĩa vụ của từng công dân, loại tâm lý này của em không thể thực hiện được. Tiền nộp thuế có thể dùng để cải thiện đời sống con người….”


“Công dân?”
Rất phức tạp nên cậu nghe không hiểu lắm, Lương Hành Dã giải thích đơn giản, “Là chỉ mỗi người.”
Trì Ninh: “Nhưng em có phải người đâu.”
Lương Hành Dã dừng lại, nhìn vào mắt cậu, “Em muốn làm người cá sao?”


“Không muốn”, Trì Ninh nói, “Vậy được rồi, em làm người.”
Sau khi rút tiền, theo như sự giải thích khoa học của Lương hành Dã, Trì Ninh đã có một số hiểu biết về thuế. Cậu dùng tiền mình nhận được mua cho Lương Hành Dã một cái cốc, cũng mua cho Tống Hiểu Ý một cái bút.


Khi đến nhà học Sầm học, Trì Ninh muốn đưa bút cho Tống Hiểu Ý. Cậu nhìn thời khóa biểu phát hiện phải đến tiết học thanh nhạc buổi tối cô bé mới đến.


Tống Hiểu Ý đang học cấp ba, sau khi học xong ở trên trường thì mới có thời gian học ở đây. Chương trình học của Trì Ninh với cô cũng không giống nhau, có chút phức tạp hơn, bọn họ chỉ học thanh nhạc và guitar cùng nhau thôi.


Mùa đông nên trời tối sớm, buổi tối khi trời bắt đầu chạng vạng, hoàng hôn lấp lánh ánh sáng, chỉ còn lại những bóng mờ mờ lơ lửng trên bầu trời.


Trì Ninh ăn xong bữa tối, đi bộ đến phía sau nhà ôm thỏ con. Từ xa xa nhìn thấy bóng dáng Tạ Nặc đang nhảy nhót, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của anh trai cô bé, Trì Ninh lập tức rẽ vào trong góc, đi đến chỗ núi giả có ít người.


Núi giả chứa đầy nước, rêu đã mọc dài để nuôi các sinh vật nhỏ, ở những phần trống đều là tổ kiến, Trì Ninh thích nhìn đàn kiến chuyển nhà, thường xuyên ngồi xổm trên mặt đất quan sát, mỗi lần cũng gần nửa tiếng.


Đi đến gần núi giả, Trì Ninh đi chậm lại, hình như có người đang khóc ở đây. Tiếng khóc nghẹn ngào nức nở cùng với âm thanh khịt mũi.
Trì Ninh theo tiếng động dừng lại bên cạnh bụi cây, thấy Tống Hiểu Ý đang ngồi xổm trốn trong bóng râm, mũ áo lông đội xuống che mặt, bả vai run run.


Trước đây cô không đến vào giờ này, Trì Ninh ngồi xổm bên cạnh cô, vẻ mặt lo lắng, “Em làm sao vậy?”
Tống Hiểu Ý không để ý đến cậu, chỉ là tiếng khóc nức nở cũng nhỏ đi, bả vai cũng không còn run rẩy nữa.


Trì Ninh ngồi đó im lặng, nhìn lên đám cỏ đuôi chó màu vàng trắng ở khoảng trống trên hàng rào gỗ đung đưa trong gió rồi bỗng nhiên rơi xuống mặt đất. Gió vẫn thổi, cỏ cây vẫn tiếp tục đung đưa.


Chân cậu bị tê do ngồi xổm, Trì Ninh lấy cái bút từ trong áo khoác ra nhét vào trong tay Tống Hiểu Ý, giọng nói nhẹ nhàng, “Còn nhớ buổi phát sóng trực tiếp anh nói với em không? Có người tặng phần thưởng cho anh, cho nên anh mua cho em một món quà nhỏ nè.”
Tống Hiểu Ý nắm chặt cây bút nhưng vẫn không đáp lại.


Trì Ninh làm giống anh trai đã an ủi mình lúc ở dưới biển vậy, cậu nhẹ nhàng vỗ lưng Tống Hiểu Ý, từng chút từng chút rất nhịp nhàng.
“Tống Hiểu Ý, đừng khóc.”, cậu nói, “Ngày mai anh lại mua cho em một cây bút nữa.”


Nước mắt cô rơi “tạch” một cái ở trên cây bút, từng giọt từng giọt, chiếc áo khoác màu xám cũng ướt đẫm, tiếng khóc nấc nức nở vừa dừng lại giờ lại dữ dội hơn.


Hoàng hôn buông xuống từng tán cây, trong bóng râm cũng bắt đầu thấy lạnh. Tạ Nặc có lẽ là đang đuổi thỏ con, tiếng cười giòn tan từ đằng xa vọng lại, còn thỉnh thoảng có vài tiếng nói tức giận “Cô không cần đi theo cháu đâu”.


Là nói với cô bảo mẫu, Trì Ninh ghét Tạ Tân nhưng không thể không thừa nhận anh ta cưng chiều cô bé từ tận đáy lòng, yêu cầu người khác theo sát không rời nửa bước, có lúc rảnh thì sẽ chơi với cô bé.


Cậu biết Tống Hiểu Ý cũng có anh trai, cũng học chơi trống ở đây, nhưng cậu ta chỉ cầm đầu bắt nạt cô bé thôi. Trì Ninh thấy được giúp cô che chắn, anh trai cô bé cũng không dám ra tay với cậu cho nên thừa dịp khi cậu không để ý thì bắt nạt cô.


Tạ Nặc như sắp chạy về phía này, Trì Ninh muốn che giấu tiếng cười của cô bé, nói với Tống Hiểu Ý: “Em lại bị bọn họ bắt nạt sao?”
Tống Hiểu Ý co rúm lại theo bản năng, ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt ướt sũng, “Không có.”


Cô bé rất gầy, giọng nói nghe cũng không rõ, khuôn mặt bình tĩnh như đang cất giấu nguồn nước ngầm dữ dội.


Trì Ninh nhìn cô. Tống Hiểu Ý luôn xin phép nghỉ nhưng lại thay đổi rồi xuất hiện thất thường. Trong đầu Trì Ninh hiện lên tối hôm đó cửa lớp học bị khóa trái. Tối đó cậu có quay lại xem, thấy Tống Hiểu Ý ngồi xổm trong góc lớp khóc, giống như vừa bị đánh, hỏi nhưng cô không chịu nói.


Một chuỗi các chi tiết nhỏ. Cho nên Tống Hiểu Ý luôn là người về cuối cùng, cho dù có đi ra cửa cùng cậu cũng sẽ nói là đi vệ sinh để cậu đi trước.


Phòng học thanh nhạc ở cuối hành lang, còn có một cánh cửa kính ở cuối, mở cửa ra chính là sau nhà, ra vào rất thuận tiện. Tầng một chỉ có một phòng là phòng học, những phòng còn đều là phòng trống hoặc là phòng để nhạc cụ, sau giờ học sẽ trống như bãi đất hoang, lại còn cách âm khá tốt nên đó sẽ là nơi tốt nhất để bắt nạt người khác.


Trì Ninh suy đoán, “Em bị ức hϊế͙p͙ trong lớp, cho nên em mới không muốn….”
Tống Hiểu Ý đột nhiên mở miệng nói ngắt lời cậu: “Không có, anh đừng nói lung tung!”
Trì Ninh sửng sốt. Một lát sau, qua một lát, lưng cậu đang cứng đờ mới được thả lỏng ra.


Đèn đường lần lượt sáng lên, Trì Ninh xoa nắn bắp chân tê dại của mình, nhỏ giọng nói: “Nếu như em không chống lại bọn họ, anh trai em vẫn sẽ bắt nạt em tiếp đó.”
Tống Hiểu Ý giật nảy mình, im lặng thật lâu, sau đó mới trả lời cậu: “Em biết rồi”


Dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Đi thôi, phải đi học rồi.”
Hai người đứng dậy đi đến lớp học. Đi vòng từ sau núi giả ra, Trì Ninh va vào Tạ Nặc. Cậu vội vàng đỡ lấy cô bé, đồng thời cảnh giác ngó nhìn xem Tạ Tân có quanh đây không, thấy không có gì cậu mới an tâm.


Trì Ninh nhẹ nhàng thở ra, bảo cô bé là chạy nhanh như vậy sẽ rất dễ bị ngã.
Ánh mắt nhỏ nhỏ như hạt nho của Tạ Nặc sáng long lanh, gọi cậu là anh Trì Ninh, lại gọi Tống Hiểu Ý là chị Hiểu Ý. Cô bé hỏi hai người họ đang làm gì vậy, có thể chơi với cô bé không.


Không đợi bọn họ trả lời, bảo mẫu ngắt lời nói với Tạ Nặc là bọn họ phải về nhà họ Tạ rồi, Tạ Xuyên đang ở nhà đợi cô bé về ăn cơm.


Tạ Nặc mấy ngày nay đều ở nhà họ Sầm. Lần trước chú nhỏ của cô bé đưa cô bé đến đây thấy một con thỏ đang mang thai, chú ấy nói rằng nó sẽ sinh ra một con thỏ con.


Tạ Nặc vô cùng tò mò, sợ sẽ để lỡ mất cảnh thỏ sinh con cho nên từ lúc ở nhà trẻ về, ngày nào cũng đến thẳng phía sau nhà họ Sầm. Tạ Tân cũng thấy rất đau đầu, nói với Sầm Minh Sâm một tiếng, ngay cả con thỏ cũng xin mang về nhà họ Tạ.


Đột nhiên thay đổi hoàn cảnh sống, con thỏ không quen, Tạ Nặc sốt ruột không thôi, không còn cách nào khác Tạ Tân đành phải đem nó trở về chỗ cũ.
Tạ Nặc nói là ăn tối xong sẽ lại tới đây xem thỏ sinh con, bảo mẫu cười bảo được, nhẹ giọng nhắc nhở rồi dẫn cô bé rời đi.


Trì Ninh với Tống Hiểu Ý đứng ở trên bậc thang nhìn xuống. Tạ Nặc mặc áo khoác lông màu trắng sữa cùng với chiếc váy màu cánh sen. Đôi chân nhỏ nhắn bước từng bước một nhìn vô cùng đáng yêu.


Một lát sau, thân ảnh bé nhỏ mặc chiếc áo khoác màu trắng sữa đã bị bụi cây che khuất, Trì Ninh thu hồi tầm mắt, thoáng nhìn sang thấy Tống Hiểu Ý đang ngẩn người. Ánh mắt vô hồn nhìn vào không trung không hề có tiêu điểm, giống như con rối đang bị sợi dây điều khiển vậy.


Cô xoay người bước vào hành lang, mỗi bước chân cũng giống như con rối. Trì Ninh đuổi kịp, tiếp tục chủ đề hồi nãy, “Em chưa từng nghĩ đến cách giải quyết sao ?”
Tống Hiểu Ý cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân đang đi về phía trước, “Cách để giải quyết cái gì cơ?”


“Cách để không bị ức hϊế͙p͙ nữa.”
“Cái gì mà ức hϊế͙p͙ chứ? Không ai ức hϊế͙p͙ em cả.” Tống Hiểu Ý nói.
Trì Ninh không nói nữa, Lương Hành Dã đã dạy cậu, khi gặp chuyện gì thì trước tiên phải tìm ra vấn đề, sau đó mới đi giải quyết vấn đề.


Cậu cũng hiểu một chút về tình cảnh gia đình của Tống Hiểu Ý, không chống đối lại, có lẽ là sợ sẽ bị ức hϊế͙p͙ ngày càng nghiêm trọng hơn. Trì Ninh cũng có chút ấn tượng với anh trai Tống Hiểu Ý, ở trước mặt người khác thì rất ngang bướng, nhưng ở trước mặt thầy Sầm thì lại rất nghe lời.


Thân phận thầy giáo cùng cậu họ có thể ngăn cản cậu ta. Nếu như thầy Sầm ra mặt, Tống Hiểu Ý chắc chắn sẽ có thể chuyển mình. Nhưng nếu muốn ngăn chặn ngọn nguồn của chuyện bị bắt nạt này, tốt nhất là phải tìm được chứng cứ có lực uy hϊế͙p͙ mạnh mới được.


Trì Ninh ngồi trong phòng học, ngồi trong lớp học thanh nhạc mà lòng không yên. Cậu ngó đông ngó tây, ánh mắt dừng lại ở chiếc camera trên tường đã bị hỏng lâu ngày.


Sau khi tan học, mọi người thu dọn đồ rồi rời đi. Trong chốc lát chỉ còn Trì Ninh đang lẩm nhẩm nhạc phổ với Tống Hiểu Ý. Trì Ninh mở chức năng quay video, đi đến cửa sổ giả vờ nhìn trời. Nhờ có cái bàn che chắn, cậu lén lút đặt điện thoại đang quay lại.


Sau đó nói với Tống Hiểu Ý: “Anh đi trước đây.”


Cậu ra cửa đứng chờ ở cầu thang. Cậu biết Sầm Minh Sâm có thói quen mỗi ngày đều sẽ đến phòng học vào tối muộn. Ông ta nổi tiếng là người nghiêm túc và có trách nhiệm. Đợi cửa lớp đóng lại, cậu sẽ đi tìm Sầm Minh Sâm, sau đó phá cửa rồi vào lấy chứng cớ.


Trì Ninh thỉnh thoảng nhòm ra ngoài hành lang, lại sợ rút dây động rừng nên kéo dài thời gian hơn. Ở cầu thang có cửa sổ có thể nhìn thấy khung cảnh ở trước nhà họ Sầm, cậu khẩn trương lo lắng vô cùng, đặt tay lên bệ cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài.


Cậu chuẩn bị đi xem chuyện gì đang xảy ra ở lớp học, đột nhiên thấy một người mặc áo lông xám quen thuộc ở cách mình không xa đang rụt cổ đi đến chỗ cửa lớn, có lẽ là Tống Hiểu Ý.


Trì Ninh chạy ra khỏi cầu thang. Khi đi qua cửa phòng học, cậu không để ý đã cửa đã đóng mà ánh sáng của đèn vẫn chiếu ra từ khoảng trống phía dưới.
Cậu đuổi kịp Tống Hiểu Ý đến vườn hoa, Tống Hiểu Ý dừng lại, mặt giấu trong mũ áo lông, “Không phải anh về rồi sao?”


“Anh trai em đâu?” Trì Ninh hỏi.
“Hôm nay không tới, sao vậy?”
Cậu muốn nói kế hoạch này cho Tống Hiểu Ý, nghĩ nghĩ một lúc lại quyết định bỏ đi. Tống Hiểu Ý vốn hướng nội, lá gan còn nhỏ hơn cả cậu, sợ làm người khác lo lắng, nên sẽ tìm đại một lý do để cho qua chuyện.


Kế hoạch bị thất bại, Trì Ninh trở về phòng học lấy điện thoại. Lương Hành Dã có gửi tin nhắn cho cậu, nói buổi tối anh sẽ đến đón cậu, có điều giờ cậu mới xem tin nhắn, nhìn đồng hồ, chắc là người đã đến rồi.
Phòng học trống không, Trì Ninh đẩy cửa ra, có hơi bất ngờ.


Tạ Nặc đang ghé mặt vào trên bàn đầu tiên mà ngủ. Hai má cô bé đỏ bừng, ôm con thỏ trong tay, chắc là chơi mệt rồi nhưng lại không thấy bóng dáng bảo mẫu đâu.


Phòng học này là ở phía cuối hành lang, mở cánh cửa thủy tinh phía sau ra chính là phía sau nhà. Con thỏ này thích chạy loạn, có thể là cô bé trốn bảo mẫu rồi chạy theo con thỏ đến đây chơi, hơn nữa bởi vì các phòng học hầu như đều ở tầng trên, chỉ có phòng này ở tầng dưới để học thanh nhạc, vị trí vắng người, có lẽ không ai phát hiện.


Trì Ninh gọi Tạ Nặc vài câu cũng không đánh thức được cô bé cho nên đi đến lấy điện thoại trước. Camera vẫn còn quay vào bàn đối diện, Trì Ninh ấn tạm dừng, định ấn vào xóa nhưng lại vô tình ấn vào kéo đến thanh tiến trình.


Trong video Sầm Minh Sâm xuất hiện. Ông ta bước vào phòng học, rất lưu loát khóa trái cửa. Ánh mắt ông ta lướt qua Tạ Nặc đang nằm trên bàn, nhìn xung quanh xem có người không, sau đó thể hiện sự không hài lòng.


Ngay sau đó, Sầm Minh Sâm quay lại nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của Tạ Nặc, vẻ mặt phức tạp, sự không hài lòng liền chuyển thành vẻ mặt do dự…
Trì Ninh cảm thấy có gì đó không ổn lắm, nhíu mày chăm chú nhìn vào màn hình.


Video bị xoay xoay do không đủ bộ nhớ, góc quay cũng không tốt lắm, khuôn mặt của Sầm Minh Sâm trông khá khác lạ. Trì Ninh ấn tạm dừng video rồi mở lại, muốn xem sau đó như thế nào, ánh mắt bất ngờ thấy một bóng đen dưới chân mình, giống như con rắn đang tới gần.


Ngón tay Trì Ninh cứng đờ, chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng với cậu lại dài vô tận.
Vòng tròn nhỏ trắng xám trên màn hình xoay không ngừng, ánh sáng lạnh lẽo của ngọn đèn được gương phản chiếu lại, nham hiểm và chói mắt, gió từ cửa sổ thổi vào mang theo cái lạnh buốt.


Trong phòng học không có một tiếng động nào, im lặng vô cùng. Bóng dáng kia từng bước đến gần cậu, dẫm lên nền gạch men sứ, dẫm mép rằm cửa, sau đó leo lên.


Tim đập dữ dội trong lồng ngực, cái lạnh từ tim Trì Ninh lan ra khắp người, lúc đó bóng đen đã bao phủ đỉnh đầu cậu, cậu nhanh chóng đưa điện thoại lên tai, kiểm soát giọng nói của mình để không bị run, “Alo, Lương Hành Dã, anh đến đón em chưa vậy?”


Cậu cúi đầu xoay người bước đi. Lúc lướt qua khuôn mặt u ám của Sầm Minh Sâm, Trì Ninh thoáng thả lỏng, bước từng bước đi ra ngoài. Đột nhiên có một cánh tay đưa lên trước mặt cậu, cứng rắn ngăn cậu lại.


Trì Ninh nắm chặt điện thoại, dùng sức mạnh đến nỗi mà các ngón tay đều trắng bệch, cậu cố nặn ra nụ cười, giống như những lần trước chào hỏi vậy, “Chào thầy Sầm.”
Cậu nói với màn hình video đang bị tạm dừng, “Đúng vậy, em đang ở lớp thanh nhạc, bây giờ em ra ngay đây.”


Thiết bị đa phương tiện cách cửa lớp khoảng năm sáu mét, ánh mắt phía sau giống như có hình dạng dán lên lưng cậu, tim Trì Ninh đập loạn xạ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tay cậu đặt trong túi áo khẽ run lên, cậu không dám đi nhanh nên buộc phải bình tĩnh mà đi.


Đi đến dãy bàn đầu của lớp, cậu nhìn thấy Tạ Nặc đang ngủ.
Tạ Nặc vẫn còn ngủ, chiếc áo khoác màu trắng sữa đã bị nhăn nhúm, hai mà cô bé đỏ bừng, lông mi cong dày như cây quạt vô cùng đáng yêu.


Bóng dáng dưới chân cậu đột nhiên cử động, Trì Ninh cố không phát ra tiếng run, nói vào điện thoại: “Anh đang ở cùng Tạ Tân sao? Em gái anh ta đang ở đây này.”
Bóng dáng kia đột nhiên tới gần.


Chỉ cần một bước nữa Trì Ninh có thể bước ra phòng học. Cửa thủy tinh đang mở, phía sau nhà hoang vắng có rất nhiều nơi để trốn. Nhưng cậu nghe được tiếng cọ xát quần áo trong video.
Rất nhỏ, không có ý tốt.
“Được,” Trì Ninh nói, “Em sẽ đưa em ấy ra đó.”


Cậu nhanh chóng xoay người ôm Tạ Nặc nhưng Sầm Minh Sâm còn nhanh hơn cậu. Ông ta bóp cổ rồi ấn cậu lên bàn, tay Trì Ninh run lên, điện thoại bị rơi xuống.
Mắt Sầm Minh Sâm đảo qua màn hình, biểu tình trên mặt ông ta lập tức trở nên tàn nhẫn.


Điện thoại rơi trên mặt bàn, Tạ Nặc bị làm cho tỉnh lại, ngơ ngác dụi dụi mắt. Sầm Minh Sâm theo bản năng nới lỏng tay, Trì Ninh hét lên: “Lương Hành Dã!”
Sầm Minh Sâm quay đầu lại, Trì Ninh nhân cơ hội đá văng ông ta ra, chạy ra khỏi phòng học, chạy thục mạng ra phía sau nhà.


Trì Ninh chạy nhanh như điên, giống như cơn gió chạy ra phía sau nhà. Cậu chạy qua bụi cây, chạy đến cổng biệt thự mới dám quay đầu lại nhìn, Sầm Minh Sâm không đuổi theo.
Cậu đỡ bụng thở hồng hộc, lau mồ hôi trên mặt, tay chân không ngừng run lên.


Mọi người đều về hết rồi, nơi này giờ đã vắng tanh, ánh trăng trong lơ lửng trên bầu trời tản ra khí lạnh. Cậu tranh thủ chạy ra cổng, rồi bỗng nhiên dừng lại.
Bên cạnh phòng bảo vệ, Sầm Minh Sâm đang đứng ở đó, đang cau mày nói chuyện với mấy người bảo vệ, đồng thời không ngừng nhìn ra xung quanh.


Ngay sau đó, mấy người bảo vệ chia nhau ra, trong đó có một người chạy về phía Trì Ninh.
Trì Ninh xoay người bỏ chạy.
Người bảo vệ rất tinh mắt, chỉ vào bóng dáng Trì Ninh rồi hét to, “Này, người đang ở kia kìa!”


Trong lòng Trì Ninh đánh thịch một cái, sau khi nghe thấy những tiếng bước chân hỗn độn cậu lập tức chạy đi, cố cắn răng chạy nhanh hơn.
So với sân sau, biệt thự có nhiều lớp học mất nhiều thời gian để tìm hơn, Trì Ninh hốt hoảng chạy vào cầu thang.


Tiếng bước chân đuổi theo càng lúc càng gần, Trì Ninh chạy trốn vào phòng chứa đồ. Phòng chứa đồ được dọn dẹp rất sạch sẽ, cây lau sàn vẫn còn nhỏ nước bắn tung tóe xuống nền gạch trắng, bị bẩn mất một chỗ.


Cậu cho chân tay vào đáy tủ ở trong góc. Đáy tủ rất hẹp nhìn có vẻ không thể chưa được người nhưng Trì Ninh khá gầy, cơ thể lại mềm dẻo, vừa hay lại chui vừa.


Cậu nín thở, nghe tiếng bước chân đi qua đi lại bên ngoài cửa, lại nghe thấy có người đẩy cửa ra, “Haizz, thật kỳ là, rõ ràng thấy cậu ta chạy hướng này, thế mà chỗ nào cũng không thấy vậy.”
Người kia tìm kiếm khắp nơi, bỗng nhiên dừng lại, thở dốc, “Tôi thấy cậu rồi, ra đây đi.”


Trì Ninh áp mặt xuống đất, nhìn nước từ trên cây chổi nhỏ xuống, từ từ điều chỉnh nhịp thở cùng với tiếng nước rơi xuống sàn.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Sầm Minh Sâm, “Tìm được chưa?”


“Không có, những nơi khác đều đã tìm rồi, đáng lẽ là phải trốn ở đây…..”
“Đến cầu thang xem thử đi.”
“Được, tôi đi ngay.”
Tiếng cửa đóng ‘kẹt’ một cái, tiếng bước chân hỗn độn cùng với tiếng nói chuyện dần biến mất, có vẻ đã bỏ qua chỗ này.


Nhưng Trì Ninh vẫn nằm úp sấp xuống, từng giọt nước rơi xuống sàn nên hai má cậu bị lạnh cứng đến nỗi mất cả cảm giác.
Trong phòng chứa đồ im lặng, cậu nghe thấy tiếng thở dốc cuối cùng cũng bình thường lại, người kia lẩm bẩm, “Đúng thật là không có.”
Lần này mở cửa ra, thật sự rời đi rồi.


Trì Ninh đợi một lúc mới ra khỏi phòng chứa đồ. Cậu nhìn ngó xung quanh, đi đến phòng của người giúp việc cảnh giác xác nhận an toàn mới gõ cửa.


Trong khe cửa là khuôn mặt của một thím béo, là thím phụ trách quét dọn vệ sinh, Trì Ninh vẫn luôn giúp thím dọn dẹp chai lọ nên thím ấy nhận ra Trì Ninh, kinh ngạc nói: “Ninh Ninh sao?”


Trì Ninh gấp đến độ trên mặt đổ đầy mồ hôi, “Thím ơi, có thể cho cháu mượn di động gọi một cuộc điện thoại được không ạ?”
“Được chứ,” Thím ấy cười hiền lành nói, lấy điện thoại đưa cho cậu, “Cháu gọi xong cứ để lên bàn là được.”


Thím ấy vắt chiếc khăn mặt lên tay, xoay người đi tắm.
Lấy được điện thoại, Trì Ninh nhanh chóng bấm số gọi điện thoại, tiếng chuông vang lên vài giây, nhưng giống như dài vô tận vậy.
Lương Hành Dã sẽ nghe máy sao, số điện thoại riêng tư của anh rất ít người biết, anh nhất định sẽ không nghe……


Điện thoại được kết nối.
Truyền đến giọng nói trầm ấm dễ nghe của Lương Hành Dã: “Alo?”
Trì Ninh ngồi xổm trên mặt đất, tay không ngừng run rẩy, nhanh chóng nói, “Lương Hành Dã, anh mau…..”
Sau đó có người nhanh chóng bịt miệng cậu lại, rồi cắt đứt cuộc trò chuyện.


Trì Ninh dùng sức tránh ra, nhưng không chạy trốn được. Cậu bị Sầm Minh Sâm trói chặt lại.
“Tôi không sợ ông đâu”, Trì Ninh dựa vào tường, tay cứ mãi cào lên tường, uy hϊế͙p͙ nói, “Lương Hành Dã sẽ lập tức đến đón tôi thôi!”


Sầm Minh Sâm nhìn cậu, sắc mặt cực kỳ khó coi. Tính cách Lương Hành Dã rất cứng rắn, anh nổi tiếng là rất khó đối phó.
Các ngón tay cào vào bức tường đều vô cùng đau buốt, Trì Ninh tiếp tục uy hϊế͙p͙, “Anh ấy sẽ đến ngay lập tức!!”


Trong hoàn cảnh bế tắc, ánh mắt đầy tia máu của Sầm Minh Sâm dường như tối đi.
Ông ta bỗng nhiên nở nụ cười, giọng nói vô cùng dịu dàng như khi dạy học: “Vậy sao? Tôi đây cũng thật muốn nhìn xem, xem xem Lương Hành Dã nhanh hơn, hay là Tạ Tân nhanh hơn.”


Ngay lập tức ông ta gọi điện cho Tạ Tân. Điện thoại vừa kết nối được, ông ta nói một cách gấp gáp, đúng giọng điệu hốt hoảng của một người lớn trong nhà “Tiểu Tân, cháu đến trước nhà chưa? Nặc Nặc đã xảy ra chuyện rồi.”


Sầm Minh Sầm phun ra những lời nói ghê tởm và nhìn về phía Trì Ninh——”Trì Ninh muốn làm chuyện bỉ ổi với con bé.”