Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy

Chương 22

Ngày hôm sau, Trì Ninh đang ăn sáng thì nhận được thông báo chuẩn bị chuyển nhà. Cậu nuốt ngụm sữa bò còn trong miệng xuống, nghi hoặc hỏi Lương Hành Dã, “Tại sao lại phải chuyển đi?”
Lương Hành Dã ung dung lau tay, chậm rãi nói, “Nơi này hai người cùng ở thì quá nhỏ, chuyển đến phòng lớn hơn chút.”


Trì Ninh nhìn xung quanh một lượt. Phòng khách trống trải, chỉ có TV, sô-pha cùng bộ bàn trà, ngoài ban công chỉ có vài chậu cây xanh, còn lại đều trống không.
“Hai ngày tới sẽ dọn đi. Cậu có yêu cầu gì trong phòng không?” Lương Hành Dã nói, “Tôi sẽ cho người trang trí phòng theo sở thích của cậu.”


Trì Ninh không có hứng thú với chuyện chuyển nhà, lắc đầu: “Không có yêu cầu.”


Ngày mai gia sư mới đến, Trì Ninh được cả ngày rảnh rỗi lang thang khắp phố thương mại. Cậu dẫm lên nắp cống, nghe tiếng nước chảy ào ào bên dưới, ngồi xổm trong cửa hàng thú cưng nhìn tôm nhỏ cá nhỏ tung tăng bơi lội, xếp hàng dài trước cửa hàng để mua cơm nắm…


Chờ đến tối, cậu lại đến quảng trường nhỏ, ngồi bên cạnh Trần Hướng Đông làm mèo con chiêu tài. Râu ria của Trần Hướng Đông vẫn xồm xoàm, ông vẫn mặc một chiếc áo khoác màu đen xám, trên cổ tay áo còn dính một chút dầu mỡ nhìn qua chẳng khác gì một ông già gầy gò bình thường.


Lần này ông lão mang theo một chiếc đèn đặt trước mặt Trì Ninh.


Ánh sáng và bóng tối đối lập làm cho toàn bộ thân hình của Trì Ninh tựa như phát sáng. Điều này đặc biệt dễ thu hút ánh nhìn ở quảng trường nhỏ, đứng từ xa cũng có thể dễ dàng nhìn thấy. Trì Ninh phải mất một lúc mới thích ứng được. Dựa theo lời Trần Hướng Đông nói, cậu điều chỉnh gương mặt mình đến góc đẹp nhất.


Trần Hướng Đông đang chỉnh lại dây đàn và bày mã QR, Trì Ninh nói, “Ông ơi, tại sao lại phải bật đèn?”
Trần Hướng Đông đưa tay vò đầu tóc bạc, quay đầu nhìn Trì Ninh, “Không có lý do gì hết, cứ ngồi như vậy đi, đừng nhúc nhích.”


Không lâu sau, rất nhiều người bắt đầu tụ tập lại trước bậc thang, Trì Ninh tranh thủ lúc đổi bài thầm thì với Trần Hướng Đông, “Rất nhiều người đang nhìn cháu.”
Trần Hướng Đông híp mắt, trông giống như đang đắm chìm trong âm nhạc, “Không sao, cậu cứ ngồi yên đó là được.”


Trì Ninh ngồi trên bậc thang cả đêm. Sau khi đám người giải tán, Trì Ninh nhìn gương mặt giống hệt người quen cũ của Trần Hướng Đông, nói với giọng điệu không mấy vui vẻ: “Ông này, ông đang lợi dụng cháu.”


Trần Hướng Đông mỉm cười, nếp nhăn trên mặt giống như vỏ cây già, khe rãnh ngang dọc, nói: “Đây gọi là hợp tác, không phải là lợi dụng, cùng lắm thì chờ chút nữa tôi đưa cậu nhiều tiền hơn chút là được. Nhóc con, cậu cũng chẳng thiếu tiền xài đâu nhỉ? ”


“Cháu tên là Trì Ninh.” Trì Ninh nói.
“Bỏ nhà trốn đi, không biết đi đâu?”
“Không có bỏ nhà trốn đi, có chỗ để đi.” Giọng của Trì Ninh không chuẩn, kéo dài lê thê nghe có vẻ như cố hết sức để nói.


Trần Hướng Đông đưa tay sờ sờ đầu, mặt đầy nghi ngờ, “Vậy hai ngày nay cậu đến chỗ tôi làm cái gì?”
Trì Ninh dùng câu trả lời cho có lệ của Trần Hướng Đông khi nãy trả lại cho ông ta: “Không có lý do gì hết.”


Cả hai trò chuyện một lúc đã có chút quen thuộc, Trần Hướng Đông nói: “Về sau nếu có thời gian, cháu có thể đến đây mỗi ngày.”


Trì Ninh quan sát ánh mắt của Trần Hướng Đông, sau khi suy nghĩ một chút mới lắc đầu: “Cháu đã nghĩ rồi, cái đèn này chiếu vào mắt đau lắm, ngồi ở bậc thang cũng cứng ngắc, cứ ngồi chờ mãi ở đây cũng thật là nhàm chán.”


“Ông là một lão già, cũng chẳng có gì để cho cháu cả.” Đôi chân mày trắng xám của Trần Hướng Đông nhăn lại giống như đỉnh núi phủ đầy tuyết, “Nhiều lắm ông chỉ có thể cho cháu ít tiền, bằng không cháu có thể theo ông học đàn guitar, ông sẽ không lấy tiền của cháu. ”


Trì Ninh suy nghĩ lâu hơn, nói “Thôi được rồi, cháu có thể theo ông học đàn guitar.”
Trần Hướng Đông hừ lạnh một tiếng: “Còn tỏ ra miễn cưỡng nữa hả?”


Đèn đã tắt, trong không gian mờ mịt thiếu ánh sáng trông Trần Hướng Đông càng giống ông lão người cá kia hơn. Trì Ninh nhéo mặt ông lão, hỏi: “Ông ơi, ông đã đến biển chưa?”


“Chưa từng.” Trần Hướng Đông đặt cây đàn vào tay Trì Ninh, “Bấm ngón tay lên dây, ông sẽ dạy cho cháu tư thế trước.”


Trì Ninh mới học một chút đã hiểu ngay. Cậu có thể nhanh chóng nắm rõ cách gảy dây, bấm dây và tập các nốt đơn, chỉ là không quá thuần thục, cần phải luyện tập nhiều hơn. Trần Hướng Đông khó hiểu, hỏi: “Trước đây cháu đã học qua?”


“Chưa từng.” Ngón tay bấm dây đàn lúc lâu bắt đầu đau, Trì Ninh liên tục xoa nắn ngón tay. Cậu lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời gian, thấy Lương Hành Dã sắp sửa tan làm liền nói: “Ông ơi, cháu phải đi đây.”


Trần Hướng Đông cũng chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà, vẫy tay với Trì Ninh, nở nụ cười để lộ ra vài phần hiền từ: “Ngày nào cũng phải nhớ tới đó nha.”


Mỗi ngày sau đó Trì Ninh sinh hoạt cực kỳ quy củ, ban ngày học chữ, ban đêm học nghệ. Có mấy đêm Lương Hành Dã đi xã giao, lúc đi qua quảng trường nhỏ tình cờ gặp Trì Ninh và Trần Hướng Đông.


Trần Hướng Đông gầy như khỉ, thoạt nhìn chẳng khác gì một ông già xấu tính mà Trì Ninh thì cứ cười hi hi ha ha lẽo đẽo theo sau. Anh lo lắng Trì Ninh bị lừa gạt, bảo Cố Húc kiểm tra lai lịch của Trần Hướng Đông.


Trần Hướng Đông, một người dân địa phương, từng có một công việc ổn định nhưng ly hôn ở tuổi trung niên vì bị vợ lừa dối, ở cùng con trai. Sau đó, con trai ông bị bệnh nặng, Trần Hướng Đông bán hết của cải, gia sản đổi lấy tiền mặt, nhưng sau đó vẫn không thể cứu được con, chịu đả kích vô cùng nặng nề, suy sụp đến giờ.


Thấy thân thế Trần Hướng Đông có chút thảm thương ngoài ra cũng chẳng có vấn đề gì khác, Lương Hành Dã cũng không can thiệp.


Gia sư mà Trì Ninh chọn là một giáo viên nữ hiền lành, chu đáo, dựa trên tình trạng của Trì NInh mà lập thời khóa biểu cho cậu, ngoài ngày nghỉ cuối tuần, buổi chiều thứ tư cũng được nghỉ ngơi nửa ngày.


Thứ tư, sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, Trì Ninh lấy một xấp tiền mặt nhỏ từ trong ngăn kéo, đếm đếm rồi nhét vào túi.


Mỗi tối cậu đều chạy đến quảng trường nhỏ, càng ngày càng có nhiều người thưởng tiền cho cậu. Trần Hướng Đông tăng giá dịch vụ đặt bài hát, thu nhập của ông ngày càng dồi dào. Thỉnh thoảng Trần Hướng Đông sẽ cho cậu một ít tiền để mua đồ ăn vặt, cậu đều dành dụm lại.


Số tiền này không giống với số tiền cậu nhận được từ việc bán ngọc trai, cũng không phải số tiền trong thẻ Lương Hành Dã cho cậu, đó là do lao động kiếm ra. Cảm giác thành tựu khiến Trì Ninh lâng lâng cả ngày, chỉ hận không thể chia sẻ với mọi người.


Vừa khéo buổi chiều được nghỉ ngơi, Trì Ninh định mời Lương Hành Dã đi ăn một bữa cho vui sướng. Cậu lon ton chạy đến công ty tìm anh.


Sau khi đến công ty, Trì Ninh phát hiện Lương Hành Dã đã đi họp. Cậu đã ngồi đợi trong văn phòng tận nửa ngày trời nhưng người đang đợi vẫn chưa quay lại. Sáng nay Trì Ninh thức dậy quá sớm, càng đợi càng buồn ngủ. Cậu ngáp dài một cái rồi ngủ gục trên bàn làm việc.


Sau khi họp xong, Lương Hành Dã vừa quay lại văn phòng vừa thảo luận với Cố Húc về những chỗ cần phải cải tiến trong phương án. Đẩy cửa ra, nhìn thấy cái đầu đang nằm bò trên bàn, Lương Hành Dã nói với Cố Húc, “Đại khái cứ như thế này đã, anh về trước đi.”


Lương Hành Dã đóng cửa lại, đi đến trước bàn làm việc, cong ngón tay gõ gõ mấy cái. Trì Ninh run nhẹ, bừng tỉnh dậy từ trong giấc ngủ say, ngẩng đầu, chậm chạp nói: “Anh họp xong chưa?”
“Rồi.” Lương Hành Dã đưa một miếng giấy cho cậu, “Lau nước bọt đi.”


Trì Ninh nhấp môi dưới, quả nhiên ướt nhẹp. Cậu cầm lấy miếng giấy lau lung tung sạch sẽ. Lương Hành Dã lại đưa cho cậu một miếng khác: “Lau trên bàn luôn.”


Trì Ninh nhìn xuống, thấy vài giọt nước còn đọng lại trên mặt bàn nâu đen lạnh lẽo bèn nhanh tay lẹ mắt lau chùi dọn dẹp. Bỗng nhận ra Lương Hành Dã vẫn còn đang nhìn mình, Trì Ninh vội vàng giải thích: “Lúc tôi nằm ngủ sẽ không như vậy đâu.”


Lương Hành Dã cười nhẹ, nể tình phụ họa: “Có thể là tư thế ngủ không đúng.”
“Chắc lúc tôi nằm xuống có hơi dùng sức quá.” Trì Ninh nghiêm túc đáp lại như thể chuyện ấy rất hợp lý.
“Trong phòng nghỉ có giường, sao lại không vào trong ngủ?”


“Tôi đang đợi anh đi ăn tối.” Trì Ninh đứng dậy, nhường chỗ cho Lương Hành Dã như thể đang khoe, “Gần đây tôi kiếm được rất nhiều tiền, muốn mời anh đi ăn tối.”


“Lúc trước anh nói số tiền mà ông lão cho tôi có thể xem như là bản thân mình tự kiếm được.” Trì Ninh mặc một chiếc áo khoác mỏng màu be, kéo khóa lên hết cỡ giấu đi chiếc cằm nhọn. Cậu đưa tay vào miệng túi sờ soạng, ngẩng đầu nhìn Lương Hành Dã, “Anh muốn ăn gì? Có thể đến nhà hàng lần trước chúng ta đã đến không?”


Dùng số tiền đầu tiên kiếm được mời anh đi ăn tối, Lương Hành Dã nhìn vào đôi mắt long lanh ánh sáng của Trì Ninh, lời từ chối không thể thoát ra nổi, trầm ngâm vài giây rồi đáp: “Được.”


Những đồ vật trên bàn bị Trì Ninh làm cho loạn cào cào, Lương Hành Dã chỉ đơn giản thu dọn lại. Trì Ninh tiến đến trước mặt anh: “Lương Hành Dã, tôi còn học xong vài bài hát, ông lão nói tôi rất có thiên phú.”


“Gia sư cũng khen cậu rất thông minh.” Trì Ninh học chữ rất nhanh. Những chữ thường dùng hằng ngày cậu đều đã biết, còn có thể viết được một ít, có điều chữ hơi xấu. Lương Hành Dã ném bút vào ống đựng bút, “Đi thôi.”


Hai người bước ra khỏi văn phòng, đi cạnh nhau trên hành lang. Thỉnh thoảng có người chào hỏi Lương Hành Dã, Lương Hành Dã đều gật đầu với bọn họ tỏ ý chào.


Sau khi vào thang máy, Lương Hành Dã ngẩng đầu lên muốn làm giảm đi cơn mỏi cổ cùng nỗi mệt mỏi. Trì Ninh đứng ở bên cạnh, nhớ ban sáng Lương Hành Dã nói với cậu về chuyện biệt thự bên kia đã được dọn dẹp xong liền hỏi Lương Hành Dã, “Hôm nay chúng ta phải chuyển nhà ngay sao? ”


“Không cần thu dọn gì đâu, bên đó đều có đầy đủ vật dụng, tối nay cứ đi thẳng đến đó là được.” Lương Hành Dã nói, “Nhân tiện, phòng của cậu ở cạnh tôi, tôi nhờ người đến bố trí cho cậu một chút. ”
“Bố trí cái gì?”


Thang máy “ding” một tiếng báo đã đến, Lương Hành Dã thuận miệng nói, “Một ít đồ trang trí.”


Nhà hàng cách công ty không xa, hai người cùng nhau đi bộ chỉ khoảng mười phút là đã đến nơi. Trì Ninh đã đến đây nhiều lần, cũng đã quen đường, nhanh chóng tìm một chỗ thoáng đãng bên cửa sổ rồi ngồi xuống.


Các món ăn được đưa lên rất nhanh, Lương Hành Dã gọi món cá tuyết hấp, tôm viên măng tay, rau cải xào chay và một tô canh chim cút nhân sâm, vừa thanh đạm lại giản dị. Trì Ninh ăn vài ngụm cơm rồi nhìn con cá tuyết trên bàn.


Trước đây lúc Lương Hành Dã ăn cá tuyết, cá đều được áp chảo cắt thành từng miếng nhỏ. Lần này, cả con cá đều được hấp chín. Lúc phục vụ vừa mới lên món, Trì Ninh chưa nhận ra điều đó. Chờ đến khi phục vụ đặt tôm viên măng tây bên cạnh cá tuyết, khoảnh khắc mắt cá đối diện với mắt cá, cậu mới nhận ra rằng con cá tuyết yêu thích của Lương Hành Dã lại là mấy con cá trắng nhỏ thường bơi qua bơi lại cạnh cậu lúc ở biển cả.


Trì Ninh nhìn Lương Hành Dã dùng đũa gắp thịt cá trắng muốt, nhúng vào nước chấm, gắp lên cho vào miệng. Từng chút từng chút một, con cá càng ngày càng mỏng, cuối cùng chỉ còn lại một cái đầu cá.


Thấy Trì Ninh nhìn mình chằm chằm thật lâu không nhúc nhích, Lương Hành Dã quơ quơ tay trước mặt Trì Ninh, “Nhìn tôi nãy giờ làm cái gì? Ăn cơm.”
“A,” Trì Ninh hoảng hốt hoàn hồn lại, vùi đầu vào trong bát gắp tôm viên: “Đang ăn mà.”


Lương Hành Dã múc một bát canh nhân sâm chim cút. Ăn hết một nửa, đột nhiên anh nhớ tới chuyện gì đó, đặt thìa sang một bên, nói với Trì Ninh: “Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, chiều nay tôi sẽ đến nhà họ Hứa. ”


Anh dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Nếu cậu đợi thì sẽ khá trễ, tôi sẽ nhờ người đưa cậu về biệt thự trước.”
Trì Ninh nhét viên tôm vào miệng, hai má phúng phính, “ừm” một tiếng.