Sau khi bế Trì Ninh lên xe, Lương Hành Dã cũng ngồi vào, bảo tài xế lái xe về nhà. Trì Ninh nghiêng đầu nhìn Lương Hành Dã không chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Cảm … ơn …”
Lương Hành Dã dường như không nghe thấy, Trì Ninh xích lại gần chỗ anh, chọc chọc ngón tay anh, Lương Hành Dã liếc cậu một cái.
Trì Ninh cười với Lương Hành Dã. Vốn dĩ Trì Ninh đã ưa nhìn, cười rộ lên càng xinh đẹp. Lương Hành Dã nghĩ, nhìn cũng ngoan ngoãn đấy chứ, sau đó dời ánh mắt đi chỗ khác.
Sau khi xuống xe, Lương Hành Dã bế Trì Ninh vào thang máy. Có người lục đục tiến vào, Trì Ninh vô thức cuộn đuôi lại, vùi mặt vào lồng ngực Lương Hành Dã.
Về đến nhà, Lương Hành Dã đặt Trì Ninh lên ghế sô pha rồi xoay người rời đi, Trì Ninh giữ chặt lấy quần áo của anh: “Tối hôm qua …”
Lương Hành Dã cúi đầu nhìn cậu: “Cậu còn dám nhắc đến chuyện tối hôm qua?” Lương Hành Dã rất bận, anh gỡ tay Trì Ninh ra rồi lập tức đi thẳng vào phòng làm việc.
Một lúc sau, đuôi cá của Trì Ninh lại biến thành chân nhưng cậu không dám vào phòng làm việc quấy rầy Lương Hành Dã cho đành kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ ra ngoài ban công, ngồi đó tập nói chuyện một mình.
Tiền đề của hòa giải là giao tiếp với nhau, nếu không thì mối quan hệ sẽ luôn cứng nhắc. Lương Hành Dã là người thiếu kiên nhẫn, cậu nói năng lại chậm chạp, đó là trở ngại giao tiếp giữa bọn họ. Cậu không thể thay đổi được Lương Hành Dã cho nên nỗ lực tăng tốc độ nói chuyện là điều tốt nhất, quả là một công đôi việc.
Buổi tối lúc đi ngủ, Trì Ninh vẫn ngủ trên sô pha như thường lệ. Ngày hôm sau, cậu mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trên giường, còn Lương Hành Dã đã đi rồi. Cả một ngày dài, cậu chẳng thấy Lương Hành Dã đâu, chỉ có Cố Húc lấy lý do tăng cường kiến thức để dẫn cậu đi dạo.
Càng tìm hiểu về xã hội loài người, Trì Ninh càng hiểu rõ lý do khiến Lương Hành Dã tức giận. Người cá ɭϊếʍƈ mặt cho nhau để chữa lành vết thương, còn giữa loài người, những hành vi này chỉ có thể được dùng cho những người yêu nhau.
Trì Ninh cảm thấy rất có lỗi, đáng lẽ lúc đó cậu nên lấy tay lau đi. Lương Hành Dã vốn dĩ ghét bị ɭϊếʍƈ miệng vết thương, đã vậy cậu còn ɭϊếʍƈ lên môi, đương nhiên anh sẽ tức giận.
Hình như Lương Hành Dã rất bận. Trì Ninh đợi anh trở về đến rạng sáng, sau đó mê man ngủ thϊế͙p͙ đi, lúc tỉnh lại trên giường, Lương Hành Dã sớm rời đi rồi.
Không gặp được Lương Hành Dã, không có cách nào nói chuyện vì vậy lúc Cố Húc đưa Trì Ninh đi ăn cơm trưa, cậu ngỏ ý muốn đến công ty của Lương Hành Dã.
Trì Ninh có vẻ ngoài thanh tú lại vô cùng ngoan ngoãn, Cố Húc ở cùng cậu mấy ngày qua, ánh mắt nhìn cậu mang theo tâm tình như nhìn thấy những đứa trẻ con trong nhà.
Trì Ninh lúc đầu còn ngây thơ mù mờ, bây giờ cậu đã hiểu biết cơ bản về đời sống sinh hoạt xã hội thậm chí không còn nói lắp những câu ngắn nữa, quá trình đó đều có Cố Húc bên cạnh giúp đỡ, có thể nói là dắt tay dạy bảo, tất nhiên ít nhiều cũng sẽ phát sinh cảm tình.
Vì vậy, khi Trì Ninh đề cập đến việc cậu muốn đến công ty, Cố Húc muốn trực tiếp đưa cậu đi luôn. Nhưng với tư cách là thư ký, việc tự tiện là điều tối kỵ.
Gọi điện thoại có tỷ lệ thành công cao hơn gửi tin nhắn. Sau khi Cố Húc cân nhắc một lúc, đưa cho Trì Ninh một chén canh gà trước, đợi cậu ăn xong, mới tìm một chỗ yên tĩnh, gọi điện thoại cho Lương Hành Dã.
Vừa lúc Lương Hành Dã đang không bận bịu, lập tức nhận cuộc gọi: “ Chuyện gì?”
Cố Húc nhẹ nhàng nói: “Chủ tịch Lương, Trì Ninh nói muốn đến công ty.”
Lương Hành Dã vừa làm xong một tờ đơn lớn, mọi chuyện cuối cùng cũng đã kết thúc. Cả người Lương Hành Dã nhẹ nhõm, anh dựa ra đằng sau, gáy tựa vào lưng ghế, hỏi Cố Húc: “ Cậu ấy đang làm gì?”
“Đang ăn cơm, cậu ấy …”
Lương Hành Dã hai ngày nay đi sớm về muộn, bận bịu đến mất xoay như chong chóng, ngay cả thời gian ngủ nghỉ cũng không có, chuyện của Trì Ninh lại càng bị anh vứt sau đầu, Lương Hành Dã nói, “Cậu ấy muốn thì cứ dẫn đến đây đi.”
Cố Húc nói cho Trì Ninh biết chuyện này, Trì Ninh vừa ăn xong canh gà, trên mặt rộ lên nụ cười, cầm lấy đồ ăn vặt trên bàn, ra hiệu cho Cố Húc nhanh chóng rời đi.
Nhà hàng gần công ty, Cố Húc không lái xe, dẫn Trì Ninh tới đó. Trì Ninh hỏi Cố Húc Lương Hành Dã đã ăn trưa chưa, có nên mang đồ ăn đến cho anh ấy không.
Bữa trưa của Lương Hành Dã đã có chuyên gia phụ trách, không cần phải đem thêm đồ ăn đến. Nhận được đáp án phủ định, Trì Ninh nhìn đồ ăn vặt trong tay, quyết định chút nữa sẽ đưa Lương Hành Dã ăn sau.
Đi đến cửa công ty, hai người gặp gỡ thư ký nữ của Lương Hành Dã. Cô ăn mặc vô cùng chuyên nghiệp, dịu dàng, dễ chịu, Cố Húc tươi cười chào hỏi với cô: “Từ Nghiên, mới đi ăn về à? Sao lại không đến nhà ăn của công ty?”
Từ Nghiên xòe tay ra cười: “Ngán lắm, thỉnh thoảng cũng nên thay đổi khẩu vị.”
Trì Ninh nhìn thấy Từ Nghiên lập tức cười với cô. Sự tồn tại của Trì Ninh cũng không phải là bí mật, Từ Nghiên cũng cười, hai mắt sáng ngời, gọi cậu “Ninh Ninh”.
Từ Nghiên trêu chọc Cố Húc: “Dạo này công việc của anh nhàn hạ quá nha, tôi bận muốn chết, cảm giác bệnh thoái hóa đốt sống cổ lại tái phát. Tôi cũng muốn đưa Trì Ninh đi dạo khắp nơi, chẳng phải dạo phố là tài năng bẩm sinh của phụ nữ sao? Sao chủ tịch Lương lại giao cậu ấy cho anh đưa đi nhỉ? ”
Bọn họ thường xuyên chạm mặt nhau, cho nên giữa họ có mối quan hệ rất tốt, Cố Húc vừa đi vừa hỏi: “Hạng mục mà cô vẫn luôn bám sát không phải làm xong hết rồi sao? Còn bận cái gì nữa chứ?”
“Mấy ngày trước, chủ tịch Lương đột nhiên yêu cầu tôi kiểm tra khu vực sinh trưởng của một loại thủy thảo, hoàn toàn không liên quan đến hoạt động kinh doanh của công ty chúng ta, đã tiêu hao rất nhiều thời gian và sức lực của tôi.” Từ Nghiên bước vào đại sảnh, giày cao gót vang lên lộc cộc.
Trì Ninh vẫn luôn yên lặng lắng nghe, khi nghe thấy chữ thủy thảo lập tức quay đầu nhìn Từ Nghiên. Cậu có hơi bất an, ngắt lời hỏi Từ Nghiên là loại thủy thảo gì.
Từ Nghiên miêu tả ngắn gọn vài câu, thấy Trì Ninh cứ hỏi cái này cái kia, cô liền thẳng thừng rút thủy thảo trong túi ra cho cậu xem.
Trên nhánh thủy thảo khô vàng còn có nếp gấp. Trì Ninh nhận ra đây là do bị cậu gấp lại lúc cho vào túi. Bất an trong lòng càng thêm nặng nề, Lương Hành Dã tra tìm thứ này để làm gì chứ?
Sau khi vào thang máy, Từ Nghiên cất điện thoại di động vào túi xách: “Anh đang đi đến văn phòng của chủ tịch Lương à? Đúng lúc tôi muốn báo cáo tiến độ cho anh ấy.”
Cố Húc trả lời đúng thế, Trì Ninh đứng bên cạnh im lặng tuyệt đối, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Đến tầng cao nhất, Từ Nghiên gõ cửa văn phòng, bên trong truyền ra giọng nói rất trầm của Lương Hành Dã: “Vào đi.”
Từ Nghiên bàn chuyện công việc, Cố Húc định đưa Trì Ninh đến phòng làm việc của mình để ngồi đợi nhưng Trì Ninh cứ đi theo Từ Nghiên, còn đứng lì ở cửa không chịu đi, Cố Húc đành phải để cậu tùy ý.
Phòng làm việc sử dụng kính cách âm cao cấp, Trì Ninh mở ra một khe hở nhưng cậu vẫn không nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe thấy những từ như “vùng biển”,” loại cá”. Cậu không rõ Lương Hành Dã có mục đích gì nhưng cậu biết rằng đại khái có thể liên quan đến cậu.
Cố Húc mang một cốc nước ấm đến cho Trì Ninh, Trì Ninh cảm ơn Cố Húc, nhận lấy nhưng không uống. Từ Nghiên vừa vặn đi ra, giữ cửa lại để bọn họ đi vào. Trì Ninh đặt cốc nước xuống, đi nhanh vào trong, Cố Húc đi đằng sau cũng bước vào.
Trì Ninh đi tới trước bàn làm việc của Lương Hành Dã, Lương Hành Dã ngẩng đầu liếc cậu một cái, sau đó nhìn Cố Húc: “Anh đi làm việc của mình đi.”
Cố Húc gật đầu đồng ý, quay người rời đi.
Cửa văn phòng bị khóa “cụp” một tiếng, Trì Ninh không giải thích nổi, trong lòng tràn đầy lo lắng về việc Lương Hành Dã điều tra thủy thảo. Vừa rồi cậu nắm trong tay một miếng rong biển nhỏ từ chỗ của Từ Nghiên, vội vàng đưa cho Lương Hành Dã xem: “Cái này …”
“Sao thế? Lấy từ trong túi thủy thảo của cậu ra đấy. ”
” Tại sao… ”
Lương Hành Dã nói, “Nếu không điều tra thứ này, tôi sẽ không thể tìm ra nhà cậu ở bờ biển nào. ”
“Tại sao… muốn tìm nhà của tôi?” Trì Ninh vội vàng hỏi.
Lương Hành Dã tỏ vẻ khó hiểu: “Không tìm được nhà cậu thì làm sao đưa cậu về biển được.”
Trong lòng Trì Ninh lộp bộp một lúc, hỏi Lương Hành Dã có phải còn tức giận không.
“Tức giận? Không.” Lương Hành Dã nói, “Tôi vốn dĩ định chờ cho đến khi vết thương trên đầu cậu lành hẳn rồi lại đưa cậu quay về biển, không phải vết thương của cậu đã lành lại rồi sao?”
Kể từ khi lên cấp Ba, Lương Hành Dã đã bắt đầu sống một mình, cuộc sống đang yên đang lành đột nhiên bị một người cá xông vào, quấy rầy thói quen sinh hoạt của anh. Cảm giác mất kiểm soát khiến anh rất bất an, anh cần phải khôi phục lại cuộc sống trước đây của mình càng sớm càng tốt.
Trì Ninh đứng dậy, thu hết biểu hiện của Lương Hành Dã vào đáy mắt. Biểu tình của Lương Hành Dã bình thản và nghiêm túc, thậm chí còn nở một nụ cười, quả thật không tức giận.
“Vết thương đã lành, nhưng tôi… không muốn… quay lại..” Vẻ mặt Trì Ninh trở nên lo lắng.
Lương Hành Dã đẩy ghế dựa lùi ra sau, nhìn thẳng vào Trì Ninh: “Sao lại có biểu tình như này? Chẳng lẽ cậu muốn đi theo tôi mãi sao?”
Trì Ninh nắm chặt nhánh rong biển, chậm rãi gật đầu.
Bị ném lại xuống biển, không biết sau khi lên bờ sẽ xuất hiện ở đâu, những gì đã trải qua lần trước có thể phải lặp lại lần nữa, không chỉ tốn thời gian mà còn rất nguy hiểm. Cậu muốn nói với Lương Hành Dã, về sau cậu sẽ nỗ lực bán ngọc trai để kiếm tiền trả lại cho anh nhưng Lương Hành Dã lại nhanh miệng hơn cậu.
Lương Hành Dã nói: “Trì Ninh, cậu là một con cá, cậu nên trở về đại dương.”
“Chậm nhất là ngày mốt sẽ có kết quả.” Gần đây mọi chuyện rất suôn sẻ, Lương Hành Dã lại vừa ký thêm được một hợp, tâm trạng đang rất tốt. “Cậu muốn thứ gì, muốn ăn cái gì cứ nói với Cố Húc, đến khi đó, tôi sẽ đưa cậu trở về.”
Trì Ninh vô cùng bối rối. Trong thâm tâm cậu cũng biết rõ, Lương Hành Dã đã đối xử với cậu rất tốt. Phân phó Cố Húc chăm sóc cậu, cũng không hạn chế chi phí ăn mặc của cậu, cho dù có tức giận cũng là có nguyên nhân, hơn nữa cũng không đợi cậu giải thích đã tha thứ cho cậu, mỗi đêm đều bế cậu vào phòng ngủ.
Lương Hành Dã muốn đưa cậu trở lại biển cả, cậu cũng không có lý do gì để từ chối.
Nhưng cậu không muốn quay về, Trì Ninh nhìn Lương Hành Dã, suy nghĩ xong xuôi, cầm đồ ăn vặt đã ướt đẫm mồ hôi đặt xuống bàn: “Cho anh.”
Lương Hành Dã nhìn đồ ăn vặt, cười thành tiếng: “Tôi không ăn thứ này đâu, để Cố Húc đưa cậu đi chơi. ”
Buổi tối Trì Ninh ăn rất ít, Cố Húc sợ cậu đói nên mua cho cậu một nắm cơm.
Buổi tối hai ngày nay chân Trì Ninh đều không biến thành đuôi cá, tình huống lần đó có lẽ là bởi vì buổi tối chân thường sẽ biến thành đuôi, trời lại mưa cho nên mới như vậy. Sau khi rời khỏi nhà hàng, Trì Ninh chậm rãi bước đi, Cố Húc đi theo phía sau, hai người câu được câu mất trò chuyện với nhau.
Khi đến gần quảng trường, Trì Ninh lại nhìn thấy một ông lão tóc bạc trắng tay cầm cây đàn ghi-ta, ngồi trên bậc thang đàn hát.
Lần trước đi ngang qua quảng trường này, cậu cũng gặp được ông lão này, cậu hỏi Cố Húc, Cố Húc nói: “Loại người này tương đương với người vô gia cư, kiếm sống bằng nghề hát rong… Còn có một loại người gọi là ăn mày… ”
Trì Ninh hỏi lại người vô gia cư và ăn mày là gì.
Cố Húc khá kiên nhẫn, giải thích cho cậu, đến lúc cậu hỏi bọn họ ở nơi nào, Cố Húc chỉ tay về phía đường phố, rồi lại chỉ về đường hầm cách đó không xa.
Trì Ninh không hỏi nữa, nhìn ông lão rồi đi về phía ông ta.
Trên quảng trường không có người. Râu ria ông lão xồm xoàm, mắt nhắm hờ, đang hát một bài dân ca trầm thấp. Chất lượng âm thanh của micro không tốt nhưng giọng của ông vô cùng tang tương, có cảm giác được mài giũa thô bạo nhưng lại mang một nét ý vị khác.
Trước mặt ông có một chiếc hộp nhỏ, bên trong rải rác vài tờ tiền, bên cạnh có một mã QR. Trên đường dòng người vội vàng lướt qua, rất ít người dừng chân lại. Ông lão hát hết bài này lại đến bài khác, tựa hồ không để ý xung quanh, hoàn toàn đắm chìm trong âm nhạc.
Trì Ninh đứng đó nghe, do dự vài giây, cúi người xuống, đặt cơm nắm vào trong chiếc hộp nhỏ.
Vừa đúng lúc kết thúc một bài hát, ông lão liếc cậu một cái, chán ghét cầm lấy cơm nắm bỏ ra ngoài. Trì Ninh lại cầm lên đặt lại, ông lão bỏ ra, Trì Ninh lại cầm lên, ông lão không nhịn nổi nữa: “Nhãi ranh, chơi chưa đủ?”
Ông ta ném nắm cơm trả lại cho Trì Ninh, mất kiên nhẫn đuổi Trì Ninh đi, nói đừng có cản trở ông làm ăn. Trì Ninh bắt lấy nắm cơm, ánh mắt lưu luyến nhìn cây đàn ghi-ta.
Cố Húc đứng một bên quan sát, hỏi Trì Ninh có phải muốn một cây đàn ghi-ta không. Trì Ninh lắc đầu, đi sang hướng khác. Đi đến cửa hàng trang sức nơi cậu mua ngọc trai vàng khi trước, cậu dừng lại, nói với Cố Húc “Anh có thể…. ở đây đợi tôi không?”
Điều này mang hàm ý không muốn anh ta đi theo, Cố Húc do dự vài giây, sau đó gật đầu đáp ứng.
Một lúc sau, Trì Ninh đi ra khỏi cửa hàng trang sức. Cố Húc quan sát sắc mặt cậu, mọi thứ vẫn bình thường nên không hỏi thêm nữa.
Tối muộn, Cố Húc đưa cậu trở lại nhà Lương Hành Dã. Trì Ninh tắm xong, mở tủ quần áo ra, bắt đầu sắp xếp quần áo Lương Hành Dã mua cho cậu, gấp lại từng cái từng cái một.