Bữa cơm tối gần chín giờ mới tan.
Cao Thần rót bia, Cố Hàm Ninh tất nhiên không dám uống, mấy người con trai, Bạch Vũ Hân và Thịnh Mạn Mạn uống mấy cốc.
Có lẽ là không khí buổi tối quá tốt,
trong lòng quá vui sướng, Cao Thần uống ngà ngà say, đặt tay lên vai
Triệu Thừa Dư, cười hì hì, sán đến nói bên tai Triệu Thừa Dư: “Thừa Dư,
cậu xem, Cố Hàm Ninh hôm nay có đẹp không?”
Đẹp……..
Triệu Thừa Dư mím môi, không nói gì, nhìn chằm chằm vào đường cong mỹ lệ của Cố Hàm Ninh, trong lòng âm thầm trả lời.
Nhưng Cố Hàm Ninh tối nay xinh đẹp lại làm cho cậu chua chát………..
Ra khỏi nhà hàng, những cơn gió mùa thu
mát mẻ, quét đi vài phần bốc đồng, Cao Thần khẽ đứng thẳng người, khóe
miệng nhếch lên chứa ý cười, khoác lên vai Triệu Thừa Dư, chậm rãi đi ở
cuối cùng.
Vào cổng trường, tâm trạng phức tạp, đắm chìm trong bước đi, Bạch Vũ Hân bước chân lảo đảo, thiếu chút ngã nhào, Thôi Hà Miêu nhanh chóng kéo Thịnh Mạn Mạn đi đến, đỡ lấy cánh tay của
Bạch Vũ Hân.
“Ai, không thể uống ít rượu đi được sao?”
“Mình không sao……….” Bạch Vũ Hân nói giọng suy sụp, nghe vào Thôi Hà Miêu lại cảm thấy cô ấy uống quá nhiều, mệt rã rời.
“Đi nào, mình đỡ cậu lên cầu thang, nhanh đi ngủ”
“Hì hì, uống rượu, đi ngủ” Thịnh Mạn Mạn ở một bên cười hì hì nói, hai má hơi hồng , ánh mắt lại rất tỉnh táo.
Cố Hàm Ninh ở phía sau nhìn buồn cười.
Thịnh Mạn Mạn không chỉ có thể ăn còn có thể uống, tửu lượng là số một, trên thực tế cô ấy có chút tham uống.
Trước kia phòng ngủ của họ ăn uống, cô ấy luôn luôn thích uống chút
rượu, qua thời gian, tửu lượng của Cố Hàm Ninh ít nhiều tăng lên, mặc dù tửu lượng của cô căn bản là do sau này công việc bất đắc dĩ mà luyện
nên.
Nhưng Thịnh Mạn Mạn rất có chừng mực, sẽ không tùy tiện uống rượu bên ngoài.
Mà tửu lượng của Thôi Hà Miêu cũng chỉ
như Cố Hàm Ninh lúc này, nếu như Cố Hàm Ninh uống một chén cũng say thì
Thôi Hà Miêu tối đa chỉ uống được nửa chén.
Mà tửu lượng của Bạch Vũ Hân tuy kém Thịnh Mạn Mạn nhưng cũng rất tốt, tiệc rượu tối nay cũng không làm cô ta say được.
Nhưng giờ phút này trong lòng Bạch Vũ Hân chán nản, nhắm mắt lại, dựa vào Thôi Hà Miêu, trong mắt tràn đầy chua xót.
Tối nay, cứ coi như cô uống say đi ….
Thôi Hà Miêu thấy Bạch Vũ Hân nhắm mắt, liền vội vàng gọi Thịnh Mạn Mạn giúp một tay đỡ người lên tầng.
Phạm Ý Mân vừa uống vừa làm loạn, tửu
lượng cũng không cao, kêu gào đau đầu đã lên lầu rồi, Trần Minh và Mạnh
Khởi Đức cũng đã trở về phòng ngủ.
Cố Hàm Ninh dừng bước quay đầu lại cười với Triệu Thừa Dư và Cao Thần ở phía sau.
Ánh trăng sáng mang theo một tầng ánh
sáng nhu hòa, trên khuôn mặt Cố Hàm Ninh phảng phất một tia ôn nhu uyển
chuyển thanh tân làm người ta không dám hô hấp.
Triệu Thừa Dư kinh ngạc khi thấy ánh mắt của Cố Hàm Ninh rơi trên người Cao Thần, trong lòng không ngăn được khó chịu.
“Cao Thần, sinh nhật vui vẻ! Cám ơn bữa tối của cậu!”
“Cố Hàm Ninh………” Cao Thần buông cánh tay đang để trên vai Triệu Thừa Dư xuống, hướng về phía Cố Hàm Ninh mà vẫy
tay “tối nay mình rất vui vẻ!”
Cố Hàm Ninh nhu thuận cười nhẹ làm cho Cao Thần càng thêm dũng cảm, men say tại tiếp thêm cho cậu lá gan.
Từ ngày đầu nhập học, cậu liền để mắt
tới cô gái xinh đẹp mà trầm tĩnh này, bởi sự lãnh đạm của Cố Hàm Ninh,
trong lòng cậu cũng cảm thấy mất mát.
Tối nay, nụ cười của Cố Hàm Ninh, làm tim cậu đập rộn lên, hóa ra đây là cảm giác trái tim rung động thình thịch ………..
“Cố Hàm Ninh, mình thích cậu!” Trên mặt
Cao Thần phảng phất ý cười, tròng mắt chân thành sáng chói, âm thanh
trầm thấp văng vẳng bên tai Cố Hàm Ninh, như là thâm tình làm say lòng
người.
Cố Hàm Ninh hơi rũ mắt, hai bàn tay để ở phía sau, nụ cười bên khóe môi lại càng sâu hơn, cúi đầu không nói, lại như là đang thẹn thùng xấu hổ.
Đứng ở phía sau Cao Thần, Triệu Thừa Dư
hơn một nửa thân thể thấp thoáng dưới bóng cây, rũ mắt, không thấy rõ
biểu cảm, chỉ có chính cậu biết, bây giờ thân thể cậu cứng ngắc, đáy
lòng chua xót khổ sở hòa trộn dần dần rõ ràng đau đớn……….
“Cố Hàm Ninh……” Cao Thần không nhịn được tiến gần thêm một bước.
Cố Hàm Ninh lùi một bước nhỏ lại phía
sau, ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc Cao Thần một cái khẽ nhướng khóe mắt, nhu hòa cười nhạt, phảng phất mang theo một tia mềm mại đáng yêu, thấy vậy
Cao Thần tim đập rộn lên.
“Cậu…………để mình cân nhắc đã” Cố Hàm Ninh vừa nói vừa buông mắt xuống, giọng nói dịu dàng, như là đang nói chuyện với người yêu “mình lên trước đây……”
Cố Hàm Ninh quay đầu đi, giương mắt,
trên khuôn mặt là nụ cười trong trẻo, càng bắt mắt hơn vừa rồi, hướng về phía sau vẫy vẫy tay, liền bước chân nhanh chóng quay về phòng ngủ.
“Ngủ ngon! Ngày mai gặp!” Phía sau, Cao Thần giọng điệu đầy ý cười và thân mật, lại phảng phất một tia kiên định.
Một đêm này, Cố Hàm Ninh ngủ rất ngon, nhưng có người nhất định một đêm mất ngủ…………
Sáng sớm ngày hôm sau, mặc dù là chủ
nhật, nhưng Cố Hàm Ninh vẫn đúng sáu rưỡi tỉnh dậy, lười biếng duỗi cái
thắt lưng mới bò xuống giường, lại thấy Bạch Vũ Hân vừa từ trong phòng
vệ sinh đi ra.
Cố Hàm Ninh ánh mắt nheo lại, tử tế nhìn khuôn mặt tiều tụy của Bạch Vũ Hân, cười híp mắt chào hỏi.
“Chào buổi sáng!”
Bạch vũ Hân sửng sốt, cười cười, nhìn thế nào cũng có chút miễn cưỡng:
“Chào buổi sáng!”
Cố Hàm Ninh nghĩ, nếu để Bạch Vũ Hân biết tối qua Cao Thần tỏ tình với mình không biết sẽ có cảm tưởng gì?
Chủ nhật này Cố Hàm Ninh cực kì nhàn
nhã, rót trà, ăn sạch hộp bánh quy, đến thư viện mượn năm quyển sách đủ
để cho cô giết thời gian.
Vốn là cô cùng Triệu Thừa Dư hẹn nhau, chủ nhật đi vào nội thành nhưng hôm nay cũng có thể là phải hủy rồi.
Đến buổi trưa, Bạch Vũ Hân đã sớm không
thấy đâu, Thịnh Mạn Mạn kêu đói bụng, cứng rắn lôi Cố hàm Ninh cùng Thôi Hà Miêu xuống lầu ăm cơm, vừa mua nước trái cây.
Mắt thấy sắc trời dần dần u ám, Cố Hàm Ninh tự hỏi có nên mua nồi cơm điện hoặc bếp từ hay không.
Trong nội quy kí túc xá có quy định
không được sử dụng đồ điện có công suất lớn, nhưng vẫn nấu đồ luộc, xào, từ khi vào học kì hai, mỗi phòng ngủ một bàn, quy định là quy định, ăn
xong rửa bát sạch sẽ khóa tủ.
Có nồi cơm điện, ngày chủ nhật lười biếng có thể tự mình nấu nướng ha ha.
Cố Hàm Ninh vừa ý kiến, Thịnh Mạn Mạn mắt liền mở to.
“Ninh Ninh, cậu quá thông minh, chúng ta bây giờ phải đi mua!”
“Nếu xuống lầu, phải ăn trước cơm chiều, sau đó mới đi mua, quỹ phòng còn có một chút, mình gọi điện cho Bạch Vũ Hân đã, nếu như cậu ấy đồng ý thì trích quỹ phòng ra” Thôi Hà Miêu nói.
Cố Hàm Ninh đứng dậy lắc cổ cùng eo, ba người thay quần áo, đi xuống lầu ăn cơm.
Cố Hàm Ninh nghĩ, kỳ thật cô có chút xấu bụng, không biết chủ nhật này, Triệu Thừa Dư thế nào? Khẳng định không
thể thư thái như cô được!
Triệu Thừa Dư thở ra từng ngụm lớn, thuận tiện lau mồ hôi.
“Từ từ thôi, hôm nay dừng ở đây đi, mình đói sắp chết rồi!” Phạm Ý Mân cầm lấy áo lên, tùy ý xoa xoa mồ hôi trên mặt.
“Thừa Dư, hôm nay cậu thật dùng sức, mình đuổi không kịp cậu” Phạm Ý Mận cười đập một cái thật mạnh lên lưng Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư nhếnh khóe miệng coi như là đáp, đảo tròng mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cao Thần đi tới, ánh mắt ở trên mặt Triệu Thừa Dư tử tế đánh giá, sau đó mới cười nói: “Đi thôi, đi ăn cơm đi!”
Mạnh Khởi Đức đi phía sau Cao Thần, vẫy vẫy tay “Mình đi rửa tay”
Phạm Ý Mân vội vàng giơ tay “Mình cũng đi”
Bọn họ thỉnh thoảng cùng nhau chơi đùa, hai người bạn học khác cũng đi tới trước mặt chào hỏi rồi đi trước.
Vốn là một góc chơi bóng rổ náo nhiệt,
hôm nay lại chỉ có hai người Cao Thần Và Triệu Thừa Dư, không khí nhất
thời trở nên yên tĩnh.
“Thừa Dư” Cao Thần đi đến bên cạnh Triệu Thừa Dư cúi đầu nói “Mình thích Cố Hàm Ninh.”
Triệu Thừa Dư cứng đờ ngẩng đầu nhìn về phía Cao Thần.
Giờ phút này Cao Thần thu lại nụ cười
nhìn chân thành và chấp nhất, vừa có vẻ chỉ là đơn giản tự thuật, vừa có vẻ là mục đích tuyên cáo.
Triệu Thừa Dư mím chặt môi nhìn Cao Thần không nói lời nào.
“Mình nhìn ra được, cậu có tình cảm với Cố Hàm Ninh.”
Triệu Thừa Dư không nói chuyện, lại buông thõng tầm mắt.
“Thừa Dư, cấp ba chúng ta ngồi cùng bàn
với nhau hai năm rưỡi, đại học vừa là bạn cùng phòng lại là bạn cùng
lớp, cho tới bây giờ mình luôn coi cậu là bạn tốt nhất.” Cao Thần ngừng
một chút, trầm ngâm một hồi mới lên tiếng, “Thừa Dư, sẽ tranh với mình
sao?”
Triệu Thừa Dư im lặng nhìn Cao Thần, mím chặt môi, vài phần khó xử.
Trước đây cậu đã biết, Cao Thần rất được con gái yêu thích. Cậu hay cười, hài hước, trong lớp thể dục luôn là
người dẫn đầu, thậm chí đến khiêu vũ cũng nhảy rất giỏi, lúc học cấp ba, là hoàng tử bỏng rổ nổi tiếng trong trường, lớp mười hai thập chí còn
có nữ sinh lớp học của bọn họ tỏ tình.
Khi đó, cậu không thấy thú vị mà đếm xỉa đến. Nhưng cho tới bây giờ cậu cũng không nghĩ đến hóa ra Cao Thần sẽ
thích Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh, chỉ cái tên này, liền làm cho trái tim cậu thắt lại…
Ngày đăng ký đó, thấy ánh mắt Cao Thần
nhìn Cố Hàm Ninh phát sáng mà chăm chú, cậu liền biết, cậu và Cao Thần
sớm có ngày tranh đoạt.
Nhưng kì thật, tranh giành hay không tranh giành cũng không do cậu và Cao Thần.
Nếu, trong lòng Cố Hàm Ninh không có
chút dấu ấn nào của với Triệu Thừa Dư cậu, vậy thì cậu chấp nhận trở
thành một cái bóng, không quấy nhiễu, không tổn thương, không làm Cố Hàm Ninh phiền não.
Nhưng mà, lúc trước, rõ ràng Cố Hàm Ninh nhìn cậu sẽ cười, khi tiến đến bên cậu nói chuyện thì giọng nói ngọt
ngào, mềm mại khiến cậu cơ hồ không nói được…….
Từng thấy một Cố Hàm Ninh như vậy, cậu sao có thể cam tâm không nói, không tranh?
Cậu, không cam lòng!
Ít nhất cũng để cho cậu có cơ hội bình
đẳng mở miệng bày tỏ, cậu cam lòng đem quyền lựa chọn giao trên tay Cố
Hàm Ninh, đợi chờ tuyên án.
Thiên Đường, hay là Địa Ngục……………
“Mình, thích Cố Hàm Ninh!” Triệu Thừa Dư thanh âm trầm thấp lại kiên định nhìn ánh mắt Cao Thần không chút nào thoái nhượng.
“Tốt, vậy chúng ta để Cố Hàm Ninh tự
mình chọn, nhưng bất kể ai thua cũng không được làm hỏng tình anh em
chúng ta” Cao Thần cười nói, vẻ mặt buông lỏng một chút.
Cố Hàm Ninh cùng Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà
Miêu ở siêu thị đi dạo một vòng, cuối cùng chọn lấy một cái nồi cơm điện quay về trường học, mới đi vào cửa phía đông liền nhìn thấy hai người
Triệu Thừa Dư cùng Cao Thần đang đi tới.
“Cố Hàm Ninh!” Cao Thần chạy tới chào hỏi “Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miểu, chào buổi tối”
Tối hôm qua, Cao Thần chỉ gửi một tin nhắn “ngủ ngon” rồi cũng không quấy nhiễu cô nữa.
Cố Hàm Ninh cười gật đầu, coi như là
chào hỏi, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt ngưng trọng của Triệu Thừa Dư,
nhịn không được khẽ gợn lên khóe môi
———————— Hết chương 23 ————————