Duyên Tới Là Anh

Chương 16: Trung thu

Edit: diệptử94Beta: Vi ViTrong lòng Cố Hàm Ninh do dự hồi lâu, cuối cùng thấp giọng cảm thán một tiếng.

“Vậy cảm ơn cậu”

Rốt cuộc cô vẫn không muốn đẩy tiền ra ngoài, dù sao bây giờ cô thật sự thiếu tiền.

Nhưng mà, cũng có lẽ là bởi vì tiền này là của Triệu Thừa Dư cho vay?

Hoặc có lẽ là bởi vì ký ức cuối cùng của kiếm trước, kiếp này, đối với Triệu Thừa Dư, cô luôn không chút tự chủ mà mềm lòng cùng tin tưởng…..

Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư cho vay tiền còn bày ra vẻ mặt mừng rỡ, bắt đầu nghĩ lại: có phải bản thân mình quá không khách khí rồi không? Có phải đã xác định được Triệu Thừa Dư đối với bản thân mình chính là lai giả chớ cự (người yêu cầu gì liền không từ chối) rồi không?

Ví tiền Triệu Thừa Dư còn lại tiền mặt, đương nhiên Cố Hàm Ninh đương nhiên sẽ không biết xấu hổ mà lấy thêm, lấy bốn vạn từ trong thẻ ngân hàng, thuyết phục cậu sau đợt quốc khánh đem hai mươi vạn cầm đến.

Cố Hàm Ninh quyết định sau khi trở về trường học trước hết viết giấy nợ bốn vạn, mặc dù Triệu Thừa Dư cho vay vô cùng thoải mái, nhưng không có nghĩa là cô có thể yên tâm tiếp nhận, chí ít, vẫn cần một tờ giấy xem như là chứng nhận vay tiền, mặc dù cô xác định mình tuyệt đối sẽ không khất nợ.

Cứ như vậy, bước đầu Cố Hàm Ninh đã có tròn mười vạn rồi, số tiền này, dùng giá cực kì thấp mua toàn bộ cổ phiếu của xí nghiệp dệt nổi tiếng của thành phố N, lúc này Cố Hàm Ninh mới yên tâm rời khỏi.

Cô chưa từng nghĩ một bước là thành. Mua cổ phiếu cũng không phải chuyện một sớm một chiều là có thể kiếm tiền, ngay từ đầu cô đã tính toán là đầu tư lâu dài.

Xí nghiệp cô vừa mới mua cổ phiếu kia trước mắt cùng lắm là một công ty địa phương vừa mới đưa ra thị trường, nhưng khoảng ba, bốn năm sau, bọn họ sẽ phát triển bất động sản, sau đó sẽ nhảy lên trở thành tập đoàn số một, số hai của tỉnh này, sau này giá cả cổ phiếu so với lúc đầu tăng vọt lên không chỉ gấp mười lần!

Cố Hàm Ninh không có tham vọng lớn như vậy, cũng không tính toán tốn quá nhiều thời gian. Cô chỉ định đầu tư tất cả vào xí nghiệp này, sau khi tốt nghiệp từ từ thu tiền về.

Dù sao bốn năm đại học, ba mẹ cô cũng sẽ không thiếu sinh hoạt phí cho cô.

Sắp xếp xong kế hoạch hai tháng sau, Cố Hàm Ninh cuối cùng nhẹ nhõm, nhìn về phía Triệu Thừa Dư, ánh mắt ngày càng dịu lại.

“Đi thôi chủ nợ, mình mời cậu ăn kem”

Cố Hàm Ninh cười vẫy vẫy tay, đi vào cửa hàng McDonald cạnh đường. Bây giờ kem vẫn 1,5 đồng một que kem, cô vẫn mời được.

Triệu Thừa Dư thụ sủng nhược kinh, vội vàng đuổi theo.

(thụ sủng nhược kinh: ý chỉ được sủng ái mà lo sợ)

Đợi Cố Hàm Ninh trở lại phòng ngủ, những người còn lại còn chưa có trở về, Cố Hàm Ninh một mình ngồi ở phòng ngủ, suy tư cẩn thận về cuộc sống sau này của mình.

Ngày hôm sau là chính thức vào học.

Đợi đến khi Thịnh Mạn Mạn cùng Bạch Vũ Hân lề mà lề mề rời khỏi giường, đã qua bảy giờ hai mươi rồi, bảy giờ ba mươi là kết thúc giờ quẹt thẻ, bốn người vội vầng xuống lầu, đang muốn chạy vội đến kịp sân vận động, liền thấy một người đi ra khỏi tòa kí túc đối diện chào hỏi cô.

“Cố Hàm Ninh……”

Cố Hàm Ninh vội dừng bước chân, vừa nhìn đã thấy Triệu Thừa Dư một thân quần áo thể thao.

Cố Hàm Ninh nhớ lại, ngày hôm trước Triệu Thừa Dư nói sẽ chờ cô đi quẹt thẻ.

Triệu Thừa Dư mừng rỡ bước nhanh đi đến, cảm thấy vui mừng vì đợi từ hơn sáu giờ sáng đến giờ cuối cùng cũng có hiệu quả.

Vừa rồi lúc cậu chờ đợi thật ra rất thấp thỏm, chỉ sợ mình thức dậy trễ Cố Hàm Ninh đã sớm đi rồi. Hoặc là mình nhìn nhầm rồi, Cố Hàm Ninh lại vừa vặn đi qua đúng lúc mình sơ ý.


Bạch Vũ Hân đột ngột mở to mắt, nhận ra là Triệu Thừa Dư, mỉm cười đi đến chào hỏi: “Triệu Thừa Dư, sớm a! Cao Thần và Trần Minh đâu? bọn họ không cùng đi quẹt thẻ à?”

Triệu Thừa Dư đi đến bên cạnh Cố Hàm Ninh, lúc này mới chú ý tới bên cạnh cô còn có bạn cùng phòng.

“Bọn họ còn đang ngủ hôm nay không đi quẹt thẻ”

Quy định của trường đại học là sinh viên năm nhất và năm hai sáng sớm đều phải đi quẹt thẻ, mỗi tuần lễ tập ít nhất ba ngày, đương nhiên khi thời tiết không tốt hoặc trong thời gian được nghỉ lễ sẽ không phải quẹt.

Bạch Vũ Hân nghe thấy thế, trong mắt loáng qua thần sắc thất vọng, trong long có chút hối hận mình phải vật lộn để rời giường: thật lãng phí công sức.

“Sớm. Cậu đi quẹt thẻ sao?” Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư mỉm cười nói.

“Ừ, phải…..” Dường như là bởi vì hôm nay nhiều người. Vẻ mặt Triệu Thừa Dư cũng không có quá nhiều thay đổi, chỉ có Cố Hàm Ninh vẫn có thể nhìn thấy trong mắt cậu một tia mừng rỡ.

Cố Hàm Ninh phảng phất cũng có thể cảm nhận được tia mừng rỡ thuần túy trong mắt Triệu Thừa Dư, tâm tình cũng mau chóng tốt lên, trên khuôn mặt lộ ra cười nhạt.

“Được rồi, cùng nhau đi thôi.”

Triệu Thừa Dư đương nhiên cầu còn không được, vội vàng gật đầu.

Thời gian không còn nhiều, sân vận động vẫn còn xa, Cố Hàm Ninh dứt khoát kéo Thịnh Mạn Mạn bắt đầu chạy. Thôi Hà Miêu chân dài nhất nhưng lại chạy chậm nhất, chờ chạy đến sân vận động, thở hổn hển nói không nên lời.

Đợi đến khi bốn người Cố Hàm Ninh quẹt thẻ xong, vừa hay nhìn thấy Triệu Thừa Dư cũng đi tới, vì vậy liền thuận ý cùng nhau đi ăn sáng.

Đại học, từ hôm nay bắt đầu, chân chính từng bước bắt đầu.

Lịch học của khoa Cố Hàm Ninh rất nhiều, trải qua học kì đầu, trừ buổi sáng đi quẹt thẻ còn thỉnh thoảng có thể gặp được, còn lại sau đó liền rất ít khi nhìn thấy, ngay cả buổi sáng, cũng bởi vì còn có Thôi Hà Miêu ở đó, giữa cô cùng Triệu Thừa Dư luôn có khoảng cách vài bước, theo đúng phép tắc mà nói vài câu, còn lại, không giao tiếp gì nữa!

Triệu Thừa Dư tự nhiên buồn bực, mà Cố Hàm Ninh mỗi lần nhìn Triệu Thừa Dư nhìn mình và Thôi Hà Miêu nói chuyện mà không chen miệng vào được, mặt mày ảm đạm trong lòng không khỏi có chút buồn cười, ngược lại cố ý quay đầu bỏ lại cậu.

Thứ bảy tuần thứ hai sau khi khai giảng là ngày trung thu năm nay rồi, lễ hội trung thu còn chưa có bắt đầu kì nghỉ, cho nên thật ra chỉ là một ngày cuối tuần bình thường mà thôi.

Buổi sáng thứ sáu, Cố Hàm Ninh lật lịch hàng ngày, nhìn hai chữ ‘trung thu’ trên lịch thứ bảy ngày mai, im lặng rất lâu.

Đây là lần trung thu đầu tiên từ khi cô sống lại tới nay, ngày cả nhà đoàn tụ, nếu tính từ kiếp trước, đã lâu rồi cô không trải qua cùng với cha mẹ.

Nghĩ đến ngày mai, cha mẹ hai người ngồi quanh bàn ăn, ăn bánh trung thu, có lẽ đã sớm lên giường ngủ rồi, không khỏi có chút chua xót trong lòng.

Đêm trung thu cô đơn tịch mịch như vậy, kiếp trước, cha mẹ cũng đã trải qua mười năm.

Cố Hàm Ninh cẩn thận tính toán, tiết học buổi chiều ba giờ năm phút là kết thúc, cô lập tức chạy lên xe buýt, có lẽ không đến một giờ có thể đến bến xe. Xe buýt chở hành khách hướng đi từ thành phố H đến thành phố N, đều có quy luật chừng mười phút lại có một xe. Hơn bốn giờ chiều liền có thể lên được, cho nên có thể thuận lợi mua được một, hai vé xe.

Quyết định xong, tâm trạng Cố Hàm Ninh mau chóng trở nên tốt hơn, cười nhìn một chút thời gian, tính toán xem còn bao lâu nữa mới có thể gặp cha mẹ.

Dường như tái sinh trở lại, cô nhớ nhà hơn trước đây rất nhiều!

Mất đi một lần, mới biết được, trên thực tế cha mẹ quan trọng hơn nhiều so với cái gọi là tình yêu!

Thế giới này, có thể đối với bạn hoàn toàn không quan tâm được mất, mãi mãi không rời, không hề che giấu tâm tư, chỉ có cha mẹ!


Tiết cuối cùng buổi chiều là giờ giáo dục thể chất (thể dục) Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu, Thịnh Mạn Mạn chơi quần vợt, Bạc Vũ Hân chơi bóng rổ.

Thời điểm đăng kí, Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu một cứng một mềm khuyên bảo Bạch Vũ Hân đăng ký quần vợt giống các cô, Cố Hàm Ninh coi như không thấy.

Tất nhiên cô cũng biết, Bạch Vũ Hân không thể thay đổi sang quần vợt vì Cao Thần đăng kí chắc chắn là bóng rổ.

Mà đăng ký bóng rổ ngoài Cao Thần còn có Triệu Thừa Dư……………

Cố Hàm Ninh không khỏi nghĩ tới, kì thật Triệu Thừa Dư chơi bóng rổ cũng rất tốt.

Trước thứ bảy, Bạch Vũ Hân lôi mấy cô gái cùng đi cổ vũ cho đội của Cao Thần. Cố Hàm Ninh vừa vào cửa đã thấy được bóng dáng của Triệu Thừa Dư.

Cô giật mình, đột nhiên phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt của mình đầu tiên là đặt trên người Triệu Thừa Dư.

Ngày hôm đó, cô dường như luôn luôn thấy rằng mặc dù Triệu Thừa Dư vẫn chơi nghiêm túc trong sân nhưng ánh mắt luôn rơi về phía bọn cô.

Lần cuối cùng Triệu Thừa Dư nhìn sang phía cô, Cố Hàm Ninh cười cười với cậu, sau đó liền thấy Triệu Thừa Dư ôm banh chạy (*) phạm luật rồi…

[Ôm banh chạy: động tác phạm quy trong thi đấu bóng rổ]

Cố Hàm Ninh trong lòng cười trộm: quả nhiên là nhìn mình!

Cách tiết sau còn có nửa giờ, Cố Hàm Ninh kìm nén không được liên tục nhìn giờ, Thôi Hà Miêu lại gần, nhỏ giọng nói: “nếu không bọn mình yểm trợ cho cậu, cậu, chuồn~”

Tại thời điểm này, ba người bọn họ mang theo cây vợt tenis, núp trong góc, thì thầm, giáo viên giáo dục thể chất ở một góc độ khác đang giảng dạy.

Cố Hàm Ninh cảm thấy có thể được.

Đợi đến khi Cố Hàm Ninh chuồn êm đi, chạy đến trạm xe bus, vỗ vỗ bộ ngực đang nhảy loạn, không nhịn được cười.

Bao nhiêu năm rồi không có trốn học, như vậy thật giống như lúc an bình có kẻ trộm đến, thực tế rất dễ nghiện.

Không tốt, không tốt! Cố Hàm Ninh nghiêm túc phê bình mình ở trong lòng.

Trừ lớp thể dục, còn lại không thể làm như vậy được!

Buổi tối lúc Cố Hàm Ninh đi tới tiểu khu cũng đã là tám rưỡi tối.

Lúc cửa mở ra, Diêu Tuệ Nhã nhìn con gái như từ trên trời rơi xuống, trong lúc nhất thời giật mình sửng sốt, chỉ mỉm cười hô to.

“An Quốc! là Ninh Ninh trở về rồi!”

Cố Hàm Ninh trên mặt cũng là nở nụ cười, nhìn khuôn mặt vui mừng của cha mẹ, chỉ cảm thấy trái tim thắt lại chua xót!

Đối với An Quốc cùng Diêu Tuệ Nhã mà nói, Cố Hàm Ninh từ lúc ra đời đến giờ là lần đầu tiên xa cha mẹ lâu như vậy, đương nhiên việc nghỉ hè đi đến nhà bà ngoại lại là việc khác.

Diêu Tuệ Nhã từ khi xe rời khỏi đại học Z liền bắt đầu lo lắng, ăn cơm đi ngủ đi làm, chỉ lo Cố Hàm Ninh ở trường không được ăn no mặc ấm, cùng bạn học mới quen không được vui vẻ.

Thời gian hai ngày, Cố Hàm Ninh sung sướng hưởng thụ đãi ngộ được cha mẹ chăm sóc tỉ mỉ, chiêu đãi cơm nước như đang ăn tết, làm trong lòng Cố Hàm Ninh một trận chua xót.

May mà trời cao cho cô một cơ hội sửa đổi.

Đợi đến chiều chủ nhật Cố Hàm Ninh phải về trường rồi, Diêu Tuệ Nhã chuẩn bị một đống túi to túi nhỏ để Cố Hàm Ninh mang về trường học.

“Mẹ, không cần mang theo nhiều như vậy”!

“Cái gì nha, đều là cẩn thiết! Con nhìn này, đây là thịt lợn con thích nhất, đây là bánh mật khô mẹ sao cho con, đây là cá hố rang, có thể để mấy ngày, ăn với cơm………”

Cố Hàm Ninh ngay lập tức ngậm miệng.

Đợi đến khi Diêu Tuệ Nhã sửa sang lại xong, nhìn vào tùi lớn túi nhỏ có chút lo lắng.

“Làm thế nào bây giờ? Ninh Ninh, nhiều thế này con có xách được không?”

Cố Hàm Ninh vỗ ngực: “mẹ yên tâm! Chờ một lát để ba đưa con lên tàu hỏa. Đến thành phố H, xuống tàu hỏa đi xe bus chỉ vài phút sau đó con để bạn cùng phòng cùng nhau đến giúp. Tính ra chỉ xách không đến năm phút.”

Nhưng trên xe buýt trở lại trường học, Cố Hàm Ninh lại sầu não.