Liễu Thiên Khung cổ kiên trì nhìn Tần Lập cười nói:
- Tần tông chủ nói gì vậy, ta nghe không hiểu!
- Tần tông chủ nói xấu thành chủ chúng ta!
- Đúng, ngươi vu hãm tông chủ chúng ta!
- Tần Lập muốn chiếm đoạt Liễu Thành chúng ta, biến chúng ta trở thành một thế lực của hắn!
- Đúng vậy, chúng ta quyết không thể để cho hắn thực hiện được gian kế!
Trong đám người bỗng nhiên truyền ra mấy tiếng hét chói tai, ngay sau đó liền có rất nhiều người hưởng ứng theo. Vô số người vây xem, đã bắt đầu có dấu hiệu náo động.
Đại đa số thế lực trong Liễu Thành, tất cả đều tới từ Nam Cương. Rời xa quê hương, vốn tâm tình đã nóng nảy, lại thêm Liên quân Thần Vực áp bách, càng làm cho người ta có một loại cảm giác không thở được, ở sâu trong nội tâm mỗi người, đều cất giấu một cỗ náo động, hiện giờ một khi bị khiêu khích, rất nhiều người liền kêu gào theo.
Tần Lập thản nhiên đứng đó, một cỗ khí thế lẫm liệt trực tiếp bùng phát ra từ thân thể, oai lực Đế vương!
Trực tiếp làm cho tất cả những người gào thét, nháy mắt ngậm miệng lại.
Cỗ hơi thở này phát tán ra, cả tòa Liễu Thành hoàn toàn nằm trong sự bao phủ khí tràng của Tần Lập. Trong mắt mọi người, tràn ngập kinh hãi.
Thời gian lâu như thế, không ai chân chính thấy được vị tông chủ môn phái Viêm Hoàng ra tay, tiêm thức mọi người đều quên đi uy danh Tần Lập, cuối cùng làm sao đi ra.
Điều này cũng khó trách, những người này đều là chạy trốn từ các nơi đến đây. Ban đầu khi bọn họ trốn chết, đều nhắm về phía Trung Châu. Tới Trung Châu rồi, rất nhiều người nói rằng ở chỗ môn phái Viêm Hoàng mới là vùng đất lành chân chính, nói rằng Tần Lập là người ứng vận, mở ra Thần Miếu, mở ra Tinh Không cả Lộ, cũng chỉ có người ứng vận mới có thể ngăn cản cơn sóng dữ, ngăn cản trận tai nạn này.
Hơn nữa đã có rất nhiều môn phái đóng quân ở môn phái Viêm Hoàng, càng có rất nhiều thế lực dứt khoát trực tiếp nhập vào môn phái Viêm Hoàng, trở thành một chi nhánh môn phái Viêm Hoàng.
Cho nên, lúc đó các thế lực này đã ở trong trạng thái hoảng loạn, tự nhiên theo dòng người chạy tới cực Tây. Cứ thế, người càng tụ càng đông!
Cho nên, mặc dù mọi người đều biết danh tiếng Tần Lập, nhưng chân chính thấy qua Tần Lập ra tay, gần như không có. Thậm chí ngay cả chân thân Tần Lập, ở giữa bọn họ, đa số đều chưa thấy qua.
Trong đám người, bỗng nhiên có người hét to:
- Liễu Thiên Khung, tên khốn kiếp kia. Ngươi làm hơn ba mươi thế lực chúng ta tử thương thảm trọng, ngươi lại chạy tới chỗ này trước tiên!
- Đúng thế. chúng ta còn thủ vững tới cuối năm, sắp dốc hết sạch cả tinh nhuệ trong tộc, còn ngươi từ giữa tháng bảy đã lén mang theo tinh nhuệ gia tộc trốn đi! Liễu Thiên Khung, ngươi chính là một kẻ lừa đảo!
Người từ các thành trì khác chạy tới, rốt cuộc bắt đầu có người phản kích Liễu Thiên Khung.Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Tần Lập cũng không nhiều lời, chỉ phân phó một tiếng, có người trực tiếp áp giải một người tới, trong đám đông lập tức không nhịn được kinh hô liên tục.
Bởi vì người này, chính là Liễu Ngọc Thạch, thiếu thành chủ Liễu Thành, huyền tôn của Liễu Thiên Khung!
Nói tới Liễu Ngọc Thạch này, toàn Liễu Thành không ai Không biết không ai không hiểu. Cũng không phải do thiên phú Liễu Ngọc Thạch này rất cao, không đến trăm tuổi đã trở thành một Địa Tiên đại năng.
Mà là tác phong của ngươi này, gần như không chuyện ác gì không làm! Quả thật là một cái ác ma. Rất khó tưởng tượng, người như thế lại có được thiên phú tốt như vậy.
Cho nên mới nói, kỳ thật trời cao cho tới giờ vẫn không công bằng.
Liễu Ngọc Thạch tới Liễu Thành này, tác phong vẫn không thay đổi, khinh nam bá nữ như cơm bữa. Nếu không phải có Liễu Thiên Khung áp chế, không cho hắn đi Viêm Hoàng Sơn gây chuyện, sợ rằng vị thiếu thành chủ này đã sớm xông lên Viêm Hoàng Sơn mỹ nữ như mây trong truyền thuyết, kiến thức một phen.
Nhưng không ai ngờ tới, lúc này hắn bị Tần Lập bắt giữ, hơn nữa nhìn bộ đáng ũ rũ, hiển nhiên đã chịu khô một phen.
Liễu Thiên Khung không nhìn đám người chỉ trích, chỉ là một đám chó nhà có tang mà thôi, không đủ sợ hãi. Hắn nhìn Tần Lập, híp mắt hỏi:
- Tần tông chủ, ngài như thế...là có ý gì?
Tần Lập nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Thạch, nhàn nhạt nói:
- Chính ngươi nói đi.
- Lão tổ tông, ta có lỗi với ngài, có lỗi với ngài. Bọn họ, đám người này mới là ác ma thật sự, ta...ta không thể không nói mà!
Liễu Ngọc Thạch nhìn thấy Liễu Thiên Khung, lập tức không nhịn được nước mắt giản giụa, bộ dạng có bao nhiêu uất ức thì có bây nhiêu uất ức.
- Ngươi...Ngươi...
Liễu Thiên Khung chỉ vào vãn bối mà mình xem trọng nhất gia tộc, thậm chí dự tính truyền lại chức thành chủ Liễu Thành cho hắn. Lại không ngờ rằng, vãn bối gia tộc này lại phản bội mình.
- Liễu thành chủ, ngươi còn có lời gì muốn nói?
Tần Lập nhàn nhạt nhìn thoáng qua Ngưu Bôn bên kia đã sớm mặt xám như tro tàn, nhìn Liễu Thiên Khung hỏi.
- Ta không phục!
Liễu Thiên Khung cổ họng phát ra một tiếng gầm rú:
- Tần Lập, ngươi dám nói thiên đạo pháp tắc thay đổi, không phải do ngươi dựng lên? Ngươi dám nói Liên quân Thần Vực đánh Giới Hạ, không phải do ngươi dựng lên? Những điều này, đều là do ngươi sai! Dựa vào cái gì muốn những người chúng ta phải gánh chịu? Đúng thế, là ta chạy trốn tới đây, là bởi vì Tần Lập ngươi hùng mạnh, muốn tìm kiếm sự che chở. Nhưng ngươi, người của ngươi, đều ở trên Viêm Hoàng Sơn có đại trận thủ hộ. Chúng ta...chúng ta có cái gì? Ngươi còn giả mù sa mưa chạy tới thành thị của chúng ta bổ trí một bộ trận pháp thì coi như xong. Ai chắng biết, năng lực phòng ngự trận pháp này căn bản khôngthể so sánh với Viêm Hoàng Sơn của ngươi! Tần Lập, ngươi chính là một kẻ tiểu nhân tư lợi! Liễu Thiên Khung ta thà rằng đầu nhập vào Liên quân Thần Vực, cũng không muốn đứng chung với ngươi!
- Ngưu phó thành chủ, ngươi thì sao? Ngươi có lời gì muốn nói không?
Tần Lập nhìn thoáng qua Ngưu Bôn đứng ở nơi đó, im lặng không nói.
- Tần tông chủ, ta phục rồi!
Nét mặt anh tuấn của Ngưu Bôn hiện ra một tia cười khổ:
- Nếu như ngay từ đầu ta biết được thực lực Tần tông chủ, ta tuyệt sẽ không làm ra hành động ngu xuẩn là địch với Tần tông chủ. Chỉ hy vọng, Tần tông chủ có thể đối xử tốt với tộc nhân của ta. Chuyện này là lỗi của một mình tạ không có quan hệ tới họ!
Tần Lập thầm nghĩ: tính tình Ngưu Bôn này, thật là thức thời.
Lập tức gật đầu, nói:
- Được, ngươi yên tâm đi đi, ta sẽ không giận chó đánh mèo tới tộc nhân của ngươi.
- Lão tổ tông!
Trong đám người, có một số người khóc lớn. Những người này, đều là tộc nhân của Ngưu Bôn.
- Được rồi, lão tử hoành hành Nam Cương bảy ngàn năm, sống tới hôm nay, thành công bước vào cảnh giới Thần Vương, cũng đủ rồi!
Ngưu Bôn giận dữ hét:
- Là tộc nhân của ta, ai cũng không được trách tội Tần tông chủ, là ta nhất thời hồ đồ, trúng gian kế Liên quân Thần Vực. Người Ngưu gia ta, không có nhu nhược, không được pháp khóc! Ngậm miệng lại cho ta! Ta dù là chết, cũng sẽ không bỏ qua cho đám tiểu nhân nơi Thần Vực!
Ngưu Bôn Nói rồi, hành lễ thật sâu với Tần Lập, bay lên, nhắm hướng đông phóng đi như chớp.
Hô Diên Kiêu Dưởng cau mày, vừa muốn đuổi theo, bị Tần Lập ngăn cản, khẽ giọng nói:
- Hắn đi tìm Liên quân Thần Vực liều mạng.
- Lỡ như hắn...
Hô Diên Kiêu Dưởng có chút chần chờ.
Tần Lập cười khẽ nói:
- Yên tâm, tộc nhân hắn đều ở chỗ này!
Liễu Thiên Khung thừa cơ hội này, đột nhiên bùng nổ đánh về phía Tần Hàn Nguyệt đứng ở gần đó, sắc mặt vô cùng dữ tợn, hiển nhiên cùng đường hết lối, vị thành chủ Liễu Thành này không muốn chết, muốn bắt Tần Hàn Nguyệt làm con tin có ý muốn đầu nhập vào Liên quân Thần Vực.
Tần Lập hừ lạnh một tiếng, nhấc tay chỉ ra một ngón một đạo hỗn độn khí bắn về phía Liễu Thiên Khung.
Liễu Thiên Khung lập tức tế ra một tấm chắn, trên tấm chắn tản ra khí tức cổ xưa, bên trên điêu khắc hoa văn Thần bí cổ kính. Tấm chắn hình chữ nhật vừa xuất hiện giữa không trung, liền có người không khỏi kinh hô.
- A! Là Hoang cổ Thuẫn!
- Đó là bảo vật gia truyền Liễu gia, có người nói do đại thần Hoang cổ ngưng luyện thành!
- Sợ là Liễu Thiên Khung đã sớm chuẩn bị!
- Hoang cổ Thuẩn, có người nói lúc Liễu Thiên Khung thắng cấp cảnh giới Thần Vương, từng dùng một kiếm toàn lực chém lên trên đó, nhưng không lưu lại một chút vết tích nào, quả là trọng bảo chân chính!
Trong đám người, lập tức truyền ra một trận bàn tán.
Phốc!
Đạo hỗn độn khí trực tiếp xuyên thủng Hoang cổ Thuần, bắn lên mi tâm Liễu Thiên Khung, đánh xuyên qua đầu Liễu Thiên Khung!
Một kích mất mạng!
- Trời ạ! Đây là vô thượng cường giả cảnh giới Đế vương hay sao?
- Quá lợi hại rồi, một chỉ liền đánh chết một Thần Vương. Khó trách Liên quân Thần Vực vẫn vây quanh nơi này, mà không dám thật sự đánh tới, hóa ra Tần tông chủ thật sự đã đạt đến cảnh giới Đế vương!
Người có thể đứng ở đây, quá nửa đều là có chút kiến thức, đã giao thủ với Liên quân Thần Vực. Cho nên, cũng có hiểu biết nhất định với cường giả trên Địa Tiên, biết cường giả cảnh giới Đế vương gần như đã là cực hạn mà con người có thể đạt tới!
- Tần tông chủ trẻ tuổi như vậy, đã trở thành cường giả cảnh giới Đế vương, khó trách Thông Thiên Đại Đế thà rằng hung hãn phát động chiến tranh, cũng phải tiêu diệt hắn.
- Tần tông chủ đã sửa đổi pháp tắc thiên đạo Giới Hạ, đây là tạo phúc cho tất cả võ giả Giới Hạ, đó là trừ đi trói buộc cho mọi người đột phá cảnh giới Địa Tiên, Thông Thiên Đại Đế tự nhiên sẽ nổi giận.
- Thông Thiên Đại Đế kia vốn cũng không phải thứ gì tốt, mọi người đừng tưởng rằng Liên quân Thần Vực công kích Giới Hạ hoàn toàn là bởi Tần tông chủ, lẽ nào các ngươi đã quên Trung Châu thời đại Thái cổ đã bị tiêu diệt thế nào hay sao?
- Đúng thế, còn có người bộ tộc tử đồng trải qua trận chiến kia còn sống mà, ở ngay trong môn phái Viêm Hoàng của Tần tông chủ, ta đã từng thấy qua!
Phải thừa nhận, thực lực quá là một thứ tốt. Tần Lập một chiêu bắn hạ Liễu Thiên Khung, gần như mọi người đều thay đổi thái độ, bắt đầu nói lời tốt cho Tần Lập.
Chỉ có tộc nhân Liễu gia, mỗi người đều ngây ngốc ở đó, cũng không biết là ai hô một tiếng:
- Mọi người cùng tiến lên, báo thù cho lão tổ tông!
Ầm!
Trên con phố, một đám người liền tản ra, vốn các thế lực quy thuận Liễu Thành, toàn bộ tránh ra thật xa, lộ ra người kêu gọi đứng lẻ loi ở đó.
Vào lúc này, có không biết bao nhiêu người đang thầm mắng trong lòng: ngu ngốc, muốn chết cũng đừng kéo theo chúng ta!
Tần Lập nhàn nhạt nhìn thoáng qua kẻ vừa kêu gào báo thù cho Liễu Thiên Khung, không để ý đến hắn. Người như thế, tự nhiên sẽ có người xử lý, đi tới cạnh Tần Hàn Nguyệt. Tần Lập nhẹ giọng nói:
- Mẩu thân, làm ngài bị kinh hoảng rồi!
- Mẩu thân không sợ bọn họ!
Tân HànNguyệt tràn ngập kiêu ngạo ưỡn ngực, chỉ vào đám người Liễu Thành:
- Bởi vì mẫu thân biết, bọn họ, kể cả đám người vây quanh chúng ta, không phải là đối thủ của con!
Tần Lập không nhịn được âm thầm cười khổ, thầm than bà mẹ của mình quả thật là có đủ lòng tin với mình mà.
Liên quân Thần Vực vây mà không công, nguyên nhân căn bản nhất không phải là những người đó sợ mình. Từ chỗ Diệp Tử Kỳ biết được, chín Thánh địa, cộng thêm dòng chính Thông Thiên Đại Đế hoàn toàn là bởi chưa đàm phán phân chia lợi ích xong, mới không trực tiếp đánh tới!
Một khi bọn họ nói xong phương thức phân chia lợi ích, như vậy công kích thủy triều sẽ lập tức bắt đầu...