Đến lúc này Linh Nhi mới thở ra một hơi dài, sau đó chậm rãi nói:
- Tần Lập, ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không hại ngươi. Vì gia tộc của ta, cũng vì bản thân ta, ta sẽ bảo mật tuyệt đối tin tức ngươi tiến vào nơi Thần Vực. Hơn nữa, ta sẽ cho ngươi một kiện bảo vật, đảm bảo ngươi tới gần Nguyên khoáng xa xưa kia, nếu như ngươi phát hiện không đúng, ngươi có thể trở về. Đến lúc đó, lại nghĩ biện pháp khác là được. Dù sao, ta càng không hy vọng ngươi xảy ra chuyện hơn bất kỳ người nào!
- Vì chính cô? Có quan hệ gì tới cô chứ?
Tần Lập cười nhìn Linh Nhi.
- Người như ngươi này, người không xấu, miệng lại xấu lắm!
Linh Nhi vứt cho Tần Lập một cái mị nhãn, làm cho Tần Lập cả người run run. Mặc cho ai thấy một tiểu mỹ nữ bảy tám tuổi vứt mị nhãn cho mình, sợ rằng cũng khó có thể tiếp thu.
- Khụ khụ! Chuyện này trước tiên như thế, sau khi ra ngoài đừng nói lung tung.
Tần Lập có chút xấu hổ nói.
- Ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ không nói bậy đâu!
Linh Nhi vẻ mặt tràn ngập tươi cười vui vẻ, cười hì hì chạy ra ngoài.
Tần Lập nhìn trong mắt, lại có mấy phần đau lòng. Nếu như không có thế lực nhân loại bức bách, sợ rằng nàng là một tiểu công chúa không lo không nghĩ, tràn ngập kiêu ngạo mới phải.
Còn nay phải chịu những áp lực mà nàng không nên thừa nhận, quả thật làm khó nàng.
Tuy nhiên thông qua Linh Nhi, Tần Lập hiểu biết nơi Thần Vực lại sâu sắc thêm một tầng, đồng thời cũng làm Tần Lập càng thêm kiên định ý muốn sớm tiến vào nơi Thần Vực.
Trở lại phòng khách nghị sự, Linh Nhi đã chạy tới bên cạnh các nàng Thượng Quan Thi Vũ cùng Cơ Ngữ Yên, đang khe khẽ cười nói. Mấy người lão vượn Bạch Trung Sơn thấy Tần Lập đi ra, đều tiến lên hành lễ.
Có thể từ một chỗ Huyền Đảo, đi tới nơi cực Tây, đồng thời khai tông lập phái, có một một mảnh đất, giành được danh tiếng to lớn, đây là chuyện mà trước kia mấy người Bạch Trung Sơn không dám tưởng tượng.
Mà hết thảy những điều này, đều là do Tần Lập sáng lập ra. Nếu như nói lúc đầu bọn người Bạch Trung Sơn cùng Tào Hồng là mang ý nghĩ đi theo ôm chân Tần Lập, vậy hiện giờ là toàn tâm toàn ý, hoàn toàn không có một ý nghĩ thứ hai.
Tần Lập trầm giọng hỏi:
- Đã làm rõ ràng lai lịch đám người kia chưa?
Tào Hồng đi tới, khom người trước Tần Lập:
- Tông chủ, người sống duy nhất bị chúng trói lại, còn chưa kịp thẩm vấn.
Tần Lập gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Dần hắn tới đây.
Không bao lâu sau, một thanh niên áo xám bị thúc thúc đẩy đẩy đi tới. Người thanh niên áo xám này bề ngoài cũng chỉ khoảng hai mươi lãm hai sáu tuổi, vừa đi còn vừa chửi mắng:
- Có bản lĩnh các ngươi giết gia gia đi, xem gia gia ta có nhíu mày một chút nào không! Muốn biết được thứ gì từ chỗ ta muốn ta khuất phục, đó là chuyện tuyệt không thể nào!
Mấy đệ tử môn phái Viêm Hoàng căn bản không để ý tới hắn nói cái gì, một đường áp giải thẳng đến đại sảnh nghị sự, hành lễ với Tần Lập, sau đó lui ra.Nguồn truyện: Truyện FULL
Người thanh niên này ngạo nghễ đứng giữa đại sảnh nghị sự, mặt cười lạnh nhìn Tần Lập. bĩu môi nói:
- Tần Lập, ngươi tru sát cường giả gia tộc ta, chờ bị diệt môn đi! Có gan thì ngươi giết ta ngay bây giờ, xem ta có khuất phục không, có sợ hãi không!
Tần Lập nhàn nhạt nhìn thoáng qua người thanh niên này, cười khẽ nói:
- Ai cần ngươi khuất phục chứ? Ai muốn moi được gì từ miệng ngươi?
Người thanh niên này vốn tưởng rằng hắn bị giải lên, chính là vì muốn từ miệng hắn biết lai lịch thân phận bọn họ, lại không ngờ tới Tần Lập nói ra lời này, lúc này sững sờ ở đó, khó hiểu nhìn Tần Lập.
Trên mặt Tần Lập vẫn tươi cười như trước, nhìn lướt qua mọi người trong đại sảnh ý cười dần dần thu lại, sau đó nói:
- Ngươi có từng nghe qua, trên đời này có một loại công pháp gọi là Sưu Hồn Đại Pháp?
Người thanh niên toàn thân run lên, hắn xuất thân từ gia tộc thần bí cường đại, tự nhiên nghe qua loại công pháp khủng bố này. Kẻ thi thuật phải có lực lượng tinh thần như sông như biển, mới có thể mạnh mẽ tiến vào tinh thần thức hải người khác, đọc lấy ký ức người kia.
Chẳng qua loại công pháp này cực kỳ bá đạo, người bị xâm nhập tinh thần thức hải sẽ phải thừa nhận hành hạ khủng bố nhất trên đời này. Đến khi tất cả ký ức bị đọc lấy xong, bản thân người đó cũng sẽ biến thành một kẻ ngu ngốc, đối với rất nhiều người mà nói, quả thật còn khó chịu hơn là chết.
Sắc mặt kiêu ngạo cứng lại trên mặt người thanh niên này, sắc mặt trở nên hết sức tái nhợt, chỉ vào Tần Lập mắng:
- Ngươi...Ngươi hãm dọa ta!
- Ha ha ha!
Mọi người trong đại sảnh nghị sự môn phái Viêm Hoàng không nhịn được cười to, nhất là những người cũ như mấy người lão vượn Bạch Trung Sơn cùng Tào Hồng, đều rất rõ ràng thủ đoạn của Tần Lập. Mấy người Mặc Lý Mặc Thuận cũng mặt đầy cười lạnh.
- Tông chủ hăm dọa Người?
Mặc Thuận nhìn người thanh niên này lắc đầu:
- Người thanh niên, ta khuyên ngươi tốt nhất là có gì nói đó, có thể tông chủ sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái. Nếu như không, ngươi nhất định sẽ hối hận!
- Môn phái Viêm Hoàng các ngươi tà ác độc địa như thế, lễ nào không sợ trời phạt hay sao?
Người thanh niên này thấy mọi người cười lạnh nhìn hắn, không khỏi tin hơn vài phần những lời Tần Lập nói, nhưng trong lòng phẫn nộ càng thêm mãnh liệt.
- Trời phạt? Lời này ngươi nói thật không có đạo lý. Tiểu tử, là một đám người các ngươi tới đánh môn phái Viêm Hoàng ta, nếu như thực lực chúng ta yếu hơn, hiện giờ toàn môn phái đã bị các ngươi tàn sát sạch rồi.
Tử Huyên lạnh lùng nói:
- Lẽ nào ngươi đã quên, lúc các ngươi tới đã nói những gì sao?
- Nói cái gì? Chúng ta đã nói gì?
Trên trán người thanh niên này bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Bởi vì ngay khi bọn họ tới Viêm Hoàng Sơn, thấy được trên Viêm Hoàng Sơn mỹ nữ như mây, từng nói qua phải đồ sát môn phái này, nam giết sạch, nữ thì cướp về.
Mà lời đó chính là hắn nói ra!
Xà Xà vặn vẹo vòng eo mỏng manh, chậm rãi tới trước người thanh niên này, cười hì hì, vẻ mặt vũ mị, nàng tay tát ra một cái!
Bốp!
Lại một tiếng giòn tan vang lên, lập tức làm cho nửa bên mặt người thanh niên này sưng vũ lên.
Phi!
Xà Xà phun xuống mặt đất, không nói một lời, nâng tay lại một cái tát, đánh lên mặt bên kia người thanh niên này, sau đó cười lạnh nói:
- Ha ha! Tần Lập quê mùa kia diễm phúc không cạn, ngươi xem nữ tử môn phái Viêm Hoàng này đều là tuyệt sắc nhân gian. Đồ sạch môn phái này cho ta nam giết hết, một người cũng không để lại, nữ mang về, dạy dỗ cho tốt...
Xà Xà học theo ngữ khí người thanh niên này, học giống như đúc. Nhưng người trong đại sảnh nghị sự lại không có một ai cười, bất luận nam nữ đều dùng một loại ánh mắt hận thù nhìn vào người thanh niên này.
- Phế vật nhát gan, dám làm không dám nhận!
Xà Xà bĩu môi, vặn vẹo eo nhỏ bước trở về.
Tần Lập híp mắt nhìn người thanh niên này. Nếu như không phải các nàng Tử Huyên nói tới, hắn còn không biết có chuyện này xảy ra. Hơn nữa xem ra thân phận người thanh niên này, dường như, có chút không bình thường.
Tần Lập lại không biết, Hạ Văn Vũ xuất thân hoàng tộc, từ nhỏ được hoàng thất xa xưa hun đúc, bản lĩnh nhìn người rất là cao minh.
Tần Lập bảo hắn lưu lại một người sống, hắn liền để lại một người. Hắn rất nhạy cảm phát hiện, những người áo xám kia dường như đều vô thức bảo hộ người thanh niên này, lập tức nhận định là người thanh niên này nhất định có thân phận địa vị cao hơn những người khác.
Cho nên, lúc để người sống, Hạ Văn Vũ chỉ để lại một mình người thanh niên này, tất cả những người khác đều chém giết!
Thân phận địa vị không bình thường, vậy thì càng tốt!
Trong lòng Tần Lập nghĩ vậy, ánh mắt rơi xuống người thanh niên này, nhàn nhạt nói:
- Không ngờ tới, ngươi còn thật là phong lưu. Là tự ngươi nói ra, hay là ta giúp ngươi?
Các nàng Thượng Quan Thi Vũ cùng Cơ Ngữ Yên, Lãnh Dao đồng loạt trợn trắng mắt, nói tới phong lưu, Tần công tử ngài có kém gì ai?
Người thanh niên này hai má sưng phù to, vô cùng oán độc nhìn thoáng qua Tần Lập, sau đó nói:
- Tần Lập, ngươi không cần càn rỡ. Ngưoi đắc tội người không nên đắc tội, sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt môn. Hừ, ngươi muốn biết lai lịch của ta cũng không có gì, ta nói cho ngươi, nhìn xem ngươi có gan đi hay không!
Tần Lập cười ha ha nói:
- Lá gan của ta luôn luôn rất lớn!
- Ta đến từ Tây Vực. Tần Lập, Ngươi ở trên Thánh Sơn Tây Vực làm chuyện gì, đừng tưởng rằng sẽ không ai biết! Ngươi cấu kết đại công tử Lý gia Tây Vực, trộm đi lượng lớn Thần Tuyển thủy, khiến cho Thần Thụ sản xuất ra Thần Tuyển thủy mỗi ngày thiếu đi một nửa! Chuyện này đã khiến cho mười ba đại tộc bảy đại phái phẫn nộ, hiện giờ sợ rằng Lý gia cùng Vạn Kiếm Lâu đã nguy ở sớm chiều. Chúng ta đi tới đây, chính là muốn tiêu diệt môn phái Viêm Hoàng các ngươi!
- Cái gì?
Lý Ngọc Phong vẫn ngồi ở trong góc, trực tiếp đứng dậy, kinh ngạc thất thanh nói:
- Điều đó không thể nào!
Người thanh niên áo xám nhìn thấy Lý Ngọc Phong, bỗng nhiên cười lạnh:
- Ngươi chính là đại công tử phế vật Lý gia Tây Vực kia? Ha ha, các ngươi quả nhiên cấu kết một chỗ, xem ra người kia quả thật không gạt ta. Đáng trách là chúng ta đánh giá sai thực lực của các ngươi, nếu không các ngươi làm sao còn sống tới hôm nay?
- Ngươi chính là con cháu gia tộc thần bí Tây Vực kia?
Tần Lập híp mắt, chậm rãi nói:
- Thạch Đầu, là người gia tộc các ngươi phải không?
Người thanh niên cắn răng, giọng căm hận nói:
- Đúng vậy, Thạch Đầu chính là tuyệt đỉnh đại năng gia tộc ta, lại bị ngươi cấu kết Lý gia cùng Vạn Kiếm Lâu giết chết. Gia tộc của ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Lúc này Lý Ngọc Phong cực kỳ hoảng sợ. Nên biết rằng Lý gia cùng Vạn Kiếm Lâu tuy rằng cường đại, nhưng căn bản không thể nào chống lại được mười hai đại tộc cùng lục đại phái liên thủ công kích.
Chuyện này làm sao lại biến thành như vậy? Lý Ngọc Phong Đương nhiên biết Lý gia cùng Vạn Kiếm Lâu bị oan uổng, nhưng vấn đề là hiện giờ đã không còn cách nào nói rõ được.
Kinh mạch Lý Ngọc Phong đã khôi phục gần tốt, đan dược luyện chế Lãnh Dao là tuyệt nhất thiên hạ. Qua thêm một thời gian, hắn có thể hoàn toàn cáo biệt danh hiệu củi mục trước kia. Nhưng hiện giờ, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn gia tộc mình cùng môn phái mẫu thân bị diệt, lập tức dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tần Lập.
Tần Lập cũng không ngờ tới chuyện của mình lại liên lụy đến Lý gia cùng Vạn Kiếm Lâu Tây Vực, chuyện này lúc đó tuyệt đối là thần không biết quy không hay, làm sao có thể truyền ra được chứ?
Nhớ tới Lâm Hoan, Tần Lập khẽ than một tiếng: Đúng rồi, nếu như nói có người có thể đoán được người ở Tây Vực là mình, vậy tất nhiên là Lâm Hoan.
Kích động những thế lực này tới đối phó mình, không phải là nguyện vọng của Lâm Hoan hay sao?
Tần Lập nhìn thoáng qua người thanh niên áo xám này, khoát khoát tay cho người dẫn hắn xuống. Người thanh niên áo xám như gà trống thắng trận, ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuống dưới.
Bọn người lão vượn Bạch Trung Sơn dùng ánh mắt đồng tình nhìn tên ngu ngốc này. Hắn còn tưởng rằng Tần Lập sợ hãi, lại không biết đây là biểu hiện Tần Lập chân chính động sát ý rồi!