Duy Ngã Độc Tôn

Chương 751: Sao lại là Người?

Tần Lập trầm mặc một lúc, dù là lão đầu bếp bên cạnh hắn cũng cảm giác được không khí có chút không đúng. Lão đầu bếp đột nhiên nghĩ tới, lúc mình ở môn phái Viêm Hoàng, hình như có nghe nói qua một nữ tử gọi là Bộ Vân Yên, là một người duy nhất trong các hồng nhan tri kỷ bên cạnh chủ nhân không ở môn phái Viêm Hoàng.

Lão đầu bếp nghĩ vậy, liền cảm giác sau lưng chậm rãi mọc lên một cỗ ý lạnh, rốt cuộc hắn rõ ràng vì sao chủ nhân nhìn có vẻ không đúng rồi.

Lúc này Tần Lập bỗng nhiên cười, nhìn lão đầu bếp nói:

- Người có biết, đám người này tới từ nơi nào ở Đông Hoang không?

Lão đầu bếp ngẩn ra, lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt nói:

- Nơi nào chứ?

- Đại Chu Quốc!

Trên mặt Tần Lập mang theo một tia cười lạnh, trong mắt nổi lên sát khí nồng đậm.

Năm đó để mấy người này chạy thoát, là bởi vì thực lực của mình còn chưa đủ căn bản không có sức truy kích. Lại không ngờ tới, vẫn còn lưu lại cho mình một hậu hoạn. Đã như vậy, liền dùng cơ hội lần này giải quyết phiền phúc đó cho xong.

Lão đầu bếp mặt phát khổ, thầm mắng đây là ai chọc ai chứ, coi như bọn họ là người hoàng tộc Đại Chu, cũng không có một chút quan hệ gì tới ta mà.

Tuy nhiên lời này, hắn cũng không thể trực tiếp nói ra với Tần Lập, suy nghĩ một chút, nói:

- Đại Chu Quốc lại có loại bại hoại này, vậy chuyện này cứ giao cho ta là được.

Tần Lập gật đầu, không nói gì thêm, hỏi Âu Dương Hải:

- Những người đó ở nơi nào?

Âu Dương Hải nói:

- Hiện giờ hắn là ở Đại Yến Quốc, bởi vì Bộ lão bản kia ở ngay Đại Yến Quốc.

Tần Lập khẽ gật đầu:

- Ta biết rồi!

Đến tận đây, Tần Lập đã triệt để xác định Bộ lão bản kia chính là Bộ Vân Yên không cần nghi ngờ. Các nước phụ thuộc Tần gia, Đại Yến Quốc là một trong quốc gia giàu có và đông đúc nhất.

Bộ Vân Yên thiết đặt tổng bộ ở nơi đó cũng là trong tình lý, không ngờ tới lại bị thương đoàn Lăng Phong cá lọt lưới này nhìn trúng. Xem ra theo mình quật khởi Thái cổ Thần Miếu xuất thế, rất nhiều gia tộc cùng môn phái đều ý thức được, đại thời đại phong vân chuyển dời sắp xảy ra, vốn người rất nhiều năm không hề xuất thế, cũng bắt đầu chậm rãi dung nhập vào thế tục.

Trong đó, khẳng định sẽ có rất nhiều cường giả không biết quá khứ của mình. Thế giới này rất lớn, không ai dám đảm bảo có thể nghe qua tên tất cả các cường giả.

Vốn Tần Lập nghĩ rằng, một thân thực lực Bộ Vân Yên đã đạt đến cảnh giới Lôi Kiếp, hơn nữa Lãnh Dao cho nàng đan dược, cùng với vài món Linh Khí, đủ để đứng vững trong thế tục này.

Hiện giờ xem ra, cũng không phải hoàn toàn như vậy, thế tục hiện giờ đã không phải thế tục của trước kia.

Tần Lập suy nghĩ một chút, nhìn Âu Dương Hải hỏi:

- Chuyện này ta sẽ giải quyết cho ngươi, ngươi ở lại đây chờ là tốt rồi.

Âu Dương Hải do dự một chút, nói:

- Sư phụ, có thể dẫn theo đệ tử đi mở rộng tầm mắt hay không?

Tần Lập cười cười:

- Cũng được, ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta liền xuất phát.

Chuyện liên quan tới an nguy của Bộ Vân Yên, Tần Lập không thể không vội. Trong lòng Tần Lập vẫn còn ít nhiều oán giận Bộ Vân Yên, biết rõ đối phương rất nguy hiểm, vì sao không thông báo với mình?

Âu Dương Hải lòng tràn đầy hưng phấn đi xuống chuẩn bị. Sau khi Âu Dương Hải đi rồi, sắc mặt Tần Lập trầm xuống, chậm rãi nói:

- Lão đầu bếp, những người đó, một người cũng không được buông tha cho ta.

Lão đầu bếp gật đầu, biểu thị mình đã rõ ý của Tần Lập, trong lòng không khỏi mặc niệm thay cho mấy người Đại Chu Quốc. Chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác lại chọc hắn?


Tần Lập trực tiếp khắc xong trận bàn, mang theo Âu Dương Hải trực tiếp hư không hoành độ, đi vào trong lãnh thổ Đại Yến Quốc.

Âu Dương Hải coi như mở rộng tầm mắt, tuy rằng khoảng cách giữa hai nước chỉ có mấy vạn dặm, nhưng là mấy vạn dặm đó, trong mắt người thế tục, không khác gì chân trời góc biển cả. Nếu muốn đi tới, dù là phi ngựa chạy đường tốc hành, ít nhất cũng phải mất thời gian mấy tháng.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Mà đi theo Tần Lập, lại nháy mắt liền tới rồi.

Thủ đô Đại Yến Quốc, vô cùng phồn hoa, vượt xa thành thị ven biển chỗ Âu Dương Hải. Thế cho nên đi ở trên đường phố thủ đô Đại Yến Quốc, Âu Dương Hải có một cảm giác như nông dân vào thành.

Cũng may Âu Dương lão gia tử hàm dưỡng đủ thâm hậu, đời này gặp qua rất nhiều, cho nên cũng không có hành động mất mặt gì.

Tần Lập tiến vào thủ đô Đại Yến Quốc, không có chút che giấu, trực tiếp phóng ra thần thức cường đại vô cùng, giống như thác lũ bao trùm toàn bộ thành trì Thủ đô Đại Yến Quốc.

Tần Lập cảm nhận được ba bốn cỗ dao động rất mạnh, còn những người đó lại không hề phát hiện ra thần thức Tần Lập.

Thú vị là ba bốn cỗ dao động rất mạnh này, lại ở chung một chỗ.

Tần Lập nhìn thoáng qua lão đầu bếp, thân hình bỗng nhiên hóa thành một làn khói nhàn nhạt, biến mất tại chỗ. Lão đầu bếp phản ứng thật nhanh, theo sát sau đó.

Còn lại Âu Dương Hải, chỉ kịp thấy rõ phương hướng lão đầu bếp rời đi, đó còn là do lão đầu bếp sợ hắn không tìm được, cố ý thả chậm tốc độ.

Âu Dương Hải cười khổ một tiếng, thầm nghĩ sư phụ mình làm việc thật là dứt khoát gọn gàng. Nghĩ vậy, dứt khoát nhảy người bay lên, phóng như chớp về phía bên kia.

Tần Lập cùng lão đầu bếp biến mất, không ai thấy, còn Âu Dương Hải lăng không bay lên lại bị rất nhiều người thấy được. Trên đường phố phồn hoa phía dưới, lập tức vang lên một trận kinh hô.

- Trời ạ, mau xem kia, có thần tiên!

Một đứa trẻ nhỏ chỉ về phía Âu Dương Hải rời đi, hai mắt mở to hô lên.

- Tuyệt thế cường giả!

Một võ giả vẻ mặt hâm mộ nhìn phương hướng Âu Dương Hải rời đi lẩm bẩm.

- Nhanh, đi báo cho Hoàng thượng, nói rằng có tuyệt thế cường giả quang lâm Yến đô!

- Xảy ra chuyện gì? Hình như có người bay qua trên bầu trời...

Thân thể Tần Lập chậm rãi hiện ra giữa hư không, nhìn sân viện chiếm diện tích rất lớn phía trước, cửa vào cao to, lộ ra một cổ quỷ khí bức người.

Bên ngoài tường viện, trồng đủ các cổ thụ danh tiếng, không chỗ nào không thể hiện ra thân phận tôn quý của chủ nhân sân viện này.

Chỉ có chút không hài hòa, là ngoài cửa đứng gác một đội quân nhân, xem trung phục, lại là phục trung quân nhân Đại Yến.

Tần Lập khẽ cau mày, Đại Yến Quốc này, là tài sản riêng của Tần gia.

Không phải nói mời Tần gia làm cung phụng cho hoàng gia quốc gia này, mà là toàn quốc gia này đều là sản nghiệp của Tần gia. Nhưng hiện giờ, quân đội thuộc về Tần gia. lại chắn trước cửa Bộ Vân Yên, đây là có ý gì?

Tần Lập không nhìn ra được trên người bọn họ có ý tới bảo hộ Bộ Vân Yên.

Tần Lập dẫn theo Âu Dương Hải cùng lão đầu bếp, đi tới trước cửa chính. Các binh sĩ chắn trước cửa, trực tiếp ngăn cản Tần Lập.

Trong đó một người có vẻ là đầu lĩnh, lớn tiếng quát:

- Người nhàn rổi nhanh rời đi.

Lão đầu bếp vừa muốn tản ra khí thế trực tiếp đẩy ra những người này, Tần Lập khoát tay chặn lại, nhìn người có lẽ là sĩ quan này, trầm giọng nói:

- Người ở bên trong này, có phải là Bộ Vân Yên?

Người sĩ quan này nao nao, sau đó nói:

- Ngươi là ai?

- Ta hỏi Người, phải hay là không?


Tần Lập lại hỏi.

- Làm càn!

- Lớn mật!

- Cuồng đồ nơi đâu, bắt lấy hắn!

Binh sĩ chặn ngoài cửa có mấy người quát to.

Nhìn lại tướng mạo những người này, toàn bộ đều là môi hồng răng trắng, đâu giống như một quân nhân, ngược lại càng giống như con cháu nhà phú quý.

Sĩ quan kia híp mắt nhìn Tần Lập, chậm rãi nói:

- Ta hỏi ngươi là tiểu tử nhà nào, đừng tự tìm phiền phức.

- Nói như vậy, ngươi cùng Bộ Vân Yên chủ nhân trạch viện này, là không nhận biết?

Giọng Tần Lập dần dần lạnh xuống. Hắn thật sự không ngờ tới, quốc gia do Tần gia khống chế ngược lại đi đối phó người của hắn. Trong chuyện này có cái bóng của Tần gia hay không, Tần Lập không biết, nhưng hoàng quyền quốc gia này, theo Tần Lập thấy, đã không cần phải tồn tại nữa.

- Ai nói cho ngươi đây là trạch viện của ả? Đây là của công tử nhà ta, Bộ Vân Yên? Cái nữ nhân kia? Ả sắp trở thành phu nhân của công tử nhà ta.

Sĩ quan dẫn đầu nhìn Tần Lập, cười lạnh nói:

- Ta khuyên ngươi nên nhanh rời khỏi nơi này đi, đây không phải là nơi ngươi có thể dừng lại. Công tử nhà ta một ngón tay là có thể lấy mạng của ngươi rồi.

- Công tử nhà ngươi...Ha ha!

Tần Lập bỗng nhiên cười lớn, tiện tay một cái tát trực tiếp đánh lên mặt sĩ quan này.

Bốp!

Một tiếng nổ vang lên.

Nửa đầu sĩ quan này, bị đánh nát bét.

Tần Lập không đợi những người còn lại phát ra tiếng kinh hô, khoảng khắc phóng ra khí thế toàn thân trực tiếp trùng kích đám binh sĩ lăng nhăng này bay ngược ra ngoài, miệng phun máu.

Tần Lập bắt đầu đi vào trong. Theo bước chân Tần Lập, mặt đá dưới chân đã có không biết bao nhiêu năm lịch sử, cánh cửa to lớn phú quý này, theo khí thế Tần Lập, trực tiếp sụp đổ.

Lão đầu bếp kéo lấy Âu Dương Hải, rút lui ra sau mấy chục thước, lòng sợ hãi nhìn những nơi Tần Lập một đường đi qua, trong lòng cũng biết Tần Lập không nhắm vào bọn họ, nếu không thì đừng ai trong bọn họ muốn thoát được.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Theo bước tiến của Tần Lập, hai bên đại viện này, cổ thụ trăm ngàn năm bắt đầu sụp xuống, phát ra tiếng nổ lớn. dấy lên bụi mù đầy trời.

- Lớn mật, ai dám tới Vương phủ gây sự!

Giọng một người trung niên chợt vang lên, một bóng người phóng ra như tia chớp, nâng tay đánh ra một chưởng về phía Tần Lập:

- Người chán sống rồi!

Ầm!

Bóng người này trực tiếp bay ngược ra ngoài, giữa không trung vỡ thành vô số khối vụn, máu tươi nhiễm đỏ bầu trời.

Bên trong viện, truyền ra mấy tiếng kinh hô, trong đó có một lão già trầm giọng quát:

- Bằng hữu phương nào, chúng ta có thù hận gì?

Tần Lập không đáp, đi thẳng về phía trước, vạn vật bên người đi ngang qua đều đồ nát, mặt đất vỡ vụn, núi giả, đình đài, thủy tạ, tiểu lâu, tiẻu kiều...tất cả mọi thứ, sau khi Tần Lập đi qua đều hóa thành hư vô.

Ầm ầm ầm!

Một tòa đại điện chắn ở trước mặt Tần Lập, trực tiếp sụp đổ. Từ trong đại điện bắn ra mấy bóng người, trong đó một bóng người đột nhiên phát ra tiếng kinh hô:

- Tần Lập, sao lại là huynh?

Bóng người kia phóng tới như chớp, trực tiếp nhào vào trong lòng Tần Lập, không phải Bộ Vân Yên thì còn là ai?

- Tần Lập? Sao lại là ngươi?

Mấy người đi ra ở bên kia, nháy mắt này sắc mặt đều rất đặc sắc.

Kinh hoàng, kinh ngạc, hoảng sợ, hối hận...đủ loại tình cảm phức tạp đều hiện trên mặt bọn họ, nói chung là rất đặc sắc.

Tần Lập ôm trong lòng thân thể mềm mại, cảm nhận được nữ nhân trong lòng tâm tình kích động, khẽ giọng nói:

- Ngoại trừ ta, còn ai vào đây?

Tần Lập nói rồi, ngẩng đầu, ánh mắt lành lạnh, nhìn mấy người đối điện, quay đầu nhìn lão đầu bếp nói:

- Giết hết bọn chúng đi...