Tần Lập cười cười, nói:
- Đương nhiên!
- Vậy thật quá tốt!
Lão đầu bếp có vẻ kích động, thực lực Tần Lập đã đạt đến loại cảnh giới nào, lão thậm chí rõ ràng hơn cả các nàng Thượng Quan Thi Vũ cùng Cơ Ngữ Yên. Nếu có Tần Lập ra tay trợ giúp, tin rằng muốn báo mối thù hận lớn nhất đời này của lão, cũng không phải là một chuyện khó.
Kế tiếp, Chu Vô Phong kể lại cho Tần Lập chuyện xưa về mình năm đó.
Người soán vị Chu Vô Phong, tên là Chu Vô Tình, là một hoàng tử thứ xuất trong hoàng thất, đệ đệ cùng cha khác mẹ với Chu Vô Phong.
Mẩu thân Chu Vô Tình thân phận địa vị rất thấp, chỉ là một cung nữ dung mạo xinh đẹp, một lần bị phụ thân Chu Vô Phong sủng hạnh, mang long thai, đồng thời sinh ra con trai.
Loại chuyện này ở bên trong hoàng thất cũng rất bình thường, nhưng sau khi đứa bé trai này sinh ra, lại có được thiên phú rất tốt, rất được sủng ái, thực lực tăng lên rất nhanh.
Hơn nữa vị đệ đệ Chu Vô Phong này đối nhân xử thế rất linh hoạt, từ bé đã bày ra thiên phú chính trị rất mạnh, tài năng mặt này thậm chí còn ưu tú gấp nhiều lần phương diện tu luyện của hắn.
Thế cho nên phụ thân Chu Vô Phong, tiên hoàng bệ hạ hoàng tộc Đại Chu từng nói qua: Nếu như mẫu thân Chu Vô Tình là một gia tộc chỉ có chút bối cảnh, như vậy cũng sẽ lập Chu Vô Tình làm Thái tử, vì đứa nhỏ này thật sự quá ưu tú.
Lời này, là sau khi phụ thân Chu Vô Phong trong một lần say rượu vô ý lỡ miệng nói. Rất nhanh, lời này liên truyền vào trong tai Chu Vô Tình, đồng thời truyền khắp cả hoàng cung.
Hoàng đế bệ hạ sau khi tinh rượu, cảm thấy hết sức xấu hổ, hơn nữa lúc đó còn có không ít trọng thân trong Triều, Đại Bỉểu quân đội, cùng với mẫu thân Chu Vô Phong. Người tộc Hoàng hậu đều phản ứng cực kỳ mãnh liệt, yêu cầu Hoàng đế bệ hạ giải thích rõ ràng những lời này rốt cuộc có ý gì.
Lúc đó không ai ngờ tới, là Chu Vô Tình còn nhỏ tuổi đã làm ra một hành động kinh người, Chu Vô Tình mới mười mấy tuổi, cởi hết y phục thân trên, sau lưng buộc cành gai, quỳ trước cửa hoàng cung thỉnh tội.
Hắn nói phụ hoàng say rượu quá lời, là do đứa con bất hiếu, tội này nên do nhi tử gánh chịu. Nếu như vậy còn không được, vậy chém hắn cho xong. Như vậy, liền sẽ không có người vì một lời của phụ hoàng mà bám mãi không tha.
Chuyện này lúc đó gây ra chấn động rất lớn, vô số người tán thưởng hoàng tử hiếu tâm, thà rằng mình chết cũng không muốn cho phụ thân bị làm khó.
Mà ngay lúc đó tập đoàn bảo hộ lợi ích gia tộc Hoàng hậu, thấy vậy cũng chỉ có thể dừng tay, ai sẽ thật sự chấp nhặt với một đứa nhỏ mười mấy tuổi?
Nếu truyền ra, còn không bị người ta chê cười hay sao.
Nhưng cũng thế mà không ai ngờ tới, Chu Vô Tình năm đó mới mười mấy tuổi, trải qua một trận phong ba này, lúc đó trong lòng đã âm thầm thề: Nếu như lần này có thể không chết, tương lai chắc chắn nắm giữ hoàng quyền hoàng triều Đại Chu.
Vì vậy, sau khi dẹp yên trận phong ba này, Chu Vô Tình vừa bắt đầu liều mạng tu luyện vừa rời xa triều đình, làm ra vẻ căn bản không dám tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cùng Chu Vô Phong.
Chu Vô Phong rất nhiều huynh đệ tỷ muội, nhưng có năng lực cũng có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng chỉ có năm ba người.
Trong đó thân phận Chu Vô Phong lại vô cùng tôn quý, bản thân chính là Thái tử, mẫu thân là Hoàng hậu đương triều, càng là thân muội muội Hoàng đế Đại Thương Quốc lúc đó.
Mặc dù giữa ba hoàng triều xa xưa có ước định lẫn nhau, quyết không cho phép can thiệp vào nội chính các bên. Dù cho xảy ra chính biến, cũng không cho người khác can thiệp, trừ khi có nguy hiểm thay triều đổi đại.
Ước định từ xưa này, đã bắt đầu từ thời đại Thái cổ, chưa từng có người vi phạm qua.
Nhưng ngay cả như vậy, Chu Vô Phong thân phận địa vị vô cùng tôn quý, cũng không phải bất kỳ người nào có thể lay động được.
Hơn nữa Chu Vô Phong cũng là con cháu hoàng thất hết sức ưu tú, khắp các mặt đều không kém.
Sau khi phụ thân Chu Vô Phong đạt đến thực lực Địa Tiên, chuyển vị cho Chu Vô Phong, còn mình lại tiến vào bế quan, Chu Vô Phong ngồi trên đế vị, nhiều bảy mươi mốt năm.
Trong bảy mươi mốt năm này. Đại Chu Quốc mua thuận gió hoà quốc thái dân an. Tuy rằng Chu Vô Phong trầm mê trong tu luyện, nhưng cũng không hoàn toàn buông tay chính vụ, cũng được coi là Hoàng đế chăm chỉ.
Có một việc duy nhất, là chuyện cả đời Chu Vô Phong hối hận nhất, cũng là một chuyện duy nhất Chu Vô Phong làm sai.
Đó chính là, hắn lớn mật bắt đầu dùng đệ đệ cùng cha khác mẹ, Chu Vô Tình.
Nếu như không phải quyết định này, sợ rằng mãi cho đến hôm nay, Chu Vô Phong vẫn còn là Hoàng đế Đại Chu Quốc như trước, có khả năng thực lực sẽ không cường đại như hiện giờ, nhưng sẽ không trải qua nhiêu nhấp nhô như vậy, người cũng sẽ không biến thành tang thương như thế.
Chu Vô Phong chỉ định Chu Vô Tình đảm nhiệm Binh Mã Đại Nguyên Soái Đại Chu Quốc, nói cho công bằng, Chu Vô Tình tuyệt đối có năng lực này, nếu như hắn không có dị tâm, hẳn sẽ trở thành một tướng quân thật xuất sắc.
Vào lúc Chu Vô Phong đãng cơ năm thứ mười một, bắt đầu dùng Chu Vô Tình. Còn Chu Vô Tình, dùng thời gian tròn sáu mươi năm, kinh doanh một mạng lưới khổng lồ, chẳng những năm vững quyền tướng quân trong tay, ngay cả nội bộ hoàng cung cũng có rất nhiều người bị hắn thu mua. Kể cả rất nhiều thành viên trong hoàng thất có địa vị thân phận rất cao, cũng bắt đầu phản chiến, nghiêng hướng sang Chu Vô Tình.
Đợi đến khi Chu Vô Phong trầm mê trong tu luyện phát hiện được, đã vô lực chuyển đổi. Hơn nữa, Chu Vô Tình phản ứng rất nhanh, ra tay cực kỳ ác độc, trực tiếp phái ra tất cả Địa Tiên trong tay, nhiều hơn một trăm ba mươi người tập kích Chu Vô Phong, muốn một kích diệt sát Chu Vô Phong.
Nhưng mà vẫn bị Chu Vô Phong chạy thoát được. Lúc đó Chu Vô Phong đã có được tấm bản đồ Hoang cổ, mà tấm bản đồ Hoang cổ kia cũng chính là do Chu Vô Tình dâng lên, mục đích chính là vì để cho Chu Vô Phong càng thêm trầm mê trong tu luyện.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Cứ như vậy, Chu Vô Phong bị bức phải rời khỏi Đông Hoang, đi tới Trung Châu, những sát thủ kia vẫn đuổi giết đến Trung Châu, truy sát rất nhiều năm.
Còn Chu Vô Tình sau khi làm xong chuyện này, trực tiếp dẫn binh tiến vào trong Đế đô Đại Chu Quốc, nói là nhận được tin có người muốn ám sát Hoàng đế, vây quanh toàn bộ Đế đô, càng bao vây Hoàng cung.
Sự tình đến tận đây, không còn quay lại được nữa, một số người trong hoàng thất thấy rõ Chu Vô Tình lòng lang dạ sói, cũng đã không còn cách nào. Huống chi Chu Vô Tình cũng có huyết mạch hoàng thất, thân phận địa vị mẫu thân thấp một chút, nhưng mà lúc này rồi, còn có ai chạm vào chỗ xấu đó?
Cứ như vậy, lão đầu bếp ở Trung Châu ngẩn ngơ mấy trăm năm. Đầu tiên là ở Thánh Nữ Hồ trị khỏi thương thế, cầm tấm bản đồ kia chuẩn bị dẫn theo Lãnh Khinh Mi rời khỏi Thánh Nữ Hồ. Bởi vì lão tử trên người Lãnh Khinh Mi thấy được cái bóng của mình năm đó, Lãnh Khinh Mi so với mình trước kia càng kém xa vạn dặm. Cho nên lão đầu bếp một lòng muốn dẫn Lãnh Khinh Mi rời khỏi Thánh Nữ Hồ, không hy vọng nàng cuốn vào trong vòng xoáy chính trị.
Đáng tiếc là Lãnh Khinh Mi năm đó không cho rằng như thế, còn lão đầu bếp bị tức giận, rời khỏi Thánh Nữ Hồ, một mình tìm kiếm di tích Hoang cổ đánh dấu trên bản đồ Hoang cổ.
Ở chỗ di tích Hoang cổ, lão đầu bếp đã trải qua bước chuyển ngoặt trọng đại lần thứ hai trong đời. Trong chiến đấu tranh đoạt kinh thư Hoang cổ, lão lại trọng thượng lần nữa, nhưng lại trốn thoát được. Chạy tới trấn nhỏ cách di tích Hoang cổ không xa, ngẩn ngơ mười mấy năm, thẳng đến khi gặp được Tần Lập.
Có thể nói, nếu như không phải hôm nay gặp được Thưởng Quang Minh, nói lên chuyện tình Đông Hoang, sợ rằng Chu Vô Phong giờ đã biến thành lão đầu bếp, đã từng là đế vương cổ hoàng triều này sẽ không nghĩ tới phải quay về, lại càng không nghĩ tới báo thù.
Bởi vì sự kiện này đã trôi qua mấy trăm năm, bản thân Chu Vô Tình năm đó là một người cực kỳ ưu tú, trải qua kinh doanh mấy trăm năm, nếu như còn không thể tổ chức hoàng triều Đại Chu bền chắc như thép, vậy mới gọi là gặp quỷ.
Hoàng triều Đại Chu cùng Đại Thương và Đại Hạ, đều có một quy củ từ xưa: đế vương chỉ cần thoái vị, tiến vào nơi bế quan tu luyện sẽ không bao giờ được can thiệp vào phát triển quốc gia, dù cho phát động chính biến cung đình, chỉ cần không thay Triều đổi đại, chỉ cần vẫn là con cháu hoàng thất triều đại kế thừa ngôi vị hoàng đế, các Thái thượng hoàng sẽ không được ra tay can thiệp.
Quy củ này dụng ý rất rõ ràng, chính là vì phòng ngừa xuất hiện tình huống một nước hai vua. Dù sao, thứ quyền lực này rất là mê người, không phải mọi người đều có thể nghĩ mở như vậy, không coi quyền lực là thứ gì.
Người mới vừa bước xuống khỏi ngôi vị Hoàng đế, trong lòng đều khó tránh khỏi sẽ có mất mát. Nếu như lúc này còn cho phép bọn họ khoa tay múa chân với chính quyển tân hoàng, vậy quốc gia tất nhiên sẽ rơi vào giữa nội loạn.
Mà Thưởng Quang Minh nói những lời không biết thật giả, làm cho Chu Vô Phong động tâm. Đích thật lão rất hận Chu Vô Tình, lão coi đối phương trở thành huynh đệ nhưng đối phương lại chưa bao giờ coi hắn là huynh đệ.
Đánh lão chạy khỏi ngôi vị hoàng đế còn chưa tính, còn một lòng muốn giết lão. Chu Vô Phong thậm chí hoài nghi, các cường giả lão gặp phải ở di tích Hoang cổ năm đó, bản đồ Hoang cổ trong tay bọn họ đều cực kỳ có khả năng là chảy ra từ trong tay Chu Vô Tình.
Nếu không như thế, làm sao có nhiều người nắm được bản đồ Hoang cổ như vậy? Đây quả thật là trò cười mà.
Nhưng vì hoàng triều Đại Chu ổn định, Chu Vô Phong quyết định nhịn xuống. Chỉ cần Chu Vô Tình có thể làm cho Đại Chu Quốc trở nên tốt hơn, lão cũng chấp nhận. Dù sao bản thân lão cũng không có bao nhiêu luyến tiếc quyền lực, chỉ cần Chu Vô Tình có thể đối xử tử tế hậu nhân lão, Chu Vô Phong thà rằng mang phần thù hận khắc cốt minh tâm này ép dưới đáy lòng, chôn sâu ở trong linh hồn không hề nghĩ tới, cũng không tưởng nhớ. Nhưng Thưởng Quang Minh lại nói Chu Vô Tình sưu cao thuế nặng, khiến cho Đại Chu Quốc dân chúng lầm than.
Trong lòng Chu Vô Phong lập tức nổi giận, thầm nghĩ mặc kệ thế nào, cũng phải quay về xem.
Tần Lập cho ngươi chuẩn bị một bàn tiệc rượu, cùng Chu Vô Phong hai người vừa uống vừa trò chuyện...Đến sau, Chu Vô Phong đã khôi phục tướng mạo trước kia, trên khuôn mặt anh tuấn nho nhã nổi lên vẻ hung ác dữ tợn.
- Chủ nhân lần này trở lại, nếu như thật đúng như Thưởng Quang Minh đã nói, Chu Vô Tình kia làm cho Đại Chu Quốc đang tốt đẹp thành một đống lộn Xộn thù này ta nhất định phải báo.
Tần Lập gật đầu, nói:
- Lẽ ra phải thế.
Lão đầu bếp ngửa đầu, uống xong một chén rượu, ánh mắt lộ ra vẻ hoài niệm, khẽ thở dài:
- Đều là trước kia ta quá ích kỷ, chỉ lo riêng mình, không biết những đứa nhỏ của ta có hận ngươi làm cha này hay không.
Tần Lập cười cười:
- Hận ngươi cũng bình thường thôi...
Liền nhớ tới lão cha tiện nghi Tần Văn Hiên của mình, năm đó mình sao không phải như vậy?