Duy Ngã Độc Tôn

Chương 550: Chỗ tốt của tu luyện trọng áp!

Mọi người liếc nhìn nhau, Tào Hồng đứng dậy trước tiên, cười nói:

- Cũng là nhờ công tử, rốt cuộc ta đột phá đến cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa!

Tào Hồng nói xong, liền nghiêm túc hành lễ thật sâu với Tần Lập. Nếu như không có Tần Lập, có lẽ bây giờ hắn vẫn là một sát thủ danh tiếng đứng trên bảng xếp hạng sát thủ nơi cực Tây, có thể theo thời gian danh tiếng sẽ càng ngày càng cao, vượt qua một hai tên xếp hạng trên. Đương nhiên, càng có thể thất bại trong một nhiệm vụ hành động nào đó, bị người ta giết chết.

Nói chung, đời này hắn đã rất khó đột phá cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, không thể nói là hoàn toàn không có hy vọng, nhưng ít ra là hy vọng vô cùng xa xôi.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cho nên, cảm tạ cùng kính ý trong lòng Tào Hồng đối với Tần Lập, tất cả đều xuất phát từ nội tâm.

Xà Xà, Bạch Trung Sơn, Bạch Trung Hỏa, Bạch Trung Tuyết, Kim Điêu, năm người này đều đã đến cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa. Trong đó lão vượn Bạch Trung Sơn, một thân nguyên lực mênh mông, càng hùng hồn như biển rộng.

Linh Ưng cùng Mặc Ưng, dưới các loại đan dược Lãnh Dao luyện chế bồi dưỡng, rổt cuộc cũng đạt đến cảnh giới Phá Toái Hư Không.

Thượng Quan Thi Vũ cũng là võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, thực lực Lãnh Dao cũng tăng lên nhanh đến mức làm người ta than thở, bởi vì hiện tại nàng cũng đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không.

Các con cháu tinh anh Tần gia sau khi trải qua một phen lịch lãm, rốt cuộc cũng chân chính thành thục trên các phương diện, sổ lượng Chí Tôn đang nhanh chóng tăng lên.

Ngày hôm nay, thực lực Tần gia đã chân chính đạt đến tiêu chuẩn đại môn phái nơi cực Tây mới có, sự thật này dù là người Tần gia cũng có một cảm giác như nằm mơ. Không đến mười năm, từ một gia tộc hạng hai nơi thần bí, nhảy vọt trở thành gia tộc xếp hạng cả Thiên Nguyên đại lục.

Nếu như không có Tần Lập, bọn họ nằm mơ cũng không dám mơ tới phát triển như ngày hôm nay.

Tần Lập cũng hết sức hài lòng, sau đó nói đoạn thời gian bản thân chạy trối chết đã trải qua. Lúc nói đến chỗ mạo hiểm, mọi người liên tục kinh hô, không nghĩ tới nơi Cực Hàn Băng Tuyết phương Bắc lại có nhiều thế lực hùng mạnh như vậy. Hơn nữa, còn có một nhà siêu nhiên không kém bất kỳ thế lực nào nơi cực Tây.

Lúc Tần Lập nói tới Cơ Ngữ Yên, hai nàng Thượng Quan Thi Vũ cùng Lãnh Dao đều ăn ý liếc nhìn nhau, rõ ràng nhìn ra ý cười trong mắt đổi phương.

Các nàng hiểu rõ Tần Lập, cũng như Tần Lập hiểu rõ các nàng. Dù cho Tần Lập biểu hiện có bình thường đi nữa, các nàng cũng có thể nhìn ra đầu mối.

Tuy nhiên, dù là Thượng Quan Thi Vũ hay là Lãnh Dao, trong lòng cũng không có khúc mắc gì, bởi vì các nàng đều hiểu Tần Lập là một người trọng tình, sẽ không vì bên người xuất hiện một hồng nhan tri kỷ mới mà không quan tâm đến các nàng.

Mà một nam nhân tốt, giống như một khối linh thạch cực phẩm, không ai không muốn. Thế giới này chỉ đơn giản như vậy, cũng hiện thực như vậy. Muốn ở bên cạnh Tần Lập, như vậy nhất định phải chịu được cùng người khác chia xẻ tình yêu của hắn.

Kỳ thật đối với các võ giả cảnh giới như bọn họ mà nói, cả nhân sinh cũng không chỉ có tình ái, các nàng còn phải tu luyện, còn phải tăng lên bản thân. Đối với chuyện này, tuy rằng cũng sẽ coi trọng, nhưng tuyệt đối không để ý chặt chẽ như nữ tử thế tục.

Thượng Quan Thi Vũ rất thông minh, từ đầu đến cuối nàng sẽ không bởi loại chuyện này mà có thái độ gì với Tần Lập. Lúc tâm tình Lãnh Dao có chút không tốt, Thượng Quan Thi Vũ nói với Lãnh Dao một câu, làm cho Lãnh Dao cũng có thể cùng nghĩ mở ra.

- Cảm tình giống như dòng cát, nâng niu trong bàn tay, quý trọng cho kỹ, mới có thể đạt được càng nhiều. Nếu muội dùng hai tyv nắm thật chặt, kỳ thật sẽ càng ngày càng ít!

Lãnh Dao đi qua biển rộng, chơi đùa cát trắng, tự nhiên lập tức rõ ràng hàm ý của Thượng Quan Thi Vũ. Ngẫm lại bản thân mình cũng đã từng như thế, có một số việc người ta càng lưu ý, kết quả sẽ càng không phát triển theo hướng ngươi kỳ vọng.

Sau khi Tần Lập nói xong, trong phòng liền lâm vào một thời gian dài im lặng. Lão vượn Bạch Trung Sơn do dự một chút, bỗng nhiên nói:

- Năm đó khi ta hành tẩu lịch lãm thế gian, cũng từng có một ít tiếp xúc với người Thánh Hoàng nhất mạch...

- Ồ?

Tần Lập nhìn thoáng qua Bạch Trung Sơn:

- Bọn họ đã tới Trung Nguyên?


- Ta đi qua nơi Cực Hàn Băng Tuyết phương Bắc!

Bạch Trung Sơn nhỏ giọng nói, trong mắt xẹt qua một tia hồi tưởng.

- Đó là lúc ta vừa đột phá đến cảnh giới Phá Toái Hư Không, cho rằng dưới vòm trời này cao thủ chân chính cũng chỉ như ta thôi!

Gương mặt già nua của Bạch Trung Sơn lộ một tia cười tự giễu, sau đó nói:

- Đó đã là chuyện rất nhiều năm trước. Khi đó không biết trời cao đất rộng, chạy loạn khắp nơi, không cẩn thận đi vào trong phạm vi Cực Hàn Băng Tuyết nơi phương Bắc. Sau đó, ở nơi này ta gặp một người Thánh Hoàng nhất mạch, thực lực người kia vô cùng kinh khủng, một chưởng là có thể nổ nát một tòa núi băng cao trăm thước. Ta đánh mấy chiêu với hắn, phát hiện đánh không lại, liền bỏ chạy!

Bạch Trung Sơn nghĩ đến chuyện quá khứ, còn có chút thổn thức. Bạch Trung Hỏa cùng Bạch Trung Tuyết cũng không nghĩ tới, đại ca của mình còn có lịch sử quang vinh như vậy.

Bạch Trung Sơn nói tiếp:

- Sau đó ta vẫn không cam lòng, liền lặng lẽ đi theo phương hướng người kia bỏ đi. Các người biết, mũi của linh thú luôn luôn rất thính, cho nên người kia có lẽ không ngờ tới ta tìm được hang ổ của hắn, chính là chỗ Huyền Không Sơn là công tử đã nói. Ở nơi đó, ta mới chân chính kiến thức được cái gì mới là siêu cấp cường giả, cũng là sau chuyến đi đó ta mới trở lại Huyền Vũ Phong khổ tâm tu luyện. Trước khi gặp phải công tử, vẫn chưa từng đi ra ngoài.

Tần Lập khẽ gật đầu, nơi Thánh Hoàng lĩnh vực đích xác nguy cơ khắp chốn, võ giả mạnh mẽ đến mức khó có thể tưởng tượng. Tuy nhiên hiện giờ nghĩ lại, hẳn Thánh Hoàng hận mình đến thấu xương rồi chứ?

Lúc này Xà Xà ở bên cạnh, nhàn nhạt nói:

- Hiện giờ chúng ta đã có căn bản để không sợ bất kỳ kẻ nào nữa, coi như là đại môn phái nơi cực Tây, ta cũng có lòng tin đánh một trận!

Thượng Quan Thi Vũ gật đầu, nói:

- Tuy rằng chúng ta đều đã hiểu được võ giả cảnh giới Lôi Kiếp cường hãn, nhưng nói lại thì cả nơi cực Tây cũng không có bao nhiêu người cảnh giới Lôi Kiếp.

Tần Lập mỉm cười, nói:

- Như thế chúng ta cũng không cần phải sợ ai cả, chỉ cần an tâm nâng cao thực lực của mình là được rồi!

Lúc này Lãnh Dao đột nhiên nói:

- Phu quân, đoạn thời gian gần đây không biết từ đâu truyền ra tiếng đồn, bên ngoài đều đang truyền nhau trong tay chúng ta nắm giữ đan phương cao cấp nhất thời đại Thái Cổ...

Tần Lập nao nao, lập tức gật đầu, than khẽ một tiếng:

- Tốc độ tăng lên của Tần gia quá nhanh, không thể không làm người ta hoài nghi, đó là chuyện không còn cách nào khác. Còn nghe nói những gì nữa?

- Còn có...chính là từ thành Hoàng Sa, võ giả nơi cực Tây càng ngày càng nhiều. Khắp nơi đều truyền lưu tin tức bản đồ Thái Cổ ở trong tay phu quân.

Lãnh Dao nói.

- Cái đó không cần để ý tới, nhiều người nói như vậy, ai có bản lĩnh thì tới cướp từ trong tay ta.

Tần Lập nói rồi, đứng dậy:

- Ta đi ra xem thử, chậm thì vài ngày, lâu thì một tháng sẽ trở về.


Trong mắt Thượng Quan Thi Vũ cùng Lãnh Dao đều xẹt qua một tia thất vọng nhàn nhạt. Không nghĩ tới Tần Lập mới vừa trở về liền lập tức phải đi, nói không tưởng nhớ là chuyện căn bản không có khả năng.

Tần Lập liền nói thêm:

- Thi Vũ cùng Lãnh Dao theo ta cùng đi!

Hai nàng liền lập tức vui vẻ, sóng mắt như nước nhìn Tần Lập.

Hoàng Kim Cung tầng hai, trọng lực gấp trăm lần làm cho Thượng Quan Thi Vũ có cảm giác gần như không thở nổi Nếu như dẫn nàng vào không phải Tần Lập mà là người khác, vậy nàng nhất định cho rằng đối phương đang hãm hại mình.

Thượng Quan Thi Vũ cắn răng chịu đựng ở tầng hai thời gian một nén nhang, liền không thể chịu nổi nữa, bị Tần Lập truyền tống ra ngoài.

Còn Lãnh Dao lại căn bản không đi vào, vẫn chờ đợi ở bên ngoài. Nhìn thấy Thượng Quan Thi Vũ mồ hôi đầm đìa đi ra, thiếu chút nữa Lãnh Dao liền trêu đùa nàng: Có phải lại ăn vụng hay không?

Tuy nhiên khi nhìn thấy sắc mặt Thượng Quan Thi Vũ tái nhợt, rốt cuộc Lãnh Dao cảm giác được không đúng, đi lên đỡ lấy Thượng Quan Thi Vũ, thân thiết hỏi:

- Tỷ làm sao vậy?

Thi Vũ vô lực khoát tay, nói:

- Trọng lực trên Hoàng Kim Cung tầng hai thật là đáng sợ, quả thật có thể ép người ta thành cặn bã!

Lãnh Dao cả kinh, lúc này nàng mới hiểu được vì sao phu quân chỉ dẫn Thi Vũ đi vào mà không cho nàng theo.

- Không ngờ lại như vậy!

Lãnh Dao than thở.

- Kỳ thật điều này đối với việc nâng cao thực lực, sức chịu đựng thân thể, đều có chỗ tốt rất lớn. Đáng tiếc, muội không thể chịu đựng thời gian dài hơn!

Thượng Quan Thi Vũ có chút mất mát.

Nàng vẫn luôn cổ gắng đuổi theo Tần Lập, nhưng lại phát hiện càng đuổi càng xa...Tựa hồ vĩnh viễn không có khả năng vượt qua bước tiến của Tần Lập.

- Muội có thể chịu thời gian dài như vậy, đã là rất giỏi rồi! Giọng nói Tần Lập truyền ra từ bên trong Hoàng Kim Cung, nói:

- Lần đầu tiên huynh đi vào, cũng chỉ chịu được một nén nhang mà thôi, chúng ta cũng không khác mấy!

- Thật sao?

Thượng Quan Thi Vũ nghi ngờ hỏi, nàng có chút hoài nghi phu quân đang an ủi nàng.

- Đương nhiên là thật, loại chuyện này làm sao huynh lại lừa muội chứ?

Tần Lập nói thật khẳng định, làm cho Thượng Quan Thi Vũ giảm đi nỗi nghi ngờ.

- Vậy...nói cách khác, sau này muội cũng có thể giống như huynh, muốn ở trên đó bao lâu cũng được?

- Ấy...Cho dù là huynh, hiện giờ cũng chỉ có thể ở trên đó khoảng ba canh giờ mà thôi. Tần Lập than khẽ một tiếng, nói. Lúc đó sau khi hắn lịch lãm trong Hoàng Kim Cung,

dài nhất có thể ở khoảng hai canh giờ, hôm nay bản thân Tần Lập cảm giác ở trong đó ba canh giờ cũng không có vấn đề gì. Đây cũng gián tiếp chứng minh được thực lực của hắn tuy rằng không đột phá, nhưng cũng tăng lên diện rộng.

- Tốt lắm! Trong thời gian kế tiếp, muội cũng phải tu luyện ở nơi này!

Thượng Quan Thi Vũ cắn răng nói.

- Vậy...muội thì sao?

Lãnh Dao có chút sốt ruột. Tuy rằng nàng đã tăng lên đến cảnh giới Phá Toái Hư Không, nhưng hiển nhiên là còn chưa đi vào tầng hai Hoàng Kim Cung được.

- Lát nữa huynh thu thập một ít thiên tài địa bảo ở hậu viện, muội luyện chế một ít đan dược, chọn thứ tốt nhất để dùng, nâng cao thực lực của mình là quan trọng nhất!

Tần Lập nói.

Lãnh Dao gật đầu, tâm tình lập tức tốt lên.