Duy Ngã Độc Tôn

Chương 539: Trộm Thiên Huyền Thảo!

Trong màn đêm, đông đảo thủ vệ canh giữ xung quanh dược phổ, không ai nghe thấy chút âm thanh càng không có người thấy trong màn đêm này có người từ trên vách núi thần không biết quỷ không hay trực tiếp đi vào trong dược phổ được trọng binh bọn họ bảo vệ.

Theo gió đêm lành lạnh, cả dược phổ tản ra mùi dược hương nồng đậm, còn có thể cảm nhận được từng đợt từng đợt dao động. Hiển nhiên, bên trong dược phổ này có rất nhiều linh dược, đều là cấp bậc thiên tài địa bảo.

Tần Lập chậm rãi phóng thần thức ra, cảm nhận được những linh dược bên trong dược phổ, nơi thần thức đi qua, trạng thái tất cả linh dược đều xuất hiện trong đầu Tần Lập.

Tuy rằng tạm thời còn không phát hiện Thiên Huyền Thảo, nhưng Tần Lập vẫn cảm thấy mấy phần kinh hãi cũng rõ ràng Thánh Hoàng nhất mạch hùng mạnh, quả thật không phải không có lý do.

Bởi vì bên trong dược phổ này, hiện tại Tần Lập nhận biết đến hai mươi mấy loại linh dược, trong đó có năm sáu loại Tần Lập từng thấy bản đan phương Thái Cổ nhắc tới.

Hiển nhiên, Thánh Hoàng nhất mạch nhất định cũng nắm giữ bí phương luyện đan lưu truyền từ Thái Cổ tới nay.

Các loại lưu phái thời đại Thái cổ, có thể nói đã phát triển đến trình độ đỉnh phong. Nền văn minh huy hoàng này, không phải hậu nhân có thể tưởng tượng được, đám hậu nhân chỉ có thể từ tiền bối truyền miệng cùng một ít văn hiến Thái Cổ, cảm nhận được huy hoàng thịnh thế khi đó. Nhưng có một ít chuyện có thể xác định: thời đại Thái Cổ, loại võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, Lôi Kiếp, chỗ nào cũng có.

Thậm chí đó là một thời đại toàn dân tu luyện!

Dù là người bình thường nhất trong thế tục, ít nhất cũng có được thực lực Địa cấp Thiên cấp, thọ mệnh một trăm năm mươi tuổi trở lên.

Gia tộc tu luyện chân chính, võ giả Đan Nguyên Anh Hóa nắm một bó to.

Bằng không làm sao có khả năng xuất hiện hơn vạn Đại ma pháp sư cảnh giới Lôi Kiếp, cộng đồng ngưng tụ một tòa đại trận kinh thế? Nên biết rằng, khi đó đã là thời kỳ cuối của thời đại Thái Cổ, rất nhiều cường giả cảnh giới Địa Tiên đều chôn vùi trong chiến đấu.

Còn hiện giờ, bên trong một môn phái nếu có mười mấy cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, vậy môn phái đó tuyệt đổi là siêu cấp đại phái.

Mà bên trong Thánh Hoàng nhất mạch này, Tần Lập gần như có thể kết luận: tuyệt đổi không chỉ có mười mấy cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, có khả năng là hai ba mươi, thậm chí càng nhiều hơn.

Mà võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, hẳn là vượt quá mọi người tưởng tượng.

Nghĩ lại nơi cực Tây bên kia, còn có rất nhiều môn phái Tần Lập chưa đi tới, sớm có người nói qua: Nơi cực Tây ngoại trừ thành Thông Thiên, Nguyệt Diêu Tiên Cung cùng Hải gia ra, còn có một ít gia tộc môn phái ẩn sĩ, thực lực của bọn họ cũng không thể xem thường. Nhưng so sánh với Thánh Hoàng nhất mạch này, hiển nhiên đều phải kém vài phần.

Trong lòng Tần Lập nghĩ vậy, người cũng không hành động thiếu suy nghĩ. Những võ giả bảo vệ ở nơi này, trên người đều mang theo cương khí hộ thể, tản ra từng đợt dao động năng lượng, ít nhất đều là cảnh giới Phá Toái Hư Không, hẳn cũng có rất nhiều cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa. Một khi làm ra động tĩnh gì. Tần Lập đương nhiên không sợ bọn họ, nhưng nếu muốn lặng yên không tiếng động lấy đi Thiên Huyền Thảom chỉ sợ là chuyện không có khả năng.

Dược phổ phi thường lớn, kéo dài chừng năm ba chục dặm. Bóng đêm tĩnh lặng, trong bóng đen Tần Lập chậm rãi di động về phía xa xa. Tiên Thiên Tử Khí thần kỳ khiến đám võ giả Thánh Hoàng nhất mạch căn bản không nghĩ tới được: dược phổ đề phòng sâm nghiêm như vậy, lại có người lẻn vào được.

Cho nên, tuy rằng bọn họ không có bất kỳ sơ sót gì, nhưng cũng có rất ít người đi vào trong dược phổ tuần tra. Theo bọn họ nghĩ, đây là chuyện hoàn toàn không cần thiết.

Bởi vì một con ruồi bay vào bên trong dược phổ, bọn họ đều có thể phát hiện được.

Đây không phải là tự tin mù quáng, mà là có thực lực làm cơ sở tự tin.

Tần Lập tìm suốt khắp cả dược phổ, cũng không phát hiện bóng dáng Thiên Huyền Thảo, không khỏi hoàn toàn thất vọng, thầm nghĩ: Lẽ nào Thiên Huyền Thảo không phải sinh trưởng ở địa phương này?

Phi thiên phi địa phi hà phi hải...Cuối cùng là nó sẽ sinh trường ở nơi đâu chứ?

Lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến đối thoại giữa hai người, khiến cho Tần Lập chú ý.

- Sổ bổn, thế nào? Tất cả đều tốt chứ?


Một giọng trung niên tràn ngập uy nghiêm nhàn nhạt vang lên.

- Hồi bẩm tổng quản đại nhân, tất cả đều tốt!

Người trả lời cũng là một người trung niên, giọng có chút khàn khàn.

- Vậy là tốt rồi, các huynh đệ đều cực khổ, ta đi tuần tra dược phổ số hai. Người trung niên tràn ngập uy nghiêm nói xong, liền trực tiếp rời đi.

Trong lòng Tần Lập khẽ động, thầm nghĩ: Lại còn có một khu dược phổ khác?

Đây cũng không thể trách Tần Lập sơ ý, linh dược bên trong khu dược phổ này cũng đã đủ làm người ta trợn mắt há mồm, làm sao nghĩ tới còn có một dược phổ khác?

Lẽ nào, Thiên Huyền Thảo lại ở trong một khu dược phổ khác?

Tần Lập suy nghĩ một chút, cổ nén xung động đào đi những linh dược xuất hiện bên trong đan phương Thái Cổ ở khu dược phổ này, thân hình chợt lóe, biến mất trong bóng đêm mênh mang, đi theo phía sau tổng quản kia.

Tổng quản kia có lẽ nằm mơ cũng không nghĩ ra, lại có người đi theo phía sau lưng hắn, còn hắn lại hoàn toàn không hay biết gì.

Tổng quản này rất quen thuộc hoàn cảnh nơi đây, nhịp bước như mây bay nước chảy, đi về một hướng khác. Tần Lập theo phía sau hắn, đi qua một con sông chảv xiết, ba sơn động không dài lắm, lại lướt qua hai ngọn núi nhỏ, mới đến một sơn cốc.

Bên kia lập tức vang lên một tiếng nói:

- Khẩu lệnh!

- Thánh Hoàng bệ hạ thọ cùng trời đất!

Giọng nói tràn ngập uy nghiêm, nhàn nhạt vang lên.

Bên kia lập tức cung kính:

- Tổng quản đã tới!

- Ừ.

Người trung niên nhàn nhạt lên tiếng, sau đó nói:

- Những thứ ta muốn các ngươi chuẩn bị, các người đã chuẩn bị tốt rồi chứ? Lần này là Thánh Hoàng bệ hạ chỉ đích danh, không qua loa được.

- Tổng quản đại nhân, đều chuẩn bị tốt rồi

Người nói chuyện bên này, nghe giọng có vẻ rất trẻ tuổi, sau đó tới sát cạnh, nhỏ giọng nói:

- Tổng quản, ngài nói Thánh Hoàng bệ hạ lấy phi tử mới này, thật muốn dùng làm đỉnh lô? Mấy loại linh dược này, đều cực kỳ hung bạo, sau khi ăn vào, gần như chỉ cần hai ba ngày là có thể hút khô một nữ nhân cảnh giới Lôi Kiếp thành phế nhân đó.

- Câm miệng!

Người trung niên quát khẽ:


- Ngươi không muốn sống nữa sao? Cái không nên nói đừng nói lung tung!

- Được rồi, ta chỉ là hiếu kỳ...

Giọng người trẻ tuổi dường như ít nhiều có chút không phục.

- Đan nhi, phụ thân đã nói với con rất nhiều lần, chúng ta là gia nô của Thánh Hoàng, không phải là các cao tầng Thánh Hoàng lĩnh vực. Những gì con nói dù là nhân vật cao tầng hạch tâm chân chính cũng không dám nói lung tung, Thánh Hoàng là người con có thể suy đoán hay sao? Con còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày con sẽ bị hủy bởi mồm mình.

Người trung niên nặng giọng thấm thía nói.

- Được rồi, tổng quản dược phổ phụ thân đại nhân của ta, ngài luôn luôn cẩn thận như vậy, hài nhi đã biết rồi!

Người thanh niên có chút không nhịn được., lẩm bẩm nói.

- Ôi, đều là mẫu thân ngươi nuông chiều ngươi mãi.

Người trung niên thở dài một tiếng, xoay người rời đi.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Còn Tần Lập đã trong quá trình hai người đối thoại, lẻn vào trong dược phổ, ngay ở chỗ bên cạnh hai người không xa. Bởi vì hai người này bất luận thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, lại có người lớn gan như vậy.

Tần Lập nghe rõ đối thoại giữa hai người vào trong tai, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ cười lạnh lẽo.

Từ khi hắn tiêu diệt Cực Nhạc Thiên Cung năm xưa, đến sau là Cực Nhạc Thần Cung, tiếp đó lại một ít người đều tu luyện loại công pháp thải bổ này.

Không nghĩ tới đường đường Thánh Hoàng nhất mạch, cũng tu luyện loại công pháp này.

Nghĩ tới nữ nhãn xinh đẹp Hồng Ngọc hôm nay, Tần Lập không khỏi cảm thấy vài phần hoảng sợ. Nữ nhân kia vừa nhìn liền biết là loại người mị cốt trời sinh, nếu vậy tu luyện cũng là công pháp thải bổ. Một khi thật sự không nhịn được phát sinh cùng nàng một chút gì đó, vậy thật là chết thế nào cũng không biết.

Từ trong ký ức truyền thừa Hô Diên Bác lưu lại, Tần Lập biết thời đại Thái Cổ dù là có loại công pháp thải bổ này, hơn nữa cực kỳ bá đạo, sẽ bị người ta coi là tà pháp. Một khi phát hiện có người tu luyện loại công pháp này, tất nhiên sẽ bị truy sát đến cùng.

Dược phổ nơi này so với vừa rồi phải nhỏ hơn rất nhiều, phương viên cũng chỉ bảy tám dặm, thủ vệ canh giữ cũng không nhiều như vậy. Hiển nhiên, dược liệu ở đây phải kém hơn vừa rồi một ít.

Hơn nữa, nghe theo ý người thanh niên lộ ra, linh dược bên trong dược phổ này đều là dược liệu chuyên môn cho Thánh Hoàng thải bổ. Như vậy, rất có thể dược phổ đầu tiên mới là thiên tài địa bảo chân chính, đều là những thứ có ích cho việc tu luyện. Còn dược liệu ở đây, lại chuyên môn chuẩn bị cho người Thánh Hoàng nhất mạch tu luyện tà công.

Thần thức Tần Lập phóng ra lần nữa, trong lòng đồng thời suy nghĩ: Lẽ nói Thiên Huyền Thảo, còn có loại công hiệu này? Hay là nói nơi đây cũng không có Thiên Huyền Thảo?

Tuy nhiên lần này đã không làm Tần Lập thất vọng, ở giữa khu dược phổ này, trồng đến mấy vạn gốc Thiên Huyền Thảo!

Cao một thước, phiến lá như kiếm lan, chỉ là hiện tại xem ra đã qua mùa nở hoa. Tần Lập không thấy hoa vàng. Nhưng từ trên hình dáng này, đã có thể thấy được thứ này hẳn là Thiên Huyền Thảo.

Tần Lập chậm rãi di chuyển tới, giữa dược phổ không có bất cứ thủ vệ này, Tần Lập có thể yên tâm lớn mật đào móc. Tần Lập không dùng bất cứ vũ khí gì, tuy rằng vào ban đêm, nhưng vũ khí vẫn có thể phản quang yếu ớt, dễ khiến thủ vệ ở xa chú ý.

Tần Lập vừa lúc hấp thu xong năng lượng của Mạc đầu lĩnh bang chủ Hạt Tử Bang. Mạc đầu lĩnh, lĩnh ngộ pháp tắc tự nhiên là thổ hệ.

Cho nên, Tần Lập gần như không tiêu hao bất cứ lực lượng gì, liền trực tiếp rút lên một khối lớn khoảng hơn trảm gốc Thiên Huyền Thảo, trực tiếp thu vào trong nhẫn trữ vật.

Sau đó, vận dụng pháp thuật thổ hệ, trực tiếp san bằng dấu vết đào móc, nhìn qua giống như cho đến giờ nơi này chưa từng sinh trưởng bất cứ thực vật gì.

Dù là bị thủ vệ nơi đây phát hiện, xem chừng bọn họ tám chín phần mười cũng không dám báo lên.

Nguyên nhân rất đơn giản, nếu bị mất là bọn họ thất trách nghiêm trọng, nhưng nếu không phải...Thì đó là chuyện của đám thợ trồng.

Tần Lập lại tìm một vòng, không phát hiện thứ nào có giá trị, trong lòng khẽ động, khóe miệng hiện một tia cười lạnh: Muốn thông qua dược liệu chỗ này thải bổ?

Năm sau đi!

Nghĩ vậy, Tần Lập hơi ngưng thần, pháp thuật thổ hệ nhập vào mặt đất, khẽ dùng chút lực, liền chấn nát bấy bộ rễ của tất cả các dược liệu bên trong dược phổ.

Chiêu này của Tần Lập, quả thật quá tuyệt. Hơn nữa, hắn đã quên một vấn đề, rất nhiều loại linh dược bên trong dược phổ này, không phải chỉ một năm hai năm có thể mọc ra được.

Thậm chí có một ít...đã sinh trưởng dài mấy ngàn năm!