Duy Ngã Độc Tôn

Chương 512: Nơi băng tuyết gặp lại Tây Qua!

- Tây Qua? Sao ngươi lại ở nơi này?

Người trước mắt. lại là Tây Qua.

Tuy rằng rất nhiều năm không gặp, Tây Qua từ một tiểu tử đã trờ thành thanh niên cường tráng, tràn ngập khí khái, nhất là ánh mắt tràn đầy vẻ kiên nghị. Nhìn thấy Tần Lập. Tây Qua cũng ngẩn ra, sững sờ ở đó.

Nghe Tần Lập gọi mình, Tây Qua mới há miệng, giật mình nói:

- Công tử! Công tử...thật là ngài?

Tần Lập gật đầu. vô cùng mừng rỡ nói:

- Thật là ta. Tây Qua, ngươi không được ở đây lâu, có người đang truy sát ta. Ngươi nhanh chóng rời nơi này đi.

- Truy sát công tử?

Tây Qua lại sững sờ. lập tức phản ứng lại, nói:

- Công tử đi theo ta.

Tây Qua nói rồi, trượt xuống vách băng không biết sâu cỡ nào, thân thể vẫn như thằn lằn dán trên vách băng, nhanh chóng trượt xuống.

Tần Lập không chút đo dự, theo Tây Qua bắt đầu trượt thẳng xuống dưới.

Qua chừng năm phút, hai người không biết đã xuống sâu bao nhiêu, ngẩng đẩu nhìn đỉnh vách băng bên trên đã bị mây mù che khuất, gần như không thấy được tình cảnh bên trên nữa.

Lúc này, thân hình Tây Qua bắt đầu giảm tốc độ chậm lại, theo một vách băng nhô ra, trượt vào trong.

Nơi này, lại xuất hiện một hang động băng hình tròn thật lớn. cao chừng vài trăm thước, cũng rộng chừng mấy trăm thước. Bên trong quanh co khúc khưỷu, sâu không thấy đáy.

Tây Qua mang theo Tần Lập, một đường đi tới. Dù ngay cả Tần Lập cũng xoay tới mơ hồ, khó có thể phán rõ phương hướng. Hang động này lại càng đi càng lớn, sau khi đi chừng mười dặm, bắt đầu thu nhỏ lại, đến cuối cùng đi tới tận cùng, lại chỉ còn năm mươi thước vuông. Tuy nhiên trên vách băng, lại trải đầy hai ba mươi hang nhò rộng chừng nửa thước.

Tây Qua liền chui vào trong một hang động nhò kia, sau đó bò ngang đọc nhu chuột, đi qua hang nhỏ này. Lại thêm hai ba dặm, phía trước chợt sáng lên.

Ánh sáng có chút chói mắt chiếu vào bên trong, Tây Qua nhảy xuống khỏi cửa hang, Tần Lập nhìn cảnh tượng trước mắt mà giật mình.

Quả thật đúng là một chỗ thế ngoại đào nguyên.

Nơi này là một sơn cốc, liếc mắt nhìn không đến điểm cuối.

Hoa nở rực rỡ, bãi cò xanh mướt, vô số động vật to nhỏ chạy giỡn, thỏa thích vui đùa vây quanh một hồ nước trong suốt.

- Đây là nơi nào?

Tần Lập không khỏi hỏi. Ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao. xanh thẳm trong vắt, ánh sáng mặt trời chiếu lên người ấm áp. không còn chút hơi lạnh của nơi Cực Hàn Băng Tuyết.

Tây Qua có chút tự hào cười nói:

- Đây là chỗ phúc địa nơi Cực Hàn Băng Tuyết, vì sao lại như vậy ta cũng không rõ lắm. Công tử, xin đi theo ta.


Tây Qua nói rồi. dọc theo hồ nước bay nhanh về phía trước.

Nhìn dáng dấp Tây Qua lúc này, một thán thực lực rõ ràng đạt tới cảnh giới cực cao, tuy nhiên Tần Lập cũng không cảm nhận được trên người Tây Qua có dao động nguyên lực nhiều lắm, hay là Tây Qua thu được kỳ ngộ gì?

Hai người dọc theo hồ nước dài này đi thẳng một đường, tới trên đầu hồ nước, là một con sông nhỏ tản ra khí tức lành lạnh. Nước sông trong vắt thấy đáy, có thể thấy không ít cá bơi lội ở nơi giao nhau giữa sông hồ.

Lại lên trên, là một ngọn núi nhỏ. Ngay chân núi cách sông hồ không xa, có một căn nhà gỗ. xem ra cũng có chút năm tháng, nhà gỗ cũng có chút xưa cũ, nhưng không chút tôn hại nào.

Tây Qua đưa Tần Lập tới trước căn nhà gỗ, cười nói:

- Công tử! Xem xem, nhà gỗ của ta cũng không tệ chứ?

Nhà gỗ chia thành hai tầng, mỗi tầng có ba phòng. Tầng dưới là phòng khách, phòng bếp cùng một phòng chứa đồ vật. Theo một thang lầu nhỏ lên tầng trên, là ba phòng ngủ.

Cửa sổ căn nhà có độ trong suốt rất tốt, nhưng lại không phải chế tạo bằng thủy tinh quý giá. Tần Lập cảm nhận được cỗ khí tức lạnh băng trên đó. kinh ngạc nói:

- Cửa sổ này, lại là Huyền Băng Vạn Năm?

Tây Qua khẽ sửng sốt, lập tức cười nói:

- Công tử đúng là công tử. lúc đầu ta cũng không biết đây là cái gì, công tử vừa nhìn liền biết, thật là giỏi!

Nói rồi, hai người ngồi trên ghế trong phòng khách. Tần Lập nhìn ra, bất luận là nhà gỗ hay là chiếc ghế. chế tác đều rất đơn giản, cũng không tinh tế gì. tạo một cảm giác tương đối nguyên thủy.

Tây Qua vừa nấu nước, chuẩn bị pha trà cho Tần Lập, vừa nói:

- Những thứ này đểu là ta tự làm từng chút một, dùng thời gian một năm mới làm xong, cũng có chút cảm giác thành tựu. Hắc hắc!

Tây Qua vẫn giống như trước kia, đổi mặt với Tần Lập đã cứu mạng hắn, dẫn dắt hắn lên con đường võ giả. vẫn luôn cung kính lễ độ.

- ở nơi này, có thể bị người phát hiện hay không?

Tần Lập nhìn mọi thứ trước mắt. liền biết tuy rằng Tây Qua nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng năm đó hắn nhất định chịu rất nhiều khổ mới đến được nơi này. Xây dựng tất cả nơi đây, khẳng định cũng hao vô số tâm huyết.

Tần Lập cũng không muốn vì chuyện của mình, liền hủy diệt nơi này. Gia đinh A Hổ đại ca đã bị hủy diệt một lần, Tần Lập không muốn xảy ra loại chuyện nàv lần nữa.

Lúc này Tây Qua đã nấu nước xong, lấy ra một ít trà pha cho Tẩn Lập. trong phòng lập tức tản ra một mùi thom ngát vô cùng kỳ lạ.

Tây Qua cười nói:

- Công tử, trà này là thứ tốt. là cánh hoa tuyết liên sinh trướng trên sông băng noi Cực Hàn Băng Tuyết. hong khô mà thành. Có người nói tuyết liên này mấy trăm năm mới thành hình, hơn một ngàn năm mới nờ hoa.

Tiếp đó, Tây Qua lại cười nói:

- Cứ yên tâm, bọn họ tìm không tới nơi này, vạn nhất bọn họ chui sai băng động, chui vào chỗ của đại nhân vật khác, vậy bọn họ thảm rồi.

Tần Lập khẽ thớ dài một tiếng, kỳ thật hắn chính là sợ cái này. hắn không muốn vì minh mà mang đến tai họa cho người khác. Tần Lập chăm chú nhìn Tây Qua nói:


- Tây Qua, ngươi biết võ giả có bao nhiêu cảnh giới hay không?

- Đương nhiên biết, công tử muốn thử ta. nhưng không làm khó ta được.

Tây Qua có chút đắc ý nhìn thoáng qua Tần Lập. sau đó nói:

- Năm đó ta cho rằng Thiên cấp chính là cực mạnh, sau này ta lại biết trên Thiên cấp còn có Phá Thiên cảnh, Hợp Thiên cảnh, Dung Thiên cảnh. Tiếp sau đó. ta lại biết bên trên còn có cảnh giới Chí Tôn, lại chia thành Nhân Tôn Địa Tôn cùng Thiên Tôn.

Tần Lập âm thầm gật đầu, xem ra mấy năm nay Tây Qua ở chỗ này đích thật là học được không ít thứ, điều này làm cho Tần Lập lại có thêm vài phần hứng thú với nơi Cực Hàn Băng Tuyết này.

Tây Qua nói tiếp:

- Trước đây ta vẫn cho rằng Thiên Tôn chính là tồn tại mạnh mẽ nhất trên thế giới này. sau ta lại biết trên Thiên Tôn, còn có võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không càng mạnh hơn. Trên Phá Toái Hư Không, còn có võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, càng mạnh hơn Đan Nguyên Anh Hóa thì là cảnh giới Lôi Kiếp. Truyền thuyết cường giả đỉnh phong chân chính trên Thiên Nguyên đại lục, là cường giả cảnh giới Địa Tiên. Càng mạnh hơn, ta lại không nghe nói qua. Môn chủ đã nói. võ giả trên Thiên Nguyên đại lục, Địa Tiên chính là cảnh giới cuối cùng, dù tính là thời đại Thái Cổ huy hoàng, cũng không có tồn tại siêu việt Địa Tiên.

Lúc này Tần Lập lại có chút không nhịn được nhìn Tây Qua bằng con mắt khác, thầm nghĩ xem ra tiểu tử này không nói dối. hắn biết thật là nhiêu. Nhưng Tân Lập vẫn còn nói:

- Tây Qua, đuổi theo sau ta. là một đám võ giả cảnh giới Lôi Kiếp.

- A?

Tây Qua lập tức sững sờ ở đó. trợn mắt há mồm nhìn Tần Lập, khóe miệng kịch liệt co quắp, trong mắt tràn ngập khó có thể tin. Hắn cùng công tử mới không gặp bao nhiêu năm chứ? Tối đa cũng không tới mười năm, công từ ngài ấy...ngài ấy lại có thể chạy trốn trong tay một đám siêu cấp cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, chạy thăng tới nơi Cực Hàn Băng Tuyết này?

- Vậy công tử...hiện tại...là cảnh giới gì?

Tây Qua cảm giác da mặt mình trở nên cứng ngắc, không biết hiện giờ biểu tinh của mình có phải đang cười hay không, cho dù hắn rất muốn cười.

- Đan Nguyên Anh Hóa!

Tần Lập nhàn nhạt nói.

Tây Qua vừa lúc nâng chung trà lên uống vào, nghe xong một ngụm nước liền nghẹn trong cổ họng, khục khục nửa ngày, bộ dáng lệ rơi đâỳ mắt vô cùng buồn cười.

- Công...Công từ. ngài không uổng là lão đại của ta mà. Mấy năm nay, ta chiếm được kỳ ngộ khó có thể tưởng, vừa tu luyện đến cảnh giới Nhân Tôn. Không nói dối công từ. vừa nãy ta thậm chí cho răng mình đã siêu việt công tử rồi...Trời ạ! Ngài...cuối cùng ngài tu luyện như thế nào tới cảnh giới này?

- Ngươi tu luyện đến cảnh giới Nhân Tôn? Lẽ nào ngươi tu luyện pháp môn áp chế dao động nguyên lực?

Tân Lập có chút hiếu kỳ hỏi.

Tây Qua gật đầu. nói:

- Không sai. Công pháp Băng Tuyết Môn rất đặc thù, hầu như không cảm giác dao động nguyên lực, môn chủ mới thật là lợi hại...Khụ khụ, quên đi, không nói các nàng, không nói các nàng nữa. Truy sát công tử là cảnh giới Lôi Kiếp? Lôi Kiếp thì Lôi Kiếp, để bọn họ ứng phó là được rồi. Hơn nữa. nói không chừng đám người kia còn không tìm được nơi này. Trên sông băng này, có rất nhiều chỗ phúc địa như thế này, bọn họ không mất chút thời gian sẽ không có khà năng phát hiện chúng ta. Công tử, hay là chúng ta ôn chuyện trước đi, ta quả thật quá hiếu kỳ đối với công tử làm sao tu luyện đến cảnh giới này.

- Ha ha, cái này có gì hiếu kỳ? Hay là nói trước về phụ mẫu của ngươi đi. Hiện giờ bọn họ đều sinh hoạt rất tốt, mấy năm nay bên kia đã trải qua không ít đổi dời, tuy nhiên bọn họ vẫn luôn sống không tệ.Nguồn truyện: Truyện FULL

- Công tử. cảm ơn ngài!

Nhắc tới phụ mẫu. sắc mặt vẫn hưng phấn của Tây Qua trở nên có chút lờ mờ, nhỏ giọng nói:

- Bình thường ta vẫn mơ tới bọn họ. đáng tiếc quy củ của Băng Tuyết Môn là không tới cảnh giới Phá Toái Hư Không thì không được phép ra ngoài, ôi, tới cảnh giới kia, phụ mẫu ta có còn hay không, ta không dám đám bảo. Hiện giờ nghe công từ nói bọn họ sinh hoạt rất tốt, ta an tâm. Ta là một nhi tử bất hiếu, không thể tận hiếu bên người bọn họ...

- Là năm đó ta làm liên lụy ngươi!

Tần Lập cũng có chút thương cảm nói.

- Công tử! Ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Nếu như không có ngài, Tây Qua đã sớm chết rồi, sao có thể sống tới ngày hôm nay?

Trên mặt Tây Qua lại hiện ra vẻ bất cần đời. sau đó bắt đâu nhớ lại chuyện mình thoát khỏi Thanh Long thành năm đó.

- Ta bị người truy sát. gấp không tìm được đường, chỉ có thể chạy trốn thẳng hướng bắc trong lòng chỉ nghĩ làm sao mới thoát khỏi đám truy binh kia.

Ánh mắt Tây Qua tràn ngập hồi ức. cười khổ nói:

- Đáng tiếc đám truy binh kia đều là một đám ngu ngốc, một đám ngu ngốc không biết suy nghĩ. Mặc kệ ta chạy thế nào. bọn họ vẫn chạy theo phía sau ta, chạy có khoáng một năm, bất tri bất giác bỏ chạy đến sát biên giới nơi Cực Hàn Băng Tuyết...