Duy Ngã Độc Tôn

Chương 507: Giết gà dọa khỉ!

Loại tùy ý xé mở không gian, hư không qua sông này, thực rất tùy tiện không biết truyền đua đến địa phương nào. Nhưng vào lúc này lão đã hoàn toàn bất chấp tất cả, mặc kệ như thế nào, trước thoát khỏi hiểm cảnh này rồi tính sau.

Ngay sau đó, sắc mặt lão chợt đại biến.

- Ầm!

Một tiếng nổ nặng nề vang lên trong tai lão già hạc phát đồng nhan, cảm thấy tinh thần thức hải của mình như bị nổ tung, lão phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, ngay sau đó mất đi tri giác.

Thân mình lão già hạc phát đồng nhan trong nháy mắt chìm sâu vào trong hư không này, cái khe không gian trong nháy mắt khép lại.

Cách chỗ lão già này vài trăm thước, Tần Lập từ giữa không trung, một đường rơi thẳng xuống, vẫn là Lãnh Dao phát hiện sự tình có chút không đúng, liền bay thằng lại đây, ờ thời điểm thân thể Tần Lập sắp rơi chạm mặt đất, nàng đỡ lấy Tần Lập.

- Phu quân! Huynh...huynh không sao chứ?

Nhìn dáng vẻ Lãnh Dao sắp khóc tới noi, Tần Lập lộ ra một nụ cười, khoát tay áo, chậm rãi ngồi dưới đất, thở phào một cái, nói:

- Còn kém như vậy một bậc, người này chạy thật là nhanh, tuy nhiên về sau hắn cũng chỉ có thể trở thành một kẻ ngu ngốc!

Lúc này, lão vượn Bạch Trung Sơn từ không trung hạ xuống, đi tới trước mặt Tần Lập. vẻ mặt xấu hổ nói:

- Công tử! Ngài không sao chứ?

Tần Lập lắc đầu:

- Không có việc gi.

- Đều là ta...Ôi! Không nghĩ tới người nầy liều mạng cũng muốn chạy trốn.

Bạch Trung Sơn vẻ mặt xấu hổ nói, cảm giác phi thường chán nản. Tuy nhiên, lão phi thường cảm thấy hứng thú với chiêu thức gi đó Tần Lập vừa mới dùng để đối phó với lão già hạc phát đồng nhan kia. Bời vì cùng một lúc lão già hạc phát đồng nhan xé mở không gian, chuẩn bị chạy trốn, trong nháy mắt đó Bạch Trung Sơn cảm nhận được một sóng dao động tinh thần cường đại, sau đó đối phương phát ra một tiếng hét thảm, hiển nhiên là bị trọng thương.

- Tinh thần công kích!

Tần Lập nhẹ giọng nói, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại:

- Ta cần nghi ngơi một lát!

Bạch Trung Sơn trầm giọng nói:

- Công tử yên tâm, ta sẽ giết sạch bọn chúng!

Nói xong, thân mình hóa thành một luồng sáng trắng nhằm thẳng về phía những tên đệ tử còn thừa lại của Thiết Huyết Đường.

Không hoàn thành nhiệm vụ công tử giao phó, còn làm cho công tử thiếu chút nữa bị thương, tâm tình Bạch Trung Sơn lúc này thập phần tồi tệ, lão phóng vọt vào trong đám đệ tử Thiết Huyết Đường đại khai sát giới.

Bên kia đám người Thượng Quan Thi Vũ cùng Bạch Trung Hỏa, đều vô cùng quan tâm tới Tần Lập, lại thấy Bạch Trung Sơn nồi giận đùng đùng quay lại tàn sát, liền biết Tần Lập hẳn là không có gì đáng ngại.

Trong nháy mắt vừa rồi, Tần Lập gần như là thuấn di hơn một ngàn thước, sau đó chính là lão già kia hét thảm một tiếng, rồi Tần Lập từ trên không trung rơi xuống.


Ai nấy đều trông thấy nhưng không ai hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có số ít người cảnh giới đạt tới mức độ nào đó, mới biết được vừa rồi nhất định là Tần Lập đã dùng tinh thần công kích.

Lãnh Dao ngồi ở bên người Tần Lập, khẽ cắn bờ môi, trong lòng thầm nghĩ: Ta thật sự là vô dụng, đến hiện tại vẫn như trước không thể chia sẽ gánh nặng cho phu quân. Nghe nói Bộ tỷ tỷ mấy người hiện tại thực lực cũng đều rất giỏi, ta cũng không thể để thấp hơn họ.

Như là biết trong lòng Lãnh Dao nghĩ đến điểu gì, Tần Lập đưa tay vuốt khuôn mặt mịn màng của Lãnh Dao, cười nói:

- Muội đã rất ưu tú rồi! Nếu Tần gia không có muội, tuyệt đối sẽ không phát triển được như hôm nay. Hơn nữa, thực lực của muội tăng lên, đủ đề cho vô số người tự xưng là thiên tài phải cảm thấy xấu hồ!

- Nhưng muội...muội muốn trợ giúp huynh phần nào!

Lănh Dao ngẩng đầu, sắc mặt đỏ ừng ngưng mắt nhìn Tẩn Lập, trong mắt tràn ngập thâm tình.

- Nàng ngốc! Muội luôn luôn là người trợ giúp ta quan trọng nhất, không người nào có thể thay thế!

Tần Lập nhẹ giọng nói.

Lúc này, chiến cuộc bên kia gần như đã kết thúc.

Bên phía Thiết Huyết Đường, hai võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, một bị đốt thành tro, người kia sinh tử không biết, còn lại những võ giả Phá Toái Hư Không cùng cảnh giới Chí Tôn này, tất cả đều đánh mất dũng khí để tiệp tục liều mạng, tất cà đều quỳ trên mặt đất...đầu hàng.

Có người dẫn đầu, tức có người đi theo! Đúng là vẫn còn số ít người thà chết chứ không chịu khuất phục, tuy nhiên đều đã chết.

Lúc này Tần Lập đã khôi phục năng lực hành động, vừa rồi trong thoáng chốc đó, gần như rút sạch toàn bộ lực lượng có trên người Tần Lập. Đầu tiên là thuấn đi ra ngàn thước, sau đó lại cách vài trăm thước ngưng tụ tinh thần lực oanh kích tinh thần thức hải của lão già hạc phát đồng nhan. Tinh thần thức hải khổng lồ phong phú của Tần Lập trong nháy mắt thiếu chút nữa khô cạn.

Mãi cho đến hiện tại, Tần Lập vẫn còn cảm giác trong đầu trống rỗng, dường như cái gì cũng không có. Hắn không khỏi tự cảnh báo trong lòng, lần sau ngàn vạn lần không thể chơi kiểu như vậy nữa.

- Tinh thần lực của minh nhìn như vô cùng mạnh mẽ, nhưng chung quy không phải là Thần, chưa đạt được tới loại cảnh giới chi dùng thần niệm liền lập tức giết chết đối phương.

Tần Tỏa đi lại gần Tần Lập, chỉ những tên buông vũ khí đầu hàng, nói:

- Những người đầu hàng đó, làm sao bây giờ?

Bọn họ vốn tới đây chính là báo thù rửa hận, sau khi trải qua giết chóc một hồi ở Tần gia, ở địa phương thần bí, cùng với Điền Trì quốc rồi tới trận giết chóc vừa rồi này. Sau mấy trận chiến mối hận ý trong lòng cũng đã giải tòa không còn nhiều lắm.

Nêu những người này điên cuồng phản kháng, vậy thì có giết chết bọn chúng tự nhiên cũng không có bất cứ gánh nặng gì về tâm lý. Thế nhưng những người này bị dọa cho tan nát lá gan, đến ngay cả võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không, cũng không đánh, quỳ ở đó đầu hàng.

Giết kẻ không phản kháng, trà phi là hạng ma đầu khát máu, người bình thường vẫn sẽ có gánh nặng về tâm lý.

Tần Lập liếc mắt nhìn Lãnh Dao bên người một cái, Lãnh Dao ngầm hiểu liền từ trong chiếc nhẫn trữ vật lấy ra một lọ đan dược, đưa cho Tần Tỏa, thanh âm giòn tan nói:

- Đan dược này tên là Não Thần Đan, mỗi năm dùng một lần, một lần dùng một viên, lại vừa bảo đảm được mạng sống nếu không phát tác Còn như nổi lòng phản bội, sẽ bị tra tấn ba ngày ba đêm mới có thể chết đi.

Thanh âm của Lãnh Dao không có che dấu chút nào, bị đám người đầu hàng đang quỳ kia nghe thấy, trong đám người lập tức có rất nhiều người giận tím mặt, đều ngẩng đầu vẻ mặt oán độc nhìn Lãnh Dao, trong lòng đều suy nghĩ:

- Một nữ nhân xinh đẹp, không ngờ lại ác độc như thế! Đây không phải rõ ràng là khống chế chúng ta biến chúng la thành con rối hay sao?

- Các huynh đệ! Chúng ta vì muốn giảm bớt thương vong cho hai bên, nên có hảo ý đầu hàng, không nghĩ tới người ta chăng những không cảm kích, không tin tưởng chúng ta, không ngờ lại còn xuất ra thứ kịch độc như thế muốn khống chế chúng ta, độc chết chúng ta, chúng ta cũng không phải kẻ ngu ngốc, cùng với bị tra tấn chết, không bằng liều mạng với chúng!


- Đúng! Không bằng liều mạng, giết một tên hòa vốn, giết hai tên còn có thể được lời!

- Liều mạng với bọn chúng! Ta cũng không tin chúng ta nhiều người như vậy, vây công mấy người bọn chúng, còn không giết chết được một tên?

Nhóm người đang quỳ đầu hàng này chừng hai ba trăm, trong đó có bảy tám người rống giọng kêu gào xúi giục, hai ba trăm người này bắt đầu xao động cả lên.

Xà Xà hừ lạnh một tiếng, thân mình hóa thành một luồng gió xoáy màu đen, vọt vào giữa đám người đang quỳ ở đó, trong nháy mắt xông xáo giữa đám người, sau đó chợt nghe vài tiếng kêu trầm đục, bảy tám người vừa rồi kích động đám đông kia, bị Xà Xà bắt lấy khống chế tất cà, đồng thời ném ngã lăn trên mặt đất.

Sau đó Xà Xà cười lạnh nói:

- Giết chết chúng ta một người? Bằng vào đám rác rười các ngươi này à! Công tử nhà ta nhân từ, không muốn chém tận giết tuyệt bọn ngươi, khống chế các ngươi đó là xem trọng các ngươi lắm rồi! Các ngươi sao không tự mở to mắt nhìn lại xem, chúng ta khi đến đây bao nhiêu người, hiện tại còn bao nhiêu người? Dựa vào đám rác rưởi các ngươi này, giết được một người của chúng ta sao?

Xà Xà vừa mới ra tay trong nháy mắt, chế trụ bảy tám người này, không ngờ toàn bộ đều là võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không, kết quả này so với lời nói của nàng còn có lực chấn động han.

Phải biết rằng, những người này tuy rằng hạ vũ khí đầu hàng, nhưng cũng không có bị phong tòa công lực, mà ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, trong nháy mắt đã bị người ta bắt lấy.

Tuy rằng có thể nói Xà Xà tập kích bất ngờ, nhưng một người hai người bị bắt lấy, còn có thể xem như đánh lén, nhưng bảy tám người...Ai dám nói nàng là đánh lén?

Hơn nữa theo lời Xà Xà nói, đám con cháu Tần gia này đến bao nhiêu người, hiện tại vẫn là bao nhiêu người đó, mặc dù có bị thương vài người, nhưng hoàn toàn đều là vết thương nhẹ vẫn đầy đủ đứng ở tại chỗ, dang lộ vẻ mặt trào phúng nhìn bọn họ.

- Các ngươi...các ngươi muốn làm gì? Chúng ta đã đầu hàng, chúng ta tay không tấc sắt, các ngươi chẳng lẽ muốn giết chúng ta hay sao? Chẳng lẽ chúng la bất mãn cũng không được phép phát ra vài câu hay sao?

Một võ giả bị Xà Xà chế trụ ném ra ngoài lớn tiếng kêu gào, cố sức che dấu nội tâm hắn đã bắt đầu sợ hãi.

Xà Xà nhìn thoáng qua Lãnh Dao, sau đó hỏi:

- Muội muội! Não cái gì đan của muội này, có phương pháp nào thúc giục nhanh chóng hay Không?

- Não Thần Đan.

Lãnh Dao nói:

- Có phương pháp thúc giục hiệu lực nhanh chóng: chỉ cần cho người dùng, đồng thời đưa nguyên lực vào trong thân thể hắn cuồn cuộn không ngừng, sẽ nhanh chóng thúc đẩy dược hiệu...

- Tốt! Không cần nói nữa!

Xà Xà nhìn TầnTỏạ, nói:

- Đưa lại đây một viên!

Lúc này Tần Tỏa đã biết Xà Xà muốn làm gì, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Lập, thấy Tần Lập không có tỏ ý gì, Tần Tỏa mở bình đan dược lấy ra một viên giao cho Xà Xà.

Xà Xà cầm viên độc dược, mặt không chút đồi sắc đi tới chỗ tên võ giả Phá Toái Hư Không kêu gào to nhất, một đám người quỳ bên kia, giờ phút này lặng ngắt như tờ, tất cả đều lộ vẻ mặt sợ hãi nhìn mỹ nữ hắc y vừa đẹp vừa lạnh như băng này.

- Ngươi...ngươi...ngươi muốn làm gì? Nói cho ngươi biết ta là bàng chi Hải gia! Ngươi giết ta, Hải gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!

- Hải gia cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn bỏ qua cho chúng ta!

Xà Xà vừa nói, vừa ngồi xổm xuống, giơ tay sờ cằm người này, bóp miệng hắn, sau đó thồ bạo nhét viên độc dược vào miệng người này, lại đẩy cằm của hắn hướng lên trên, viên độc dược vừa vào miệng lập tức tan ra, người này vừa định phun ra ngoài, lại bị Xà Xà hung hẫng tát một cái trên mặt. kìm lòng không được nuốt trọn toàn bộ dược vật xuống bụng.Nguồn: https://truyenfull.vn

Xà Xà cầm lấy tóc người này giữ hắn lại, sau đó một chưởng chụp trên lưng người này, nguyên lực hùng hậu cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong thần thể hắn.

Không lâu sau, chi thấy trên trán người này, bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, khớp hàm đầu tiên là cắn thật chặt dường như không muốn để phát ra âm thanh.

Xà Xà không có dừng tay, tiệp tục đưa nguyên lực vào trong kinh mạch của hắn. Hai hàm răng trên dưới của hắn bắt đầu đánh vào nhau.

Cốp Cốp Cốp Cốp...

Thanh âm này, giống như tiếng chuông báo tử, đám người quỳ phía dưới kia, cùng với mấy tên võ giả bị Xà Xà bắt ra chế trụ, tất cả đểu xám mặt như màu đất, bọn họ từ trên vẻ mặt tên bị Xà Xà bắt uống Não Thần Đan, có thể nhìn ra hắn chịu đựng thống khổ đáng sợ đến cỡ nào.

- A giết ta đi...Cầu xin ngươi...giết ta đi, cho ta chết thống khoái đi...Ta...ta không chịu nổi...đau chết mất mau giết ta...giết ta...

Rốt cục, hai mắt người này chảy ra hai hàng huyết lệ, bắt đầu điền cuồng gào thét lên.