Đoàn con cháu Tần gia nhìn nhau, Tần Lập cười khoát khoát tay:
- Không cần để ý tới bọn họ!
Xà Xà thông minh cỡ nào, làm sao không nhìn ra Tào Hồng là người của Tần Lập? Xà Xà làm như vậy, chẳng qua là cho Tào Hồng một bài học phủ đầu mà thôi!
Mọi người đều biết võ giả nơi Cực Tây bên kia có thực lực mạnh mẽ, lợi hại vượt xa võ giả phương Đông. Cho nên, đối với võ giả tới từ Cực Tây, đều sẽ tự nhiên mang một loại cảm giác kính sợ!
Loại cảm giác này ngày thường cũng không có gì, nhưng ở Tần gia, lại không được! Người con cháu Tần gia sung bái, chỉ có duy nhất một người! Đó chính là Tần Lập!
Dù là lão vượn Bạch Trung Sơn cùng Xà Xà, đều vô cùng cung kính với Tần Lập. Hiện tại lại xuất hiện một người thực lực mạnh mẽ, lại còn tới từ Cực Tây.
Trong lòng Xà Xà tự nhiên ít nhiều có chút không phục, muốn phân cao thấp với hắn, nói cho hắn biết: Đừng tưởng rằng ngươi là người mạnh mẽ nhất bên cạnh công tử!
Tuy rằng cách nghĩ của Xà Xà có chút buồn cười, nhưng không thể không nói, Xà Xà làm như vậy...thật là không sai!
Tuy rằng Tào Hồng vô cùng cung kính Tần Lập, đó bởi vì thực lực Tần Lập quá mức mạnh mẽ! Mạnh đến mức muốn giết hắn, thì hắn ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có!
Còn những người trong gia tộc Tần Lập, nguyên bản thật đúng là không được Tào Hồng nhìn vào mắt. Nguyên nhân rất đơn giản: Giống như Xà Xà nghĩ, Tào Hồng cảm thấy phương Đông xuất hiện một người như Tần Lập đã là một việc rất yêu nghiệt rồi, làm sao có khả năng có nhiều võ giả thực lực mạnh như thế?
Tuy rằng Tào Hồng chỉ có cảnh giới Phá Toái Hư Không, nhưng hắn cũng là một sát thủ từng ám sát thành công võ giả Đan Nguyên Anh Hóa! Ở sâu trong nội tâm có một cỗ kiêu ngạo của mình, cho tới giờ sẽ không chịu kém người nào!
Thấy bên Tần gia xuất hiện rất nhiều người, Tào Hồng ít nhiều cũng nổi lòng muốn khoe khoang tranh phần thắng, muốn khoe khoang một phen trước mặt đông đảo người Tần gia.
Kỳ thật điều này cũng rất bình thường, dù sao hắn lựa chọn đi theo Tần Lập, nếu không thể lấy ra thực lực cùng thủ đoạn làm cho người ta tin phục, kết quả chỉ có thể bị người ta khinh thường, tuyệt đối không có người đồng tình với hắn.
Cho nên dưới tình huống như vậy, ngay từ đầu khi Xà Xà công kích hắn, hắn cũng không nói ra thân phận của mình, mà muốn chế phục cô gái nóng bỏng này, mới bày ra thân phận bản thân. Đến lúc đó, tất cả người Tần gia, ai không đánh giá cao hắn?
Vì vậy, trong lòng hai người có mục đích gần như giống nhau, sau khi giao thủ đều tạo ra động tĩnh lớn, nhưng lại không lấy ra bản lãnh liều mạng.
Mà vốn Tào Hồng nghĩ rằng có thể dễ dàng chiến thắng, sau khi qua mấy chiêu mới phát hiện mình sai đến thái quá. Cô gái này không chỉ diện mạo xinh đẹp, thực lực cũng quá kinh người!
Thực lực Xà Xà đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không đỉnh phong! Chỉ kém một bước, là có thể đột phá đến cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa!
Hơn nữa, làm một con linh thú sống hơn vạn năm, lực lượng tích lũy trong cơ thể Xà Xà, nào phải hạng như Tào Hồng có thể so sánh?
Bởi vậy, Tào Hồng rất bi kịch trở thành đối tượng cho Xà Xà chà đạp, đến cuối cùng bất đắc dĩ nói ra quan hệ với Tần Lập. Nhưng yêu nữ áo đen này lại nói hắn gạt người, công kích càng thêm cá hơn.
Đến cuối cùng, Tào Hồng thật sự bất đắc dĩ, mới xám xịt chạy tới cầu viện Tần Lập, Tần Lập lại một bộ dáng xem hài kịch, Tào Hồng bất đắc dĩ chỉ có thấy quay đầu lại nhìn Xà Xà cười khổ nói:
- Bà cô ơi, ta sai rồi, còn chưa được sao? Buông tha ta đi...
Xà Xà nhìn thoáng qua Tần Lập, thấy Tần Lập cười hì hì nhìn nàng, Xà Xà bĩu môi nói:
- Buông tha ngươi, được chứ, chỉ cần ngươi hô to ba lần: Võ giả nơi Cực Tây không bằng võ giả phương Đông, ta liền bỏ qua cho ngươi!
Xà Xà vừa nói xong, rất nhiều con cháu Tần gia liền không nhịn được trở nên hưng phấn. Rất đơn giả, dù là biết rõ mình không bằng võ giả Cực Tây bên kia, nhưng lòng hiếu thắng cũng vẫn tồn tại trong lòng mỗi võ giả. Nếu ngay cả chút tâm tư đó cũng không có, vậy còn tập võ làm gì?
Cho nên, Xà Xà nói thế lập tức làm những thanh niên trẻ tuổi này, không nhịn được máu nóng sôi trào.
Ai nói phương Đông liền yếu ớt? Chúng ta có Bạch Trung Sơn, có Xà Xà tỷ! Còn có Bạch Trung Tuyết, Bạch Trung Hỏa, còn có Kim giáo đầu...Có rất nhiều người mạnh hơn bọn họ!
Tào Hồng vẻ mặt đau khổ, không nhịn được trầm mặc. Loại chuyện này đã liên quan đến tôn nghiêm của võ giả, cho dù chết hắn cũng sẽ không nói ra những lời này.
Tào Hồng vừa muốn nói chuyện, Tần Lập bên kia đã ho khẽ:
- Được rồi! Xà Xà, vui đùa không được quá trớn, vậy thì không tốt lắm!
- Ta giới thiệu với mọi người một chút, đây là Tào Hồng, là trợ thủ ta mang về từ Cực Tây, sau này sẽ theo ta. Sau này mọi người là người một nhà!
Xà Xà cười duyên, cơ hội làm người tốt đã cho công tử, hài kịch nàng đã diễn xong, nhìn Tào Hồng cười nói:
- Ta là Tiểu Tuyết, sau này còn nhờ Tào tiên sinh chỉ giáo nhiều hơn.
Tào Hồng thấy Xà Xà lùi bước, chút oán khí vừa dâng lên trong lòng cũng tan đi, cười khổ nói:
- Nào có, hẳn là ta phải xin chỉ giáo mới phải!
Tần Lập lại giới thiệu cho Tào Hồng các thành viên khác. Lúc giới thiệu đến lão vượn Bạch Trung Sơn, Tào Hồng mới chính thức kinh ngạc. Vốn là hắn nghĩ bên người Tần Lập có một người như Xà Xà đã là giỏi lắm rồi, hiện giờ hắn mới phát hiện mình sai tới thái quá.
Vừa nãy Kim Điêu, Linh Ưng cùng Mặc Ưng, Bạch Trung Tuyết cùng Bạch Trung Hỏa, mấy người Thượng Quan Thi Vũ, thoạt nhìn cũng không kém hơn bản thân Tào Hồng. Mà khi nhìn tới Bạch Trung Sơn, lão già tóc trắng này chỉ đứng đó, nhưng lại cho Tào Hồng một cảm giác như ngọn núi lớn, cỗ áp lực kia thậm chí ép hắn không thở nổi!
Thế mới biết, không ngờ bên người Tần Lập lại là cao thủ như mây! Bạch Trung Sơn, Bạch tiên sinh trước mắt này, càng sâu không thể lường!
Bạch Trung Sơn cũng có ý muốn kinh sợ Tào Hồng, dù không thich Xà Xà gì, nhưng dù sao chúng nó cũng là linh thú trên đỉnh Huyền Vũ. Dùng lời của nhân loại nói là có duyên trưởng thành cùng nhau, mới cùng nhau đi theo dưới trướng Tần Lập. Nếu như Xà Xà bị người ta coi thường, Bạch Trung Sơn cũng không có mặt mũi gì nữa.
Tào Hồng lần này thật là tâm phục khẩu phục, hành lễ thật sâu với Bạch Trung Sơn:
- Sau này hy vọng Bạch tiên sinh có thể chỉ giáo nhiều hơn!
Lão vượn chỉ là tính tình nóng nảy, cũng không có nghĩa lão ta là một người không nói lý lẽ. Sau khi thái độ Tào Hồng mềm xuống, Bạch Trung Sơn cũng sẽ không được thế không buông tha người.
- Mọi người đều đi theo bên cạnh công tử, làm việc vì công tử, chỉ bảo lẫn nhau là nên làm!
Lúc này, con cháu Tần gia từ bốn phương tám hướng bên ngoài bắt đầu trở về, hoặc là bắt sống, hoặc là giết hết đối phương.
Linh Ưng cùng Mặc Ưng lại dò xét một vòng, không phát hiện có kẻ nào chạy thoát.
Lúc này, trên đỉnh núi có hai mươi mấy người Thiết Huyết Đường bị bắt sống, trói ở nơi đó, trên mặt mỗi người đều khiếp sợ kinh hãi. Bọn họ căn bản không ngờ tới người nhà Tần Lập lại mạnh mẽ đến thế, nếu biết sớm như vậy, bọn họ tuyệt đối không có khả năng dễ dàng đụng tới chuyện xúi quẩy này.
Lúc này bọn họ đi tới tổng cộng hơn trăm người, hiện tại lại chỉ còn hơn hai mươi. Những người khác, tất cả đều bị chém giết tại chỗ. Nhìn tốc độ xử lý thi thể của đám con cháu Tần gia, liền nhìn ra được người ta căn bản không phải làm chuyện này lần đầu!
Trong đó một trưởng lão Thiết Huyết Đường, nhìn về phía Tần Lập ở xa nói:
- Tần Lập công tử, lão hủ muốn nói vài lời!
Tần Lập nhàn nhạt nhìn thoáng qua đám võ giả Thiết Huyết Đường bị phong ấn kinh mạch, sau đó trói gô lại, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn trưởng lão Thiêt Huyết Đường vừa nói:
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Tần công tử! Tất cả chuyện này chỉ là một hồi hiểu lầm! Đều là tên tiểu nhân Bàng Văn kia gièm pha, mới khiến chúng ta làm ra chuyện đại sai này. Chỉ cần Tần công tử thả chúng ta rời đi, Thiết Huyết Đường cam nguyện bồi thường tất cả tổn thất của Tần gia!
Trưởng lão này ánh mắt chớp động, vẻ mặt bi thương, nếu không biết xảy ra chuyện gì, thật là sẽ bị hắn che mất.
- Bồi thường tất cả tổn thất của Tần gia? Các ngươi bồi thường được không?
Tần Lập cười lạnh nói:
- Các ngươi giết nhiều con cháu Tần gia như vậy, một câu bồi thường tổn thất là xong?
Tần Lập nói, nhìn đám con cháu Tần gia hai mắt đã bắt đầu đỏ lên:
- Các người bắt sống làm gì? Đều giết đi!
Đám con cháu Tần gia đã sớm muốn giết bọn họ, vấn đề là trước đó Tần Lập không nói gì, mà bắt những người này là bọn Bạch Trung Sơn, cho nên vẫn không rat ay.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hiện tại mắt thấy Tần Lập mở miệng nói lời này, lập tức trở nên kích động, rút vũ khí chuẩn bị giết những người kia.
- Tần Lập, ngươi không được làm bậy! Thiết Huyết Đường chúng ta là bang chi Hải gia! Ngươi dám giết chúng ta?
Trưởng lão kia căn bản không nghĩ tới Tần Lập tàn nhẫn như vậy, nói giết là giết, ngay cả chút đường lui cũng không lưu cho bọn họ.
Vừa rồi sở dĩ bọn họ chịu bị bắt sống, là cho rằng Tần Lập không có khả năng trực tiếp ra lệnh giết, dù thế nào cũng phải đàm phán với Thiết Huyết Đường một phen chứ!
Mà thực lực bản thân Thiết Huyết Đường cũng không yếu, hơn nữa có khối bảng vàng Hải gia, không sợ Tần Lập không nể tình. Mặc dù bọn họ cũng biết giữa Tần Lập cùng Hải gia có thù oán, nhưng cái này có là gì. Hải gia thế lực khổng lồ, Tần Lập còn dám ngạng khangs hay sao?
Lại không ngờ rằng Tần Lập lại dám trực tiếp giết bọn họ, biết sớm như thế còn không bằng tự bạo, làm một cú chót cá chết lưới rách, ít nhất cũng có thể bảo toàn danh tiết!
- Bàng chi Hải gia? Ha ha, danh hào thật lớn, ta sợ lắm đó!
Tần Lập mặt âm trầm, cười lạnh mấy tiếng, vung tay:
- Giết!
Lập tức một trận tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, không ai lại muốn chết, nếu như chết trong chiến đấu thì còn thôi đi, không phản ứng kịp thì người đã chết rồi. Nhưng giống như bây giờ, bị bắt sống, lại bị xử tử, cả quá trình phản ứng lại, không ai sẽ không sợ hãi tử vong.
Chẳng qua đám con cháu Tần gia đã sớm không kiềm chế được, nào quản bọn người này là ai, cũng căn bản sẽ không lưu ý bất luận cảm giác nào của bọn họ, giơ kiếm là đâm, nâng đao là chém.
Trong nháy mắt, hai mưoi mấy người Thiết Huyết Đường này, từ trên xuống dưới, mặc kệ thân phận nào, tất cả đều chết oan chết uổng!
Trên đỉnh ngọn núi tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm, bị gió thổi qua, liền nhanh chóng tán đi. Nhưng tràng diện máu chảy thành sông trong lòng mọi người, lại không dễ dàng tiêu trừ như thế.
Đợi đến khi xử lý những thi thể này xong, Tần Lập nhìn lại ngọn núi này. Hắn biết, hiện tại coi như là nơi này, cũng đã không còn đặc biệt an toàn nữa!
Một ý nghĩ mơ hồ thật lâu trong lòng Tần Lập, dần dần bắt đầu trở nên rõ ràng.