Duy Ngã Độc Tôn

Chương 442: Người đại số mệnh!

Lý Bình nói đến đây, bỗng nhiên ngừng lại, đôi tròng mắt mỹ lệ lộ ra ánh sáng không thể tin nổi. Nhìn sang mập mạp, khóe miệng hơi trù trừ một chút, nói:

- Thần Miếu xuất hiện, bảo đồ tặng người, người ứng vận ở tại phương Đông...Mập mạp đáng chết, ngươi nói là bảo đồ chính là bản đồ Thái Cổ? Muốn tặng cho người ứng vận, chính là Tần Lập này?

Mập mạp khẽ gật đầu, sau đó nói:

- Cho nên mới nói, sư phụ ngài ấy nhất định sẽ đáp ứng chuyện này. Bởi vì Thái Thượng trưởng lão sau đó còn nói một câu, chính là người ứng vận không thể đối địch, nếu có thể đi theo cùng người ứng vận, vậy môn phái sẽ hưng thịnh trường tồn, bằng không, trong trăm năm môn phái ắt gặp đại nạn!

- Thế nhưng...Thế nhưng làm sao huynh xác định Tần Lập chính là người ứng vận?

Lý Bình không dám hoài nghi Thái Thượng trưởng lão trong môn phái mình, bởi vì vị Thái Thượng trưởng lão kia năm đó có thuật bói toán vô cùng linh nghiệm thần kỳ, chưa bao giờ sai!

- Muội ngẫm lại...

Mập mạp kéo tay Lỳ Bình ngồi trên giường, sau đó thần sắc vô cùng nghiêm túc nói, một tay lặng lẽ đặt trên đùi sư muội, nhẹ nhàng vuốt ve.Nguồn: https://truyenfull.vn

Lý Bình mặt cười ửng đỏ, khẽ thở hổn hển, nhưng lại không ngăn cản. Trên thực tế, mập mạp đáng ghét này vẫn là kẻ có tà tâm lại không có gan trộm, nhiều lắm là chiếm chút tiện nghi, lớn mật như ngày hôm nay thật không nhiều lắm. Nhưng lòng của nàng đã sớm thuộc về mập mạp này, cho nên chẳng những không có phản cảm, trong lòng còn mơ hồ có vài phần mừng rỡ cùng mong chờ.

- Tần Lập kia năm nay mới hơn hai mươi tuổi, một thân thực lực ngay cả tuyệt thế thiên tài của Hải gia, cường giả Đan Nguyên Anh Hóa cũng không phải đối thủ. Muội nghĩ xem, Tần Lập kia còn không phải người ứng vận? Dù là nơi cực Tây, muội còn có thể tìm được người mạnh như vậy sao?

Mập mạp nói, làm cho Lý Bình rơi vào trầm tư, gần như quên mất bàn tay của mập mạp này càng lúc càng mò lên trên...

Chuyện này không phải chuyện đùa, làm nàng cũng không thể không lo lắng thận trọng. Dù sao chuyện này liên quan đến lợi ích môn phái, cũng có khả năng liên lụy tới cách nhìn của phụ thân với mập mạp.

- Có người nói con út của thành chủ thành Thông Thiên, năm nay chỉ ba mươi tuổi, nhưng cũng đã tiến vào cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa...Chuyện này không biết là thật hay giả.

Lý Bình bị tay heo của mập mạp trêu chọc sắc mặt ửng đỏ, cả người nhũn ra, cố chịu đựng hỏi.

- Con út của thành chủ thành Thông Thiên, huynh cũng nghe nói là một thiên tài ngàn năm mới xuất hiện. Chẳng qua hắn có thể đánh Hải Kim tôn tiến vào cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa mấy chục năm trước tới mức không cách nào hoàn thủ, mạnh mẽ đánh gãy một cánh tay được sao?

Mập mạp cười lạnh một tiếng, sau đó nói:

- Người khác đều cho rằng Tần Lập kia nhất định có được kỳ ngộ gì, chỉ là một thân cậy mạnh, nhưng muội cũng cho là như vậy sao?

Lý Bình gần như xụi lơ ở trong lòng mập mạp, nũng nịu ngâm khẽ:


- Huynh nói thế nào thì là thế đó. Sư huynh...muội...muội...

Mập mạp cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của Lý Bình, lửa nóng hừng hực nháy mắt bốc cao.

Tần Lập trở lại phủ thành chủ, nhanh chóng gặp lại A Hổ. Đối với chuyện tối hôm qua, A Hổ không nói một chữ, Tần Lập biết mặc kệ thế nào A Hổ cũng sẽ không sinh ra lòng oán hận gì với mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hổ thẹn. Nếu như không phải bởi vì mình, tuy rằng A Hổ sẽ không có những gì ngày hôm nay, nhưng phụ mẫu vợ con cũng sẽ không vì vậy mà chết.

Nhớ tới môn phái tàn sát cả nhà A Hổ, trong mắt Tần Lập hiện lên một tia sát khí lạnh băng. Bất luận thế nào, Tần Lập cũng tuyệt không bỏ qua cho môn phái ở Thiên Trì quốc kia! Đến lúc này, còn chưa có một môn phái nào làm Tần Lập thống hận như vậy. Dù là nữ nhân Hàn Mai ở Nguyệt Diêu Tiên Cung, Tần Lập cũng chưa từng nghĩ tới muốn giết nàng, chỉ muốn cho nàng bài học mà thôi.

Duy độc môn phái tàn sát cả nhà A Hổ năm đó, bất luận thế nào Tần Lập cũng sẽ không bỏ qua cho chúng! Chắc chắn, đối phương cũng nghĩ như thế!

Chạng vạng, Hồ Tiểu Bàn một mình hừ theo điệu nhạc đi tới phủ A Hổ cầu kiến Tần Lập. Lúc Tần Lập nhìn thấy mập mạp này, luôn cảm thấy đối phương có chút không giống như lúc sáng sớm, cụ thể khác chỗ nào Tần Lập lại không nói nên lời. Dù sao mập mạp này hiện tại mặt mày hớn hở, tươi cười đầy mặt, giống như nhặt được tiền vậy, làm cho người ta có một cảm giác rất thiếu bị đánh.

Tần Lập không biết ý đồ của mập mạp này, lúc sáng hắn giáo huấn sư muội mập mạp này một chút, người này không phải chạy tới khởi binh hỏi tội chứ?

Chẳng qua khi mập mạp nói ra ý đồ của hắn tới đây, dù ngay cả Tần Lập cũng giật mình hồi lâu mới phục hồi lại. Một lúc sau, mới ngẩng đầu nhìn vào hai mắt ti hí của mập mạp, nhàn nhạt hỏi:

- Vì sao?

Cái gọi là vô sự hiến ân cần, không gian tức là trộm. Tần Lập căn bản không tin mập mạp này lại hảo tâm như thế, lấy bản đồ Thái Cổ tặng cho mình.

Hơn nữa, hiện tại trong tay ai có bản đồ Thái Cổ còn không cất kỹ sợ bị người khác biết, nhưng mập mạp này lại bày ra trước mắt mình.

Tuy rằng trước đó Tần Lập cũng nghe trộm được hai sư huynh muội nói chuyện, biết trong tay bọn họ xác thật có bản đồ Thái Cổ, nhưng đối với ý đồ của mập mạp tới đây vẫn không quá rõ ràng. Chuyện này chưa làm rõ, Tần Lập sẽ không tiếp nhận bản đồ của mập mạp.

Mập mạp vẻ mặt thản nhiên nhìn Tần Lập, trong lòng cũng đang suy nghĩ: Tần Lập này quả nhiên không phải người thường, sau khi mình nói ra những lời này, Tần Lập cũng không có kích động như tưởng tượng, ngược lại hỏi mình vì sao. Hơn nữa nhìn bộ dạng kia, nếu mình không nói ra nguyên nhân, thì Tần Lập sẽ không tiếp nhận!

- Cái này...

Mập mạp trầm ngâm một chút, nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó mới cắn răng nói chuyện một quẻ cuối cùng của Thái Thượng trưởng lão năm đó.

Trong lòng Tần Lập khẽ động, cũng không hỏi mập mạp dựa vào cái gì xác định mình chính là người kia, bởi vì những lời đồng dạng, Tần Lập đã nghe qua không chỉ một lần.

Từ vị chưởng môn Băng Thiên Nhai thần bí cho đến Tưởng Hằng trưởng lão Hồng Nhạn Môn, còn có rất nhiều kỳ ngộ trên người mình, đã làm Tần Lập cơ bản kết luận: mình chính là người ứng vận theo như những người kia nói!

Cái gọi là người ứng vận, là chỉ người ứng hợp với thiên hạ đại thế, thuận theo đại thế mà sinh ra loại người đại số mệnh!


Kỳ thật người như thế, mỗi cách mấy trăm năm đều xuất hiện một người. Ví dụ rõ rệt nhất, chính là đế vương khai quốc ở giới thế tục! Những người này không ai không phải ứng với số mệnh mà sinh ra, số phận bọn họ cùng thiên hạ đại thế dung hợp cùng một chỗ. Cho nên mỗi lần đều có thể thoát ra khỏi tuyệt cảnh, sau đó sáng tạo đại nghiệp bất hủ muôn đời. Ở trong thế giới võ giả, đồng dạng cũng có người ứng theo thời vận sinh ra. Thuở nhỏ bọn họ đã có một mặt xuất phát không giống với người thường. Ví dụ như Thượng Quan Thi Vũ trời sinh linh thể, lúc còn nhỏ không biểu hiện ra thiên phú võ giả gì, nhưng ở thời đại thiếu nữ bị phát hiện là Tiên Thiên Linh Thể, tốc độ tu luyện lại cực kỳ kinh người! Nếu như nàng bắt đầy liền bái nhập đại môn phái nơi cực Tây, như vậy tất nhiên thực lực sẽ mạnh hơn bây giờ rất nhiều!

Tỷ như nói nữ nhân Hàn Mai kia, tuy rằng tính cách làm người ta chán ghét, nhưng không thể không thừa nhận nàng cũng là người ứng mệnh mà sinh, thiên tư trác tuyệt làm người ta đỏ mắt thậm chí đố kỵ!

Khoong tới năm mươi tuổi, đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không đỉnh phong, cũng không phải người thường có thể làm được.

Hơn nữa mập mạp này cùng sư muội hắn, kỳ thật hai người cũng đều là người có số mệnh, đều trẻ tuổi đã có thực lực rất mạnh.

Số mệnh thiên hạ, không có khả năng chỉ rơi vào một người, nếu như vậy, người này cũng không nhất định chịu đựng nổi. Nhưng có một điểm rất nhiều người đều tin, đó chính là giữa những người theo số mệnh mà sinh, tất nhiên tồn tại chuyện số mệnh nhiều ít, nói cách khác, nhất định có tồn tại người có đại số mệnh!

Thiên tư của bọn họ, con đường phát triển của bọn họ thật không thể tin nổi, làm cho người ta ngưỡng vọng, làm cho người ta không thể sinh ra nổi lòng đố kỵ!

Nhìn vào con đường phát triển của Tần Lập, hiển nhiên hắn là một người có đại số mệnh!

Lúc bé đau khổ, thời đại thiếu niên bắt đầu bộc lộ tài năng, hắn không sinh ra nơi cực Tây cường giả tụ tập, cũng không sinh ra ở nơi thần bí linh khí dư thừa.

Hắn chỉ là con tư sinh của một tiểu thư con nhà giàu nơi thế tục. Dưới tình huống như vậy, tu luyện một quyển chiến kỹ người nào luyện kẻ đó chết chắc, lại trong thời gian vài năm ngắn ngủi từ một kẻ ngay cả võ giả Hoàng cấp cũng không tới, trở thành Thiên cấp. Sau đó một đường đột nhiên tăng mạnh, tốc độ tăng cấp làm người ta trợn mắt há mồm.

Thời gian mười mấy năm, đã trở thành một siêu cấp cường giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa!

Mà rất nhiều thanh niên được xưng thiên tài, ở tuổi như Tần Lập, dù là nơi cực Tây chỉ là Phá Thiên, hay là cảnh giới Chí Tôn...đây còn là dùng không biết bao nhiêu linh dược bảo bối chồng chất ra.

Nhìn lại vận số của Tần Lập, mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, kết cục hắn phải chết lại bị hắn dễ dàng phá vỡ, sau đó còn có thể thu được chỗ tốt cực lớn từ trong đó ra. Từ Chu Quả, Cửu Chuyển Bạch Ngọc Liên năm đó, đến sau là Hoàng Kim Cung.

Mỗi một bước của Tần Lập, nhìn như mạo hiểm, rồi lại cảm giác là đương nhiên, giống như mấy thứ này trời sinh nên dành cho hắn. Vận số của hắn tốt đến mức tận cùng!

Một người như vậy, ngươi nói hắn không phải là người mang đại số mệnh, vậy còn có thể là ai?

Nhìn lại bản thân mình từ khi tới Thiên Nguyên đại lục mấy năm nay, từng chút từng chút cũng thật đúng như lời những người này nói. Bốn phần cố gắng, vận số lại phải chiếm sáu phần!

Bởi vì người ra sức cố gắng nhiều không đếm hết, nhưng người có thể đạt được thành tựu trong thời gian ngắn như thế, lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!

Trong đầu Tần Lập suy nghĩ ngàn vạn, mập mạp cũng không cắt đứt Tần Lập, mà ngồi tại chỗ vẻ mặt ý cười say sưa, dường như đang nghĩ tới chuyện tốt đẹp gì đó.

Một lúc lâu sau, Tần Lập mới chậm rãi nói:

- Được! Nhân tình của Hồ huynh, Tần Lập tâm lĩnh. Sau này trong Thần Miếu nếu thật có vật gì, vậy không thể thiếu Hồ huynh một phần!

Mập mạp vẻ mặt tươi cười:

- Vậy cứ định như thế, ta tin tưởng Tần huynh cũng không phải người không giữ lời!

Nói rồi, trong người lấy ra một hộp gỗ, đưa cho Tần Lập.

Tần Lập mở ngay tại chỗ, bên trong một quyển trục da thú nằm yên, một cỗ khí tức xa xưa tang thương đập vào mặt. Mở quyển trục ra, những dấu hiệu bên trên đánh dấu các nơi thần bí trên Thiên Nguyên đại lục, phía sau là những hoa văn thần bí, giống như đúc với hoa văn trên cánh cửa Thần Miếu!

Trong lòng Tần Lập thở phào một cái, bảy tấm bản đồ! Còn lại một tấm cuối cùng, Tần Lập cũng ước chừng nơi hạ lạc của nó, xem ra là lúc phải đi xem nơi cực Tây rồi!