Tần Lập như thế nào cũng không nghĩ tới, đến đây không ngờ là đoàn người Hàn Mai.
Mà Hàn Mai đại khái cũng không đoán ra được, người trẻ tuổi ngày trước ở trên biển rộng, trêu đùa nàng khiến nàng thiệt hại hai đồng môn, còn mất đi toàn bộ Lãnh Ngọc Hoa không ngờ là Tần Lập mấy ngày nay bị lời đồn độc ác cho rằng có bản đồ Thái cổ ở thành Hoàng Sa.
Một cỗ hận ý ngập trời từ trong lòng Hàn Mai dáng lên, trong đôi mắt đẹp bắn ra hào quang ác độc, nhìn Tần Lập lạnh lùng cắn răng cười nói:
- Không thể tưởng được, ngươi chính là Tần Lập. Chúng ta...thật đúng là oan gia ngõ hẹp a!
Lúc này đám người Xà Xà cũng từ phía sau đi tới, Hàn Mai vừa nhìn liền xác nhận rõ Tần Lập trước mắt đúng là người trẻ tuổi ngày đó khiến nàng hận không thể bầm thây vạn đoạn!
Lần này bọn họ tới, chính là vì tới tìm Tần Lập gây phiền toái. Không nghĩ tới, thật là khéo thay, Tần Lập này không ngờ lại là cái người mà mình thống hận nhất trong đời này!
Nguyên bản trong lòng Hàn Mai ít nhiều có vài phần cảm tình tự trách, nhưng sau khi thấy Tần Lập, một chút lòng áy náy kia hoàn toàn biến mất không còn hình dạng. Mà thay vào đó, là oán hận vô cùng vô tận!
Tần Lập mặt mang đầy mờ mịt nhìn Hàn Mai.
- Tần Lập! Ngươi bớt giả ngu đi! Ngày đó ở trên biển...
Hàn Mai nói đến đây, bỗng nhiên ngậm miệng lại, nhìn thoáng qua mấy trưởng lão Nguyệt Diêu Tiên Cung, sau đó khuôn mặt hoàn toàn lạnh băng:
- Dù sao hôm nay gặp ngươi, ta tuvệt đổi không buông tha cho ngươi nữa!
Lúc này, Hồ trưởng lão của Nguyệt Diêu Tiên Cung mặc một bộ váy dài màu đỏ đậm khiến cho nhìn qua bà ta chỉ như thiếu phụ hơn ba mươi tuổi càng thêm mê người. Bà đi tới bên cạnh Hàn Mai nhẹ giọng nhắc nhở:
- Thánh nữ điện hạ. Đừng quên ý đồ chân chính hôm nay chúng ta tới đây, về phần ân oán cá nhân của điện hạ, vẫn là ngầm giải quyết thì tốt hơn.Nguồn: https://truyenfull.vn
Giọng điệu Hồ trưởng lão có chút mờ ám, nghe ra làm cho người ta có một loại cảm giác, giống như Tần Lập là một kẻ phụ tình, phụ bạc Hàn Mai, mà Hàn Mai này chạy tới để bắt đền.
Sắc mặt Hàn Mai biến xanh mét, nói:
- Nữ tử áo đen phía sau người này chính là dùng độc giết hai gã đệ tử của Nguyệt Diêu Tiên Cung ta. Đây...cũng là ân oán cá nhân?
Hồ trưởng lão vừa muốn nói gì, lại nghe thấy Xà Xà ở bên kia cười lạnh nói:
- Yêu nừ áo trắng, nghĩ không ra ngươi cũng dám ngặm máu phun người chúng ta trước bao nhiêu người. Ngươi có dám nói ra, ngày đó hai sư đệ của ngươi kia, vì sao mà chết không? Ngươi dám trước mặt mọi người, nói ngày hôm đó vì cái gì mà gây nên xung đột không? Nươi không dám! Ngươi chỉ là một tiện nhân không hơn không kém!
- Ngươi! Ngươi nói ai là tiện nhân?
Hàn Mai giận tím mặt. Nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nghe qua lời nói ác độc như thế. Không nghĩ tới, khi gặp Tần Lập, liên tiếp người nào cũng đều dám nói lời vũ nhục nàng.
Hàn Mai thuận tay rút ra một thanh trường kiếm màu bạc, trên thân kiếm lóe hào quang.
Cặp mắt Tần Lập hơi híp lại, hơi chút sửng sốt một chút. Thanh kiếm trong tay Hàn Mai đã không phải là thanh kiếm lúc trước ở trên biển, cùng với gần đây một đoạn thời gian đánh với hai sư huynh muội mập mạp ở thành Hoàng Sa!
Thanh kiếm này...là linh khí!
Là ai có khả năng ở trong một thời gian ngắn, cải tạo một thanh bảo kiếm bình thường thành linh khí?
Trong lòng Tần Lập không kìm nổi có vài phần hồ nghi, ánh mắt đảo qua mọi người bên cạnh Hàn Mai. Trong đó năm trưởng lão, ba Chấp sự, Tần Lập đều gặp qua tuy nhiên lúc này bên cạnh Hàn Mai có thêm một lão già gầy gò nhìn qua khoảng hơn sáu mươi tuổi. Nhìn thấy người này khiến Tần Lập hơi cảm thấy kinh hãi, bởi vì từ đầu lão nhân này đã đứng ở đây nhưng mọi người đều theo bản năng bỏ qua lão.
Cũng không phải nói những người này không coi ai ra gì, không đem lão già gầy gò này vào mắt, mà là lão già gầy gò này dường như hòa hợp làm một với hoàn cảnh chung quanh làm cho người ta kìm lòng không đậu mà bỏ qua lão!
Lão già gầy gò chú ý tới ánh mắt Tần Lập, hướng về Tần Lập nhe răng cười, lộ cả hàm răng nhìn hết sức buồn cười.
Nhưng Tần Lập một chút cảm giác buồn cười cũng không có, ngược lại thấy được lão nhân này thật không đơn giản.
Sau khi Hàn Mai rút kiếm ra, lão già gầy gò này đột nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói cũng khô cằn giống như con người lão:
- Ta nói Tiểu Mai nhi àk, làm sao cơn tức lớn vậy? Lần này chúng ta đến là vì chiếm được tấm bản đồ kia, cũng không phải là tới đắc tội người ta!
Kỳ quái chính là Hàn Mai tính tình nóng nảy; ngay cả trưởng lão cũng không nể mặt, nghe thấy lời nói lão già này không glại thật thần kỳ thu kiếm về, phẫn nộ trừng mắt, nhìn Tần Lập một cái, hừ lạnh một tiếng thầm nghĩ:
- Tiểu tử, lần này coi như ngươi gặp may. Tuy nhiên, nếu ta đã biết ngươi là ai, ngươi còn muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta, lại là nằm mộng! Ta nhất định phải bắt ngươi trở về, phế bỏ thực lực của ngươi, biến ngươi trở thành một người hầu cấp thấp nhất, thấp hèn nhất của Nguyệt Diêu Tiên Cung!
Lão già gầy gò nhe răng cười với Tần Lập, nói:
- Người trẻ tuổi, Nghe nói trong tay ngươi có một tấm bản đồ Thái cổ. Ngươi xem, vì tấm bản đồ này chúng ta ngàn dặm xa xôi tìm đến đây. Mà ngươi thì sao, cũng mang cả gia tộc quy mô lớn rời đi, mục đích cũng không ai ngoài tránh đi tai mắt nười đời - Kỳ thật, cần gì phải làm vậy. Ngươi chi cần giao tấm bản đồ kia ra đây, ta cam đoan không ai dám thương hại tộc nhân của ngươi!
Lúc này Xà Xà, Kim Điêu, Linh Ưng, Mặc ưng, ba huynh muội Bạch Trùng Sơn, Tiểu Hắc và Thải Hồng, mấv lão tổ Tần gia đều đi tới phía sau Tần Lập.
Lão già gầy gò này sau khi nhìn qua, không kìm nổi âm thầm kinh hãi. Nhất là Tần Lập cùng lão vượn Bạch Trùng Sơn khiến hắn có cảm giác nhìn không thấu. Mà Xà Xà, Bạch Trung Hỏa, Bạch Trung Tuyết cùng đám Kim Điêu mỗi người đều có dao động cường đại khiến lão già cảm nhận được kinh hãi không thôi. Thầm nghĩ thế giới phương đông khi nào thì có thế lực cường đại như vậy?
Xem ra tình báo về Tần Lập lúc trước chiếm được, có chút sai lầm!
Tuy nhiên, cho dù là vậy lão già gầy gò này cũng không quá mức để ý. Với lão mà nói, toàn bộ thế giới phương đông, không có người nào có thể được hắn coi trọng.
Đây cũng khôn phải là cuồng vọng, mà là sau khi có được lực lượng tuyệt đối mà tự nhiên sinh ra ý niệm trong đầu. Bởi vì cho dù ờ nơi Cực Tây, lão cũng không phải là một người không tên tuổi!
- Lão già! Ngươi thật ra đủ trực tiếp, ta rất thích. Ngươi so với yêu nữ mặc quần áo trắng tâm địa đen tối này mạnh hơn nhiều!
Tần Lập nhe răng cười với lão già gầy gò, không chút để ý ánh mắt tức giận của Hàn Mai.
- Đúng vậy, lão đầu ta đây liền thích người trẻ tuổi ngay thẳng dứt khoát! Người trẻ tuổi nếu hiểu lễ nghĩa, sẽ làm người rất ưa thích! Cho nên, giao tấm bản đồ Thái cổ mang họa sát thân kia ra đây, ta cam đoan ngươi bình yên! Ta cũng cam đoan, từ nay về sau Tiểu Mai nhi sẽ không tìm ngươi phiền toái.
Lão già gầy gò nhàn nhạt cười, sau đó nghiêng đầu nhìn Hàn Mai:
- Có phải hay không, Tiểu Mai Nhi?
Hàn Mai dậm chân, sẵn giọng với lão già:
- Sư bá! Người này...Mai nhi cùng hắn có thù rất sâu! Hắn...người của hắn giết hai sư đệ của Tiểu Mai, còn cướp lấy tất cả Lãnh Ngọc Hoa!
- Đủ rồi!
Lão già gầy dường như có chút không kiên nhẫn, thản nhiên nói:
- Võ giả phiêu bạc giang hồ, kỹ nghệ không bằng người thì phải cúi đầu nhận thua! Ta thấy, ngươi xa xa không bằng người trẻ tuổi này. Bị thiệt thòi, đối với ngươi cũng là chuyện tốt, thua thiệt mới tiến bộ! Ta thấy ngươi, như thể nào chả tiến bộ gì cả!
Lão già gầy gò nói xong, thản nhiên nhìn lướt qua Hàn Mai, mấy trưởng lão và Chấp sự cao cấp của Nguyệt Diêu Tiên Cung kia, trên mặt đều mang theo ý cười thản nhiên, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người có thể trị được cô gái kiêu ngạo này!
- Nhưng thực lực của hắn rò ràng kém đệ tử rất nhiều, nếu không phải hắn sử dụng âm mưu quỷ kế...
Hàn Mai nhìn sắc mặt sư bá dần dần trở nên khó coi, giọna nói càng lúc càng nhỏ dần. Đến cuối cùng đành phải thành thật nói:
- Mai nhi hết thảy nghe theo sư bá!
- Đấy, như vậy mới phải chứ, Tiểu Mai nhi ngoan lắm, sư bá đã giúp biến bảo kiếm của ngươi thành linh khí. Làm người, phải hiểu được thấy đủ và cảm ơn mới đúng!
Lão già gầy gò nói xong, bộ dáng một chút cũng không coi đám người Tần Lập bên kia vào đâu. Trên thực tế, rất nhiều lời lão cũng là cố ý nói cho Tần Lập nghe.
Dụng ý tự nhiên là ngầm cảnh cáo Tần Lập, nói cho người trẻ tuổi này, kỹ không bằng người thì thành thành thật thật, đừng chống cự!
- Là bản đồ gì a? Bèn trong gia tộc bọn ta, có rất nhiều bản vẽ thời Thượng cổ, trong đó có một số tác phẩm danh gia không tồi. Nếu lão nhân gia ngài thích, ta làm chủ đưa tặng ngài một bộ là được!
Tần Lập vẻ mặt tươi cười, đối với lão già gầy gò xưng hô từ lão nhân đến lão nhân gia, nhìn qua quả thực là cực kỳ khách sáo nhưng lời nói ra lại khiến vẻ mặt lão già không nhịn được khẽ co giật.
Bên kia Hàn Mai cười lạnh trong lòng:
- Đồ chó, ngươi dám trêu chọc sư bá lão nhân gia, thật sự là chán sống! Xem ra, ngươi không có hy vọng gì trở thành kẻ hầu thấp hèn đê tiện nhất Nguỵệt Diêu Tiên Cung. Chọc giận sư bá, kết cục chi có một - Chết!
- Ha ha! Tiểu tử, ngươi xem, chúng ta vừa rồi còn trò truyện rất tốt, có phải không hả? Ta cũng dạy dỗ vãn bối của ta rồi, thù hận giữa các ngươi cũng xóa bỏ. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là ngươi giao ra tấm bản đồ kia, mới có khả năng. Bằng không, tiểu tử ngươi thật sự cho rằng, giết đệ tử của Nguyệt Diêu Tiên Cung ta là có thể bình yên vô sự sao?
Trên mặt lão già gầy gò vẫn mang ý cười như trước, nhưng lời nói đã mang theo một tia sát khí.
- Lão già, đầu óc ngươi có vấn đề sao? Hả? Ngươi nghe ai nói trong tay ta có bản đồ? Người khác nói gì ngươi liền cho là đúng sao? Vậy nếu ta nói vị Thánh nữ điện hạ này của Nguyệt Diêu Tiên Cung các ngươi vì cầu yêu không được, thẹn quá thành giận muốn giết ta. Ngươi cũng tin tưởng sao?
Tần Lập khinh thường nhìn lão già gầy gò, bĩu môi nói tiếp:
- Hơn nữa, ta cũng không cho rằng, ngươi trở mặt với ta là một lựa chọn chính xác!
- Ha ha ha ha!
Lão già gầy gò đột nhiên cất tiếng cười to tiếng cười vô cùng lạnh lẽo. Đôi mắt lão trong giây lát bắn ra hai đạo hào quang sắc bén chói mắt, nhìn Tần Lập trầm giọng nói:
- Đừng giả ngu, cũng đừng tìm chết! Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn: giao bản đồ ra, hoặc là...toàn bộ bị ta giết chết!