Duy Ngã Độc Tôn

Chương 421: Kiếm chém Đại vu sư!

Bên trong tinh thần thức hải của Đại vu sư loạn thành một đoàn, đúng lúc đầu đau muốn nứt ra, một kiếm kinh thiên này của Tần Lập chém tới! Cho đến lúc này, Đại vu sư mới đột nhiên hiểu được, mình lại trúng kế! Hai người trong phòng kia căn bản không phải hai kẻ xâm lấn! Rất có khả năng vốn là hai nhân loại nô lệ chết tiệt!

Đại vu sư đáng thương đến hiện tại còn không ý thức được trong phòng kia, căn bản một người cũng không có! Đại vu sư đối mặt một kiếm phải giết này, cũng bộc phát ra toàn bộ lực lượng của mình, trong thời gian như một tia chớp lóe, ba bốn bàn tay khổng lồ đầy máu đánh về phía đạo kiếm ý này của Tần Lập! Như mà, chiêu thức vốn dừng lại ở mức ba phần pháp thuật, bảy phần lực lượng này căn bản không thể ngăn cản được kiếm ý mạnh mẽ do chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn sinh ra! Bàn tay khổng lồ khủng bố đầm đìa máu tươi này, theo một kiếm của Tần Lập bị chém thành vô số mảnh nhỏ với thế như chẻ tre, bay ra bốn phía!

Mắt thấy cỗ kiếm ý sát khí vô cùng bễ nghễ thiên hạ này chém tới trước mặt, Đại vu sư rốt cục phát ra một tiếng gầm sợ hãi, bộc phát ra một cỗ lực lượng khiến người không thể kháng cự! Đây đã là cội nguồn lực lượng của Đại vu sư, vận dụng một lần sẽ sinh ra ảnh hưởng xấu không thể xóa nhòa đối với thực lực của hắn. Nhưng mà, tới giờ khắc này nếu không thi triển ra, hắn tuvệt đối sẽ bị cỗ kiếm ý Tần Lập phát ra đánh cho thành mảnh nhỏ! Cho dù hắn đã tới cảnh giới Toái Đan Thành Anh cũng không tránh được loại kết cục này.

Mà đúng lúc này, Thượng Quan Thi Vũ mỗi tay cầm một viên linh thạch thượng phẩm, khẽ quát một tiếng lạnh lùng. Một cỗ lực lượng càng thêm khổng lồ, giống như sóng biển bị cơn lốc cuồn cuộn cuốn lên, lập tức đánh nát một vùng tòa thành lớn chung quanh thành bột mịn! Đồng thời, cũng mạnh mẽ áp chế cỗ lực lượng mênh mông như núi sông không thể lay động của Đại vu sư xuống dưới trong khoảnh khắc một nháy mắt!

Chỉ có thời gian một nháy mắt này, cũng đủ!

Kiếm ý Tần Lặp không thể ngăn cản hướng vào trong kinh mạch thân thể Đại vu sư, lập tức phá hư tất cả kinh mạch trong thân thể hắn hầu như không còn. Thân thể Đại vu sư ngay tại khoảnh khắc này giốna như là một món đồ sứ đầy vết rạn nứt.

Theo cỗ kiếm ý bễ nghễ thiên hạ này một lần lại một lần trùn2g kích, thức hải Đại vu sư rốt cục ầm ầm nổ tung, chia năm xẻ bảy! Sau đó, một thứ gì đó kim quang lấp lóe bằng nắm tay như tia chớp bay lên bầu trời. Tần Lập cầm Ẩm Huvết kiếm trong tay, đứng trên bầu trời Ẩm Huyết kiểm run rẩy không thể át, phát ra loại tiểng kêu hưng phấn! Hai mắt Tần Lập trừng lớn, hướng về phía kim quang lấp lóe bằng nắm tay bay lên bầu trời kia, phát ra một tiếng rống lớn:

- Đi xuống cho ta!

- Ầm!

Thứ bằng nắm tay này trong giây lát bộc phát ra một luồng hào quang như mặt trời chói chan, cực kỳ chói mắt, đồng thời bộc phát ra một cỗ lực lượng kinh người! Ai cũng không thể tưởng tượng được thứ này không ngờ lại có uy lực như vậy! ẩm Huyết kiếm đánh lên thứ lóe ra kim quang này không ngờ phát ra một tiếng vang như chạm vào kim thiết, lại giống như sấm đánh giừa trời quang! Vật nhỏ kia bị một nhát chém của Ẩm Huyết kiếm này, mạnh mẽ chém rơi xuống bên dưới bụi rậm, mà hào quang phủ kín lúc này cũng thu lại một ít. Làm cho người ta có thể thấy rõ ràng, thứ bằng nắm tay màu vàng này dĩ nhiên là một con ngạ lang màu vàng thu nhỏ!

Kim lang? Khó trách lại hợp ý với tên kêu là Bái kia như thế, thật đúng là Lang và Bái, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!

Ý niệm này trong nháy mắt hiện lên trong đầu Tần Lập, lập tức thân thể hắn cũng không chút ngừng lại vọt lên, lại một kiếm chém về phía ngạ lang màu vàng này! Ngạ lang màu vàng lăn vài vòng trên mặt đất, hào quang màu vàng chói mắt trên người cũng theo đó nhạt đi không ít. Trong đôi mắt lóe ra hào quang vô cùng phẫn nộ. Nhưng nó không có bất kỳ ý niệm đánh trả nào trong đầu, chỉ có thể như một con chuột, nhanh chóng chạy trốn vòng quanh tòa thành.

Đan Nguyên Anh Hóa, quả nhiên là cường giả Đan Nguyẻn Anh Hóa! Tần Lập cảm thán trong lòng nếu không phải dùng phương thức đánh lén, hơn nữa Đại vu sư khinh địch, vậy hắn và Thi Vũ tuvệt đối không phải đối thủ của Đại vu sư.

Thân hình Tần Lập cũng như một làn khói nhẹ, đuổi theo con tiểu lang màu vàng không bỏ. Hai bên thủy chung không kéo dãn khoảng cách, về phần Thi Vũ, sau khi dùng lực lượng toàn thân dẫn phát Trấn Áp Quyết, bị thoát lực trong nháy mắt, cho nên hiện tại đang khôi phục.


Tần Lập đuổi theo, bỗng nhiên thân hình đứng lại. Đại vu sư đã chỉ còn một viên Nội Đan Anh Hóa tuy rằng không rõ vỉ sao nhân loại này không đuổi theo, nhưng bản thân lại không chút ngừng lại, ngược lại bộc phát ra tốc độ càng nhanh bay vút hướng ra phía ngoài tòa thành! Lúc này, Tần Lập trợn hai mắt, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh khinh thường, không gian trước người vặn vẹo một hồi, ngay sau đó đã xuất hiện phía sau Nội Đan Anh Hóa tiểu lang màu vàng! Tần Lập không ngờ trong trận chiến sống mái này lại...đột phá!

Tuy rằng nhìn qua Tần Lập cũng không bị bất kỳ thương tổn nào, nhưng trên thực tế, từ khi bắt đầu tính kế Đại vu sư, đến lúc lấy kiếm ý mạnh mẽ phá hủy thân thể Đại vu sư, rồi lại vừa rồi truy đuổi điên cuồng đã làm hao tổn toàn bộ lực lượng của hắn. Nếu không phải trùng hợp trong nháy mắt này, đột phá bình cảnh. tiến nhập vào cảnh giới Phá Toái Hư Không chi sợ Tần Lập cũng chỉ có thể mặc kệ Đại vu sư chạy trốn! Mà hiện tại...Tần Lập không động tâm niệm, chiêu thức vốn không thể thi triển rốt cục có thể thi triển ra! Trong thiên địa, xuất hiện vô số đạo kiếm khí màu tím giống như mưa sao băng vậy, giăng mắc khắp nơi, chắn phía trước Đại vu sư. Mà Đại vu sư bởi vì tốc độ quá nhanh, căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, đâm đầu vào trong bẫy rập do kiếm khí tạo thành! Lập tức dẫn phát tất cả kiếm khí, một trận chém giết điên cuồng xảy ra!

Đại vu sư phát ra một tiếng rít gào như điên cuồng, Tần Lập trong giây lát cảm giác không đúng, thân hình lui nhanh về phía sau, nhưng vẫn còn chậm! Cho dù là võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không tự bạo, Tần Lập đều có thể biết trước hơn nữa tránh khỏi, nhưng Đại vu sư này là một siêu cấp cường giả Đan Nguyên Anh Hóa chân chính!

Thiên địa trong nháy mắt nổ ra một vùng kim quang vô cùng chói mắt, dường như là mặt trời ban trưa. Vô số luồng hào quang chói mắt lóe lên, "xoẹt" một tiếng chiếu vào thân thể Tần Lập! Ngay sau đó chính là một tiếng nổ thật lớn trầm đục, như là muốn nổ vỡ mặt đất! Thân thể Tần Lập giống như lá cây bị gió lốc cuốn đi, trong giây lát văng ra ngoài.

- Phịch!

Thân thể Tần Lập hung hãn va chạm lên một vách tường tòa thành cao cao phía sau, lập tức đánh vào cự thạch dày chừng hai mươi thước tạo thành một cái lỗ hình người, mạnh mẽ đánh thủng! Mà Đại vu sư cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, trước khi chết Nội Đan Anh Hóa bộc phát ra một cỗ oán khí kinh người, tích tụ ở không trung đưa tới rất nhiều mây đen.

Mà hậu quả do Đại vu sư tự bạo tạo thành là cực kỳ khủng bố. Nơi phía trước tòa thành khoảng ngàn thước cũng chính là quảng trường nhỏ vốn là nơi đám linh thú hành hạ nhân loại đến chết đã hoàn toàn không nhìn thấy bộ dáng cũ, biến thành một cái hố thật lớn phạm vi hai ba dặm, sâu chừng bảy. tám mươi thước! Nước ngầm bên dưới ồ ồ bắn ra ngoài. Như vậy không được bao lâu, bên ngoài tòa thành sẽ tạo thành một hồ nước thật lớn, trở thành một nơi ngày sau con cháu Tần gia chơi đùa.

Ý niệm này trong nháy mắt hiện lên trong đầu Tần Lập, lập tức thân thể hắn cũng không chút ngừng lại vọt lên, lại một kiếm chém về phía ngạ lang màu vàng này! Ngạ lang màu vàng lăn vài vòng trên mặt đất, hào quang màu vàng chói mắt trên người cũng theo đó nhạt đi không ít. Trong đôi mắt lóe ra hào quang vô cùng phẫn nộ. Nhưng nó không có bất kỳ ý niệm đánh trả nào trong đầu, chỉ có thể như một con chuột, nhanh chóng chạy trốn vòng quanh tòa thành.

Đan Nguyên Anh Hóa, quả nhiên là cường giả Đan Nguyẻn Anh Hóa! Tần Lập cảm thán trong lòng nếu không phải dùng phương thức đánh lén, hơn nữa Đại vu sư khinh địch, vậy hắn và Thi Vũ tuvệt đối không phải đối thủ của Đại vu sư.

Thân hình Tần Lập cũng như một làn khói nhẹ, đuổi theo con tiểu lang màu vàng không bỏ. Hai bên thủy chung không kéo dãn khoảng cách, về phần Thi Vũ, sau khi dùng lực lượng toàn thân dẫn phát Trấn Áp Quyết, bị thoát lực trong nháy mắt, cho nên hiện tại đang khôi phục.

Tần Lập đuổi theo, bỗng nhiên thân hình đứng lại. Đại vu sư đã chỉ còn một viên Nội Đan Anh Hóa tuy rằng không rõ vỉ sao nhân loại này không đuổi theo, nhưng bản thân lại không chút ngừng lại, ngược lại bộc phát ra tốc độ càng nhanh bay vút hướng ra phía ngoài tòa thành! Lúc này, Tần Lập trợn hai mắt, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh khinh thường, không gian trước người vặn vẹo một hồi, ngay sau đó đã xuất hiện phía sau Nội Đan Anh Hóa tiểu lang màu vàng! Tần Lập không ngờ trong trận chiến sống mái này lại...đột phá!

Tuy rằng nhìn qua Tần Lập cũng không bị bất kỳ thương tổn nào, nhưng trên thực tế, từ khi bắt đầu tính kế Đại vu sư, đến lúc lấy kiếm ý mạnh mẽ phá hủy thân thể Đại vu sư, rồi lại vừa rồi truy đuổi điên cuồng đã làm hao tổn toàn bộ lực lượng của hắn. Nếu không phải trùng hợp trong nháy mắt này, đột phá bình cảnh. tiến nhập vào cảnh giới Phá Toái Hư Không chi sợ Tần Lập cũng chỉ có thể mặc kệ Đại vu sư chạy trốn! Mà hiện tại...Tần Lập không động tâm niệm, chiêu thức vốn không thể thi triển rốt cục có thể thi triển ra! Trong thiên địa, xuất hiện vô số đạo kiếm khí màu tím giống như mưa sao băng vậy, giăng mắc khắp nơi, chắn phía trước Đại vu sư. Mà Đại vu sư bởi vì tốc độ quá nhanh, căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, đâm đầu vào trong bẫy rập do kiếm khí tạo thành! Lập tức dẫn phát tất cả kiếm khí, một trận chém giết điên cuồng xảy ra!

Đại vu sư phát ra một tiếng rít gào như điên cuồng, Tần Lập trong giây lát cảm giác không đúng, thân hình lui nhanh về phía sau, nhưng vẫn còn chậm! Cho dù là võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không tự bạo, Tần Lập đều có thể biết trước hơn nữa tránh khỏi, nhưng Đại vu sư này là một siêu cấp cường giả Đan Nguyên Anh Hóa chân chính!

Thiên địa trong nháy mắt nổ ra một vùng kim quang vô cùng chói mắt, dường như là mặt trời ban trưa. Vô số luồng hào quang chói mắt lóe lên, "xoẹt" một tiếng chiếu vào thân thể Tần Lập! Ngay sau đó chính là một tiếng nổ thật lớn trầm đục, như là muốn nổ vỡ mặt đất! Thân thể Tần Lập giống như lá cây bị gió lốc cuốn đi, trong giây lát văng ra ngoài.


- Phịch!

Thân thể Tần Lập hung hãn va chạm lên một vách tường tòa thành cao cao phía sau, lập tức đánh vào cự thạch dày chừng hai mươi thước tạo thành một cái lỗ hình người, mạnh mẽ đánh thủng! Mà Đại vu sư cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, trước khi chết Nội Đan Anh Hóa bộc phát ra một cỗ oán khí kinh người, tích tụ ở không trung đưa tới rất nhiều mây đen.

Mà hậu quả do Đại vu sư tự bạo tạo thành là cực kỳ khủng bố. Nơi phía trước tòa thành khoảng ngàn thước cũng chính là quảng trường nhỏ vốn là nơi đám linh thú hành hạ nhân loại đến chết đã hoàn toàn không nhìn thấy bộ dáng cũ, biến thành một cái hố thật lớn phạm vi hai ba dặm, sâu chừng bảy. tám mươi thước! Nước ngầm bên dưới ồ ồ bắn ra ngoài. Như vậy không được bao lâu, bên ngoài tòa thành sẽ tạo thành một hồ nước thật lớn, trở thành một nơi ngày sau con cháu Tần gia chơi đùa.

Tuy nhiên tình huống hiện tại của Tần Lập có chút không ổn, vốn hắn cũng đã hao hết lực lượng của mình, sau đó đột phá trong chiến đấu lại bị lực lượng Đại vu sư tự bạo sinh ra đánh lén vách tòa thành vô cùng cứng rắn.

Đừng nói Tần Lập lúc ấy đã hoàn toàn không có lực lượng, cho dù là thời kỳ mạnh nhất của hắn, khiến hắn mở ra toàn bộ cương khí hộ thể cũng đồng dạng tạo thành thương tổn nghiêm trọng.

Cho nên, đã ba ngày trôi qua, Tần Lập vẫn chìm trong trạng thái hôn mê, hơn nữa, tình trạng rất xấu. Thượng Quan Thi Vũ sợ hãi, nàng chưa từng gặp qua Tần Lập chịu thương nghiêm trọng như vậy, ý nghĩ bình tĩnh lúc trước, bây giờ đã sớm mất đi rất nhiều, không biết thế nào cho phải.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Mà Tôn Hải đã vài lần tiến đến thỉnh cầu, muốn lấy Thần Thủy cho Tần Lập dùng nhưng nghĩ đến tác dụng phụ của Thần Thủy; Thượng Quan Thi Vũ vẫn đang không ngừng do dự. Nàng thủy chung tin tưởng Tần Lập có thể bằng vào năng lực của mình - một lần nữa khôi phục lại. Bởi vì cho tới nay, Tần Lập trong mắt nàng đều là nam nhân đỉnh thiên lập địa, không có ai có thể làm khó hắn!

- Phu nhân! Nếu thật sự không cho cậu ấy dùng Thần Thủy, chi sợ là không ổn!

Tôn Hải lần thứ tư, đứng ở cửa phòn Tần Lập, trong mắt mang theo một chút sầu lo nói.

Đại vu sư đã chết, tin tức này khiến mỗi người đều khóc rống chảy nước mắt, cũng khiến uy vọng của Tần Lập trong lòng đám người này lên cao tới mức tột đỉnh! Tần Lập vì cứu bọn họ mà bản thân bị thương nặng, điều này làm cho mọi người nơi này đều cảm thấy vô cùng áy náy, hận không thể bị thương là chính bọn họ mà không phải ân công

Đôi mắt Thượng Quan Thi Vũ đỏ bừng, thầm khóc không biết mấy lần, nàng cắn răng

nói:

- Chờ một chút! Chờ thêm một ngày nữa, nếu...chàng còn không tỉnh lại, như vậy liền nghe lời ngươi, cho chàng dùng Thần Thủy!

Kỳ thật Thượng Quan Thi Vũ quan tâm cũng không phải là khuôn mặt Tần Lập - Đối với nàng mà nói, năm xưa khi làn da nàng màu xanh, Tần Lập chưa bao giờ từng ghét bỏ nàng, nàng như thế nào lại ghét bỏ Tần Lập biến thành bộ dạng gì? Thi Vũ chi hy vọng nam nhân của mình có thể dựa vào lực lượng bản thân mà tỉnh lại. Bởi vì Tần Lập từng nói với nàng, chỉ có ở ranh giới sống chết, tu vi mới có thể tăng lên rất nhanh! Nếu một võ giả không trải qua khảo nghiệm sinh tử, như vậy, bất kể là tới khi nào, loại võ giả này đều chỉ có thể được xưng là cao thủ! Mà không phải là cường giả!

Đây giốna như là có người cao to, lực lượng rất mạnh nhưng bị người đánh cho một tát cũng không dám trả đòn thậm chí còn có thể bị dọa khóc! Người như thế, ngươi có thể nói hắn khôn có thực lực sao? Đương nhiên không thể! Người như thế khuyết thiểu, là gan dạ! Cho nên, võ giả không có kinh nghiệm chiến đấu, vĩnh viễn chỉ có thể là một cao thủ có võ công. Võ giả không trải qua khảo nghiệm sinh tử, vĩnh viễn không thể trở thành một cường giả chân chính!

Lúc này. cảm giác của Tần Lập về ngoại giới hoàn toàn đắm chìm ở sâu trong trí nhớ, dường như nhớ về thời thiếu niên trên địa cầu.

Đó là một đoạn thời gian u ám nhất trong cuộc đời Tần Lập, bộ dạng hắn thật nhỏ gầy, cũng không có gan dạ quá lớn. Cho dù đám trẻ lang thang nhỏ hơn hắn, đều dám khi dễ hắn.

Chịu đói, bị thương, đó là chuyện bình thường! Thẳng đến khi Tần Lập gặp được người hắn cảm kích nhất trong đời!

Lão đạo sĩ!