Hàng năm Lục Nhung Miêu sinh sản một lần. Mùa hạ sinh sản, tới mùa đông Lục Nhung Miêu con đã có thể sinh tồn độc lập. Mùa xuân hàng năm là lúc mà Lục Nhung Miêu động dục. Mà vào lúc đó, những nơi trong rừng rậm có dấu chân nó là nguy hiểm nhất. Lục Nhung Miêu đực vì bảo vệ lãnh thổ và bạn đời của mình, sẽ tiến hành công kích bất kỳ vật sống nào xâm phạm lãnh thổ!
Cho nên phàm là thợ săn lão luyện kinh nghiệm mười phần, mùa xuân đều rất ít khi vào rừng rậm. A Hổ vừa thật cẩn thận đi tới, vừa giảng giải cho Tần Lập. Sau đó hắn nói:
- Mùa này là thời cơ tốt nhất để bắt. Miêu đực sẽ đi ra ngoài đi săn, miêu cái vừa mới sinh sản sẽ rất yếu. Hơn nữa, vì là linh thú cho nên cơ bản chúng nó không liều chết. Tuy nhiên muốn trốn tránh bọn chúng truy đuổi cũng hết sức khó khăn. Nhớ lại mấy năm trước, từng có một đội thợ săn sau khi chiếm được Lục Nhung Miêu con nhưng không thoát khỏi con mẹ. Kết quả, đội sáu người bọn họ chỉ có một người còn sống trốn ra rừng rậm nhưng cũng bị tàn tật một nửa! Cho nên, muốn sống sót trong rừng rậm, nhất định phải hết sức cẩn thận!
Tần Lập gật gật đầu, nguy hiểm không chỗ nào không có, tuy nhiên hắn cũng không phải không có kinh nghiệm như bọn A Hổ nghĩ. Lúc còn thiếu niên, Tần Lập cùng lão đạo sĩ ở trên núi. Đối với những kinh nghiệm có liên quan đến việc sinh tồn trong rừng rậm, hắn cũng có không ít hơn so với những người này. Nhưng nên khiêm tốn thì vẫn là hay hơn, ít nhất Tần Lập biểu hiện ra sự khiêm tốn hiếu học khiến cho mọi người trong đoàn đội đều cực kỳ thích hắn!
- Hư!
Trước mắt xuất hiện một lùm cây um tùm, A Hổ thở dài một tiếng sau đó ra hiệu mọi người tản ra. Mỗi người đều cẩn thận, rút trong lòng ra một thanh đoản đao khoảng hai thước, mũi đao sáng quắc dưới ánh mặt trời loang lổ trong rừng lộ ra vài phần sát khí.
Tần Lập được A Hổ ra hiệu, đi theo phía sau hắn trong tay...cầm theo đoạn kiếm gẫy. Mọi người cũng không đoán trước đến loại tình huống này, trừ một ít chủy thủ cũng không có vũ khí dư thừa. Tần Lập thật sự cũng không quá để ý. Cái gọi là tài cao gan lớn, trong tay cầm kiếm gẫy cũng vẫn tràn đầy tự tin!
- Meo!
Một tiếng mèo kêu thê lương đột nhiên vang lên. Trong không trung chợt lóe lục quang, liền nghe thấy bên kia Lý Kiếm kêu lên một tiếng đau đớn. Nhìn qua, bờ vai của hắn nháy mắt bị máu tươi nhiễm đỏ!
Tốc độ công kích thật nhanh!
Tần Lập cả kinh trong lòng, lập tức thu hồi sự tùy ý. Hắn rốt cục cảm giác được, rừng rậm thế giới này nguy hiểm rất nhiều so với địa phương trước kia hắn sinh sống! Vật nhỏ này thoạt nhìn càng thêm đáng sợ hơn so với sư tử, hổ, báo!
- Lý Kiếm, không có việc gì chứ?
A Hổ vội vàng hỏi.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Không sao. Ta tránh thoát nhanh, chỉ bị thương ngoài da. Mọi người cẩn thận đề phòng!
Thanh âm Lý Kiếm không chút dao động trả lời.
Lúc này tia sáng màu xanh lại chợt lóe lên, lần này đánh về phía A Hổ. Con vật này rất thông minh. Vừa mới vồ Lý Kiếm là bởi vì Lý Kiếm gần lùm cây nhất, hiện tại chuyển sang A Hổ là bởi vì trên người A Hổ, con Lục Nhung Miêu cái này cảm nhận được nguy hiểm rất lớn!
- Chết đi!
A Hổ phát ra một tiếng gầm rống giận trong cổ họng, đoản đao trong tay chợt hiện ra một đạo ánh sáng màu hồng. Lục Nhung Miêu thê lương hét một tiếng, trong không trung rớt xuống một nhúm lông màu xanh.
- Đừng nhìn vào mắt nó!
A Hổ lên tiếng nhắc nhở, lập tức vẫy đoản đao, quát:
- Dựa vào đây!
Mọi người nhanh chóng hướng về A Hổ, lưng tựa vào lưng làm thành một vòng. Lúc này, rừng rậm trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ có gió thổi qua ngọn cây, lá cây phát ra những tiếng "sa sa".
Lục Nhung Miêu đã biến mất tung tích!
- Con vật này thật sự...con mẹ nó giảo hoạt!
Hà lão tam cầm một thanh trường kiếm trong tay, thấp giọng mắng một câu.
- Tần đệ đệ! Ta đứng sát ngươi đó nhé!
Lúc này Bộ yêu tinh còn không quên nói một câu đùa giỡn với Tần Lập.
- Đừng lên tiếng, cẩn thận. Nó tùy lúc...
A Hổ còn chưa dứt lời, trên cây đối diện Bộ Vân Yên chợt lóe lên luồng sáng màu xanh, đánh úp về phía Bộ Vân Yên.
- Đáng chết!
A Hổ mắng một câu. Con này rất giảo hoạt, phát hiện A Hổ khó đối phó không ngờ chuyển hướng về phía Bộ Vân Yên. Không đợi A Hổ có động tác, Tần Lập hết sức rõ ràng thấy cặp mắt màu lam của Lục Nhung Miêu phát ra hào quang yêu dị!
Lúc này chợt nghe Bộ Vân Yên kinh hãi hô một tiếng:
- Không tốt! Ta trúng chiêu!
Tần Lập phản ứng cực nhanh, trong khoảnh khắc Lục Nhung Miêu đánh về phía Bộ Vân Yên thân hình hắn cũng động. Đồng thời với lúc Bộ Vân Yên phát ra tiếng thét kinh hãi, nửa thanh kiếm gẫy trong tay Tần Lập cũng chắn trước mắt Bộ Vân Yên. Trên thân kiếm gẫy cũng phun ra một đạo khí màu tím nhạt. Lục Nhung Miêu lại phát ra một tiếng kêu thê lương, thân hình uốn éo trên không trung tránh né một kiếm này của Tần Lập. Nó trừng cặp mắt xinh đẹp màu lam như ngọc bích kia, ánh mắt nhìn về phía Tần Lập. Nếu Lục Nhung Miêu có thể nói, nhất định sẽ chửi ầm lên. Bởi vì nó phát hiện thiếu niên chết tiệt trước mắt này không ngờ nhắm mắt lại.
Vừa nhắm mắt lại, Tần Lập lại có cảm giác rộng mở trong sáng.
Con người trong quá trình tiến hóa, mặc dù có rất nhiều phát minh tốt. Nhưng các loại tố chất bản thân lại thoái hóa từng bước. Nhất là quá mức ỷ lại con mắt khiến cho lỗ tai mất đi linh tính vốn có!
Hai mạch Nhâm Đốc đều thông suốt khiến cho thính giác và khứu giác của Tần Lập tăng lên rất nhiều lần so với nguyên bản! Hơn nữa thân thể này có cơ sở tuyệt hảo, cùng với Tiên Thiên Tử Khí Quyết không lúc nào không làm dịu. Lúc này Tần Lập, về mặt vũ lực có lẽ còn không bằng một võ giả Huyền cấp đỉnh, nhưng các loại căn cơ về thân thể đã không kém hơn bất kỳ một gã cường giả Thiên cấp nào!
Cảm giác Lục Nhung Miêu đang nhìn chằm chằm vào mình, khóe miệng Tần Lập toát ra nụ cười lạnh, thanh kiếm gẫy trong tay vung ngang lên...
Trong mắt những người khác chính là Lục Nhung Miêu công kích Bộ Vân Yên không thành công sau đó đánh về phía Tần Lập, sau khi né tránh một kiếm của Tần Lập lại đánh thẳng lên thân kiếm của Tần Lập!
Trừ A Hổ nhìn ra sự khác lạ, những người khác đều cho rằng như thế.
Ngay trong nháy mắt Lục Nhung Miêu chạm vào mũi kiếm của Tần Lập, cổ tay hắn bỗng giật nhẹ. Mũi kiếm vốn hướng về phía Lục Nhung Miêu biến thành lưỡi kiếm.
- Bốp!
- Meo!
Lục Nhung Miêu phát ra một tiếng kêu thảm thiết khó nhịn được đau đớn, thân hình "phịch" một tiếng rơi từ trên không xuống đất, lập tức hôn mê!
Hết thảy mọi chuyện xảy ra nhanh như tia chớp. Mọi người vừa phục hồi tinh thần lại, chiến đấu đã chấm dứt. Bộ Vân Yên bên kia không chút phong độ đặt mông ngồi dưới đất, sau đó lắc lắc đầu, gắt gao nhắm mắt lại than thở:
- Chết tiệt! Làm sao vẫn chưa hết. Trời ơi! Ta nhìn thấy đều là những thứ linh tinh gì thế này. Nhanh, ai đánh ta ngất giùm...
Không ai để ý nàng bởi vì ánh mắt mọi người đều rơi vào con Lục Nhung Miêu hôn mê nằm trên mặt đất! Sau đó ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tần Lập tràn đầy khâm phục!
- Hắc! Nhiều năm như vậy, lần đầu hạ được một con miêu lớn! Chậc chậc! Màu lông này so với những thứ nuôi trong nhà tốt hơn rất nhiều!
Hà lão tam ngồi xuống, nhẹ nhàng sờ sờ bộ lông bóng loáng mềm mại trên người Lục Nhung Miêu, ca ngợi:
- Đáng tiếc chính là Lục Nhung Miêu trưởng thành không có cách nào thu phục. Giết lại đáng tiếc, thả thì...
- Trói chặt lại, giữ lại cuối cùng cũng có người thích!
Lý Kiếm vừa xé quần áo của mình bôi kim sang dược lên vết thương, vừa thản nhiên nói.
- Trước tiên bắt con non ra đi!
A Hổ nói xong, liền chui vào lùm cây bên kia. Đúng lúc này, xa xa trong rừng rậm truyền đến một loạt tiếng nói chuyện, nghe ra số người còn không ít. A Hổ sửng sốt lập tức nhanh tay hơn, tiến vào lùm cây, từ bên trong tóm cổ một con Lục Nhung Miêu chỉ lớn hơn bàn tay một chút, thấp giọng nói:
- Đi mau!