Trần Hỏa nhất thời ngạc nhiên sững người, hồn bay lơ lửng, đôi mắt vô thần ngơ ngác nhìn Tần Lập, không dám tin tưởng hỏi lại:
- Tần công tử, ngài...Ngài nói cái gì?
- Ngươi cho là, ngươi hạ mệnh lệnh giết chết người Tần gia ta, bây giờ có một đám chết thay, ngươi sẽ không còn việc gì nữa rồi?
Tần Lập cười lạnh nói:
- Nếu như là gia tộc khác vốn đối địch với Tần gia, ta có thể không truy cứu nữa, thế nhưng Trần gia các ngươi...Năm đó, khi Trần gia còn chưa quật khởi, chủ động tới dựa vào Tần gia chúng ta, cầu Tần gia chúng ta chuyển cửa hàng bán đan dược đến Trần gia bảo, ngươi có thể phủ nhận sao? Vì vậy, khi Trần gia các ngươi xé rách da mặt, thời khắc các ngươi sát thương đệ tử Tần gia chúng ta, ngươi, đã trở thành một tiểu nhân bội bạc! Vì vậy, chính ngươi tự sát đi, ngươi chết rồi, ta bảo đảm, không truy cứu trách nhiệm Trần gia các ngươi nữa, sau này Trần gia như thế nào không còn nửa điểm quan hệ với Tần gia!
- Ha ha ha ha ha...Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Trong cổ họng của Trần Hỏa phát ra tiếng cười thảm quái dị khó nghe, bỗng nhiên đứng dậy, đệ tử Tần gia bên cạnh Tần Lập vừa muốn động thủ, bị Tần Lập ngăn lại.
Chỉ thấy Trần Hỏa đứng lên, duỗi thẳng thắt lưng, xoay người, quay về phía đám người Trần gia, lớn tiếng nói:
- Ta Trần Hỏa, cam nguyện chết đi, để đổi lấy hy vọng sinh tồn cho toàn bộ Trần gia! Hiện tại, ta lấy thân phận gia chủ, tuyên bố quyết định cuối cùng, hậu nhân của Trần Hỏa ta, sau này cũng không cho phép đảm nhiệm Trần gia gia chủ, cũng xin chư vị tinh anh Trần gia, có thể nhìn vào việc Trần Hỏa hiến thân vì gia tộc, đối xử tử tế đối với thê nhi và hậu nhân Trần Hỏa ta!
Trần Hỏa nói, cười thảm một tiếng, lật tay, hung hăng đánh một chưởng vào trái tim mình, tâm mạch lập tức bị chấn nát, ngã xuống đất mà chết.
- Gia chủ...
- Phụ thân!
- Gia chủ đã chết!
Đám người còn lại của Trần gia, đều là tâm phúc dòng chính cùng Trần Hỏa, thấy gia chủ đã chết, tất cả đều vô cùng bi ai, đều khóc rống lên.
- Được rồi, lưu lại tài vật, còn các ngươi có thể đi!
Tần Tỏa khẽ thở dài một tiếng, phất tay nói. Tuy biết rõ Trần gia bội bạc đối với Tần gia, cũng biết nếu như Tần gia ngã xuống thì Trần gia cũng chắc chắn càng thêm khi nhục Tần gia nặng nề hơn. Nhưng lúc này, Tần Tỏa vẫn có cảm giác chính mình là một ác bá. Nhìn đám người Trần gia đang khóc sướt mướt thảm thương, phảng phất như là một đám tiểu nữ nhân bị bức hiếp mà khóc, càng nhìn tâm càng phiền hơn.
Tần Lập nhàn nhạt cười, hắn không để ý người khác nghĩ thế nào về hắn, Từ khi thế giới kia trong đầu hắn mờ nhạt đi, bắt đầu quên rất nhiều tri thức học được trong thế giới đó, rất nhiều lời mà lão tổ tông đã từng nói qua, hiện tại nghĩ đến, dùng trong thế giới này, đều là hoàn toàn có hiệu quả.
Được làm vua thua làm giặc! Trảm thảo trừ căn! (Nhổ cỏ tận gốc)
So sánh mà nói, Tần Lập nghĩ mình đã đủ nhân từ rồi. Nếu như kẻ ngã xuống là Tần gia, vậy thù sợ là ngay cả một đứa trẻ con cũng không thể sống sót được.
Vừa nghĩ, ánh mắt của Tần Lập chậm rãi chuyển sang Phong Bình đang có chút chết lặng một bên, như cười như không nói:
- Ngươi...là gia chủ Phong gia?
Phong Bình nao nao, lập tức cung kính nói:
- Tại hạ là Phong Bình trưởng lão Phong gia, ra mắt Tần công tử. Phong gia đúng là đã đắc tội với Tần gia, Phong Bình mang theo người nhà vội tới Tần gia xin nhận tội.
- Vậy, biết nên làm thế nào rồi chứ?
Tần Lập nhàn nhạt hỏi.
Phong Bình cắn răng một cái, quyết tâm, lớn tiếng nói:
- Tất cả những đệ tử Phong gia lúc đầu tham dự đả thương người Tần gia, bước ra khỏi hàng!
Mười mấy người mặt xám như tro tàn, dường như mười mấy cái xác không hồn chậm rãi bưới ra. Bọn họ cũng không thể không đứng ra, bọn họ tại Phong gia, cũng đều có cha mẹ vợ con phải nuôi nấng chăm sóc. Nếu như hôm nay bọn họ không đứng ra dập tắt cơn lửa giận của Tần gia, như vậy không những chính bọn họ không có kết cục gì tốt, thậm chí ngay cả người nhà của bọn họ cũng théo đó gặp tai ương.
Đây chính là chỗ khác nhau giữa một đại gia tộc chân chính và một tiểu gia tộc địa phương như Trần gia. Trần Hỏa tại Trần gia coi như một gia chủ nhất ngôn cửu đỉnh, cũng đủ cường thế, thế nhưng tại thời khắc nguy cấp những người đó lại hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của hắn, thậm chí còn muốn bạo phát phản kháng, có thể thấy được trước đó Trần gia chưa hề có kinh nghiệm gì để ứng phó với loại tình huống như thế này.
Mà Phong gia lại không giống, gia quy của Phong gia cực kì nghiêm ngặt, không ai dám vi phạm, coi như là con của gia chủ phạm sai lầm, vẫn phải dựa vào gia quy để trách phạt nghiêm khắc.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà Phong gia vẫn có thể truyền thừa muôn đời cho tới ngày nay! Phỏng chừng Trần gia, trải qua một phen đả kích trầm trọng, nếu có thể tiếp tục kiên trì vượt qua rất có thể có sự biến hóa thoát thai hoán cốt. Bất quá điều này không phải là điều Tần Lập cần quan tâm tới.
Mười mấy người Phong gia đứng ra, từ biểu tình mà nói, đã hoàn toàn chết lặng, thoạt nhìn, từ đáy lòng bọn họ đã tiếp nhận chuyện này, ai bảo thực lực của gia tộc không mạnh mẽ bằng người ta đây?
Bằng không, hiện tại chính là bọn hắn vui vẻ giơ lên đao mổ, thoải mái cắt ngang cổ người Tần gia rồi!
Tần Tỏa nhìn mười mấy đệ tử Phong gia, da đầu nhiều ít có chút tê dại, trong lòng thầm nghi, đệ đệ của hắn chẳng lẽ lại muốn đại khai sát giới hay sao? Miệng mấp máy, Tần Tỏa định nói cái gì đó, thế nhưng rốt cuộc lại ngậm miệng.
Tròng mắt Tần Lập chuyển động, bỗng nhiên quay đầu đi, hỏi Tần Tỏa:
- Được rồi, bên trong gia môn chúng ta, vẫn còn giam giữ một đám đệ tử Phong gia đúng không?
Tần Tỏa gật đầu, hắn cũng muốn biết, Tần Lập rốt cuộc là muốn xử lý như thế nào đối với đám đệ tử Phong gia kia đây.
- Uhm, bọn họ ăn chực tại Tần gia chúng ta nhiều ngày như vậy, chúng ta vẫn nhiệt tình chiêu đãi, nhất định tốn không ít tiền đúng không?
Tần Lập làm như có thật hỏi.
Tần Tỏa lập tức gật đầu nói:
- Đích xác, ta đôi đãi với khác nhân của Tần gia, luôn luôn như vậy. Cho dù là phạm nhân, cũng không phải chịu bất cứ thiệt thòi nào!
Trong lòng lại oán thầm:
- Không thiệt thòi? Những người đó chỉ kém không chết đói? Đã liên tiếp vài ngày liền, mỗi ngày mỗi người chỉ được phát một chiếc banh bao hoặc là bánh bột ngô cố ý làm cho thật cứng, nước cung chỉ có một ít, chỉ đủ để đảm bảo người không đói bụng chết mà thôi.
Phong Bình đứng một chỗ, có chút há hốc mồm, hắn cũng không rõ rốt cuộc trong lòng Tần Lập đang suy nghĩ cái gì, sao lại đột nhiên nhắc tới những người đó. Trong đầu của hắn, đột nhiên hiện lên một ý niệm, giống như trong đêm đen đột nhiên lóe lên một tia chớp:
- Tên súc sinh Tần Lập này, hắn không phải là còn ngại thiếu tiền đấy chứ? Khốn kiếp, số vốn lưu động này hầu như đã là khả năng lớn nhất của Phong gia có thể lấy ra được rồi! Thậm chí ngay cả rất nhiều thiên tài địa bảo vô giá, các loại linh thạch, vẫn thạch, kim loại hiếm có, tất cả đều đã cống hiến ra hết rồi a!
Không đợi Phong Bình nói, chỉ thấy ánh mắt của Tần Lập rơi vào đám thân nhân của những kẻ đứng ra chịu chết, nhàn nhạt nói:
- Kỳ thực, các ngươi có thể không cần chết!
Lời nói này của Tần Lập, giống như là tiếng sấm nổ vang trên đất bằng, khi nổ vang trong đám thân nhân và chính bản thân những kẻ vốn sớm trở thành cái xác không hồn, bọn họ đột nhiên ngẩng đầu, hô hấp gấp gáp nhìn Tần Lập, rất nhiều người còn không nhịn được nuốt khan một ngụm nước bọt, sau đó, mọi người, đều đưa ánh mắt tập trung lên người Phong Bình,
Người làm chủ ở đây chính là Phong Bình, hắn không nói lời nào, bọn họ tự nhiên không dám tự ý nói loạn cái gì, điều này coi như là không có quy củ, phải chịu phạt nặng! Cho dù bọn họ bị xử chết, thế nhưng người nhà cũng sẽ bị liên lụy đến.
Phong Bình rốt cuộc đã triệt để hiểu rõ, gã Tần Lập này, rốt cuộc là muốn tiếp tục bóc lột Phong gia a! Thế nhưng, hắn có thể cự tuyệt sao? Hắn dám cự tuyệt sao?
Hắn không dám!
Đừng xem hắn trong Phong gia có địa vị cao cả, thuộc tầng lớp trưởng lão chủ sự cao nhất, thế nhưng hắn cũng không dám đưa ra quyết định vứt bỏ đám đệ tử gia tộc không để ý tới! Phong gia có tổ huấn:
- Hậu nhân Phong gia, phải dốc hết sức bảo hộ cho con cháu Phong gia được an toàn!
- Tần công tử...Còn có yêu cầu gì?
Phong Bình đầy khổ sáp hỏi.
Tần Lập nhàn nhạt cười nói:
- Yên tâm, ta cũng không muốn Phong gia các ngươi táng gia bại sản, ta chỉ là muốn Phong gia các ngươi giúp tìm vài loại thiên tài địa bảo mà thôi. Lát nữa, ta sẽ cho người làm một cái danh sách và số lượng yêu cầu, trong vòng một năm, Phong gia các ngươi có thể đưa ra được những thứ này, như vậy, những kẻ kia, tất cả đều không cần chết, đám đệ tử ở lại làm khách trong Tần phủ, chúng ta cũng nhất định trả về! Nhưng, chi phí nuôi dưỡng bọn họ, khụ khụ, thức ăn của Tần gia rất tốt đó!
Tần Lập cũng hiểu được bản thân có chút quá phận, bất quá, vẫn là câu nói kia, ngày hôm nay nếu như kẻ ngã xuống là Tần gia, vậy thì kết cục nhất định là tan nhà nát cửa!
Vì vậy, hành vi của mình, tuyệt đối không quá phận!
Phong Bình còn có quyền cự tuyệt sao? Lưu lại mười mấy người, bị giải vào trong nhà lao Tần gia, Phong Bình mang theo một đám người, bóng lưng tập tễnh nặng nề rời khỏi,
Buổi chiều cùng ngày, lại có thêm mười mấy gia tộc và môn phái, đi tới trước sân rộng Tần gia. Gia chủ cũng tốt, chưởng môn cũng tốt, tất cả đều rất tự giác quỳ xuống một chỗ, cầu xin Tần gia tha thứ.
Đối với việc xử trí những gia tộc, môn phái nhỏ này, Tần Lập đều giao hết cho Tần Tỏa, chỉ nhắc một điểm quan trọng với Tần Tỏa, tài vật thiếu, tuyệt đối là không được, không muốn đại khai sát giới, có thể, nhưng hung thủ sát hại đệ tử Tần gia, nhất định phải diệt trừ!
Đối mặt với yêu cầu đó của Tần Lập, Tần Tỏa cuối cùng chỉ là thở dài một hơi, dù sao cái sân rộng này, Tần gia cần phải tu bổ lại, hắn thực sự không hy vọng, trên bầu trời sân rộng này, lúc nào cũng tràn ngập một cỗ khí tức kinh khủng.
Tần Lập cũng rất hiểu rõ điểm ấy, biết cách làm của chính mình ngày hôm qua, đã làm cho rất nhiều người kinh sợ, tự nhiên cũng lười tự minh đi xử lý những chuyện còn lại.
Mà giờ khắc này, toàn bộ Huyền Đảo, cũng trở nên thần hồn nát thần tính!
Kim Điêu, Linh Ưng và Mặc Ưng dẫn theo ba đội nhân mã ra ngoài, lấy thế lôi đình vạn quân tập kích tiêu diệt mười mấy gia tộc môn phái nhỏ. Những gia tộc môn phái nhỏ này, đều đã từng giết đệ tử Tần gia, sau đó lại cự tuyệt không tới nhận lỗi, tự cho là thực lực của mình rất mạnh, nhưng trước mặt Kim Điêu, Linh Ưng và Mặc Ưng, lại yếu đuối đến đáng thương.
Lực lượng tinh nhuệ đã bị tiêu diệt trực tiếp giống như bẻ cành củi khô, sau đó quét sạch bảo khố quan trọng của gia tộc môn phái, mà thần kỳ chính là, mặc kệ những gia tộc môn phái ẩn dấu bảo vật trân quý tốt như thế nào, nhưng vẫn bị người Tần gia tìm ra được.
Trên thực tế, bọn họ không hề biết, trong mỗi mội đội ngũ của Tần gia, đều có một linh thú cường đại với đôi con mắt vô cùng lợi hại mà nhân loại không thể so sánh được.
Tần Lập tính toán thời gian, thông qua thư tín, mỗi ngày đều cung cấp cho bọn Kim Điêu danh sách, những kẻ dám can đảm không tới nhận tội, đều bị thống nhất tiêu diệt!
Thời gian hai mươi ngày, thoáng cái đã trôi qua, có khoảng một trăm hai mươi gia tộc và môn phái, thế lực sơ cấp, trung cấp, cao cấp đều có, đi tới phiến sân rộng đã bị tàn phá không trụ nổi này của Tần gia, mang theo rất nhiều tài bảo, chịu nhận xin lỗi, quỳ xuống cầu xin Tần gia tha thứ.
Cũng có hơn bốn mươi gia tộc môn phái, bị bọn Kim Điêu lấy thế lôi đình vạn quân, trừ đi lực lượng tinh nhuệ, làm cho bọn họ hầu như không có cơ hội xoay người nào.
Mà Lâm gia, Vương gia, và Tiêu gia, mãi cho tới ngày thứ hai mươi chín, vẫn như trước không hề có bất cứ động tĩnh nào!