Duy Ngã Độc Tôn

Chương 371: Ngươi không xứng

Rượu, quả thực cũng uống không ít, Tần Lập cũng tốt, Trầm Nhạc cũng tốt, chẳng lẽ không nhận ra rằng Lâm Hằng đang cố ý giả say hay sao? Làm được điều này cũng không phải dễ dàng. Phải biết rằng, tin tức này cho dù ở cc cũng là bí mất chỉ có vài người ít ỏi có thể nắm giữ, nhưng Lâm Hằng lại thông qua phương thức này nói ra. Nguyên nhân, hai người tự nhiên rõ ràng, Lâm Hằng vẫn còn nghĩ không muốn mất đi hai bằng hữu này, cho nên hắn đã bán đứng lợi ích gia tộc!

- Lâm huynh uống say rồi, tìm người đưa hắn về đi!

Trầm Nhạc nhìn Tần Lập, nhẹ giọng nói. Ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Hằng đang nằm sấp không còn sắc bén giống như trước kia nữa.

- Ta...chưa say...ta còn có thể uống!

Lâm Hằng mơ mơ màng màng ngẩng đầu, lẩm bẩm nói. Một màn này, vừa lúc làm cho hai tên tùy tùng Lâm Hằng mang tới chứng kiến. Hia người đi tới, đỡ lấy Lâm Hằng rời đi.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại ba người Tần Lập, Trầm Nhạc và Lãnh Phương Phỉ.

Trầm Nhạc nhìn Tần Lập, cười khổ nói:

- Tiểu tử Lâm Hằng này, vẫn rất coi trọng tình cảm. Loại tin tức như vậy, hơn phân nửa không giả. Không thể tưởng tượng được, cc vô thanh vô tức, đột nhiên có tới hai cường giả cảnh giới Phá Toái Hư Không, thực sự làm cho người ta không thể ngờ nổi! Tuy nhiên, đây cũng không phải là tin tức tốt!

Tần Lập gật gật đầu, cười nói:

- Lâm Hằng nhắc nhở chúng ta, điều này chứng minh hai cường giả kia, thực sự có thể ở ngay bên trong thành Phong Sa, chúng ta cẩn thận chú ý một chút là được. Loại võ giả thực lực như vậy, hơn phân nửa sẽ không dễ dàng ra tay, mục tiêu của hắn chắc chắn là Tiểu Tuyết!

Trầm Nhạc gật đầu, sau đó đảo mắt nhìn Tần Lập, trong ánh mắt hiện rõ sự hâm mộ, nói:

- Ca ca ta thật sự rất bội phục đó, có thể tìm được trợ thủ mạnh mẽ như vậy? Ngươi nói thực đi, có phải có một sư môn cường đại đến biến thái chống lưng hay không?

Tần Lập nao nao, cười nói:

- Về phần thân thế của ta, ta nghĩ các ngươi hẳn là rõ ràng hơn chính ta, đều biết ta sao có thể có sư môn cường đại?

- Không đúng, ngươi khảng định là có, thực sự gặp quỷ, không ngờ lại có trợ thủ cường đại như vậy. Haiz, nếu như ta cũng có trợ thủ như vậy, cũng không đến nỗi bị những lão già chết tiệt kia cản trở!

Trầm Nhạc cảm thán, đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Lập, chớp động một chút quang mang giảo hoạt.

Tần Lập thấy thế hơi giật mình, lập tức nói:

- Vậy sư môn của tẩu tử không thể đưa ra một ít cường giả tới giúp đỡ ngươi hay sao?

Khuôn mặt đẹp lạnh lùng của Lãnh Phương Phỉ hơi lộ ra nụ cười thản nhiên, chế nhạo nói:

- Nguyên bản ta cảm thấy được, Tần công tử là một thiên tài võ giả kinh tài tuyệt diễm, một thân chính khí lẫm liệt, không nghĩ tới cũng sẽ vì huynh đệ mà sử dụng loại tính kế cỏn con này.

Lãnh Phương Phỉ nói xong, liếc mắt nhìn Trầm Nhạc một cái, hừ lạnh nói:

- Ngươi cho là ta không biết trong lòng ngươi suy nghĩ cái gì sao? Ta là thê tử của ngươi, chẳng lẽ không thể nhìn địa vị của ngươi bị uy hiếp hay sao chứ? Ta đã truyền tin về sư môn từ rất sớm rồi, bên kia cũng đã hồi âm lại, hiện tại, người của sư môn ta hẳn là đã tới rồi. Là tám trưởng lão Băng Thiên Nhai cảnh giới Chí Tôn, như vậy ngươi vừa lòng chưa?

- Trời ạ, tám người? Bọn họ không phải mưu đồ với sản nghiệp của Thiên Cơ Môn chúng ta chứ?

- Ngươi...ngươi...thực tức chết ta rồi!


Lãnh Phương Phỉ dở khóc dở cười nhìn phu quân của mình nói:

- Tám vị tiền bối sư môn của ta đều là thanh tâm quả dục, tâm trong sáng, tính tình không thích tranh đấu. Nếu không phải là vì giúp ta, người ta mới không thèm tới. Nếu như ngươi không thích chào đón, ta sẽ nói họ quay về là được!

- Hoan nghênh, đương nhiên là hoan nghênh. Không chào đón mới là thằng ngốc. Hắc hắc.

Trầm Nhạc lập tức như tia chớp hôn lên khuôn mặt Lãnh Phương Phỉ một cái, sau đó cười dài nói:

- Vẫn là lão bà của ta tốt nhất.

Khuôn mặt của Lãnh Phương Phỉ đỏ lựng, thần kỳ không trách tội Trầm Nhạc, chỉ đỏ mặt giận dữ nói:

- Làm trò trước mặt Tần công tử, một chút đứng đắn cũng không có!

Tần Lập tủm tỉm cười nhìn đôi vợ chồng này, nhưng trên thực tế rất bội phục Trầm Nhạc, có thể làm cho một mỹ nữ lãnh diễm này đổi thành tính tình như vậy, bản lãnh rất không nhỏ.

Một đêm không có chuyện, sáng sớm hôm sau, thành Phong Sa bỗng nhiên có rất nhiều nhân vật với sắc mặt xanh mét khẩn cấp rời đi.

Sau đó là một tin tức kinh người chậm rãi lan truyền ra!

Hai ngày trước, vài môn phái và gia tộc đang chèn ép Tần gia vô cùng tàn nhẫn, chỉ trong một đêm, toàn bộ đội quân tinh nhuệ hầu như bị giết sạch sẽ. Mà những kẻ tham dự vụ đuổi giết người Tần gia không có người nào có thể chạy thoát được.

Tất cả tài bảo, bị càn quét sạch trơn, sau đó ở địa phương vô cùng bắt mắt có lưu lại năm chữ to dùng máu tươi viết lên:

- Nợ máu trả bằng máu!

Đúng vậy, đây là chuyện tốt của ba đội ngũ Kim Điêu, Linh Ưng và Mặc Ưng làm ra. Bản tính của chim ưng chính là thị sát, một đoạn thời gian ở Tần gia đều bị đè nén đến phát điên, mà hiện tại có cơ hội, tự nhiên phải tàn sát một phen.

Lần này phái đi chính là đội quân tinh nhuệ nhất của Tần gia nhiều năm qua bồi dưỡng. Thực lực của bọn họ chưa chắc đã đặc biệt mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối không kém, trên cơ bản đều là võ giả cảnh giới Hợp Thiên và cảnh giới Dung Thiên. Đối mặt với tiểu gia tộc hay tiểu môn phái bình thường, đối phương ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có!

Nguyên bản bọn họ không phải là đối thủ của Tần gia, càng đừng nói đã đem hơn phân nửa tinh nhuệ trong môn phái tới thành Phong Sa gây rối. Cho nên, bị Tần gia một kích phá tan, hoàn toàn nằm trong dự liệu.

Bởi vì mọi người nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, Tần gia cũng dám trong thời khắc nguy cơ vạn phần mà làm ra hành động điên cuồng như vậy.

Đây cũng là phản ứng đầu tiên của rất nhiều người sau khi biết được tin tức này.

Mà những gia tộc và môn phái bị đả kích hầu như mang tính hủy diệt, phản ứng không hẹn mà cùng chọn lựa phương án trước tiên trở về xem xét. Bởi vì bọn họ cũng không dám tin tưởng tin tức này là sự thật.

Tuy nhiên, cũng có phản ứng quá khích, ngay buổi sáng khi mặt trời lên ba con sào đã có một đội nhân mã vọt tới trước cửa Tần gia, nghĩ muốn phá tan cánh cửa lớn ngàn vạn năm không ai động tới này.

Bất quá, tất cả đều bị đệ tử tinh nhuệ của Tần gia chặn bên ngoài.

Tuy rằng không tính là cao cấp thế lực, thế nhưng cũng là gia tộc lưu truyền lại vạn năm, lại có thể dễ dàng bị tấn công vào như vậy sao?

Trong lúc hai bên đang giằng co, Tần Lập mang theo Lãnh Dao với sắc mặt bình tĩnh đi ra.


Đối phương ước chừng có hơn bảy mươi người, hơn năm mươi võ giả hoàng y, già trẻ đều có, chia làm hai hàng, đứng chắn trước của lớn Tần gia. Còn hơn hai mươi người trang phục khác nhau nhưng theo khí thế từ thân thể của họ phát ra thì thực lực cũng không kém.

Hơn hai mươi người này, mơ hồ lấy một lão giả nhìn bề ngoài chừng sáu mươi tuổi là người cầm đầu.

Lão già này mặc một bộ tử sam (Typer: sam = áo dài), dáng người vừa phải, lông mi dài phất phơ, sắc mặt hồng nhuận, đôi con ngươi bắn ra tinh quang sắc bén, giờ phút này còn ẩn chứa bi thương và phẫn nộ.

Sau lưng lão già đeo một thanh trường kiếm hình thức khá cổ xưa, đứng một chỗ, khí thế không giận mà uy.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Ha ha, làm cái gì vậy? Đều nhường đường cho ta, ta muốn đi ra ngoài uống rượu chúc mừng một chút.

Trên mặt Tần Lập bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn đám người bi phẫn muốn chết này, hắn thấy rất vui vẻ. Cũng không phải là vui vẻ chứng kiến người khác đau đớn thống khổ, mà là vì đám người này quá ngu ngốc mà cảm thấy buồn cười!

Tần Lập vừa dứt lời, chỉ thấy trên mặt đám người này đều là một màu xanh mét, căm tức nhìn lại.

Bên cạnh lão giả, một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, lập tức trợn mắt như muốn nứt ra chỉ vào Tần Lập mắng:

- Tần Lập! Tên súc sinh ngươi, ta muốn giết ngươi báo thù cho ca ca của ta!

Sắc mặt Tần Lập trong nháy mắt trở nên âm trầm, hai mắt dừng lại trên người gã thanh niên trẻ tuổi nhìn qua còn lớn hơn mình vài tuổi này, thanh âm lạnh như băng nói:

- Làm gì có đạo lý này, không có dạy dỗ! Người nhà ngươi chết sạch hay sao? Cho một thằng nhóc con như ngươi nói chuyện với ta như vậy?

- Khẩu khí các hạ thật lớn, ngươi mới bao nhiêu tuổi mà dám gọi người ta là nhóc con?

Đôi mắt lão già mặc tử sam dừng lại trên người Tần Lập, sau đó nói tiếp:

- Ngươi chính là Tần Lập sao? Tốt lắm, ta muốn quyết một trận tử chiến với ngươi!

Giờ khắc này, bốn phương tám hướng đã có rất nhiều người nghe tin mà tới xem.

Liếc mắt một vòng, Tần Lập thậm chí còn nhìn thấy Lâm Hằng sắc mặt tái nhợt đứng trong đám người, hiển nhiên hắn trở về cũng không dụng công bức rượu, làm ra bộ dáng cùng bằng hữu đoạn tuyệt quan hệ, bộ dạng say mèm này sẽ làm cho người cc không hoài nghi hắn đã tiết lộ gì đó.

Không khí trước cửa Tần Phủ dần dần trở nên vô cùng khẩn trương. Phần lớn đám người xem náo nhiệt sắc mặt không tốt lắm. Thoạt nhìn, rất có thể muốn thừa cơ hội đồng loạt xông lên hoàn toàn tiêu diệt Tần gia.

Mà lúc này, Trầm Nhạc cũng đã mang theo một đám cường giả Thiên Cơ Môn tiến về phía Tần Phủ, lười biếng dựa vào một đầu sư tử đá thật lớn đặt trước đại môn Tần Phủ. Vẻ mặt xem náo nhiệt nhìn về phía quần hùng bên kia.

Tiền gia vẫn rất thần bí, cũng bỗng nhiên xuất hiện hơn ba mươi người, từ xa xa gấp gáp chạy đến. Sau đó cũng dừng lại trước một đầu sư tử đá khác.

Phản ứng của hai đại thế lực này làm cho mí mắt không ít người vây xem giật giật, chẳng qua hiện tại là tên đã lên dây, không thể không phát. Cho dù ở phía trước có là núi đao biển lửa thì đám người này cũng tuyệt đối quyết định xông vào một phen!

Bởi vì cho dù tính toán như thế nào đi nữa, thực lực của đối phương hiển nhiên vẫn mạnh mẽ hơn so với bên Tần gia rất nhiều.

- Quyết một trận tử chiến? Vì cái gì?

Vẻ mặt Tần Lập mờ mịt, sau đó là tức giận bừng bừng nhìn lão già mặc tử sam, biểu tình vô cùng chân thực.

- Tần Lập, ngươi đừng giả nai! Gia tộc chúng ta, ba ngày trước đều bị Tần gia các người giết hết! Các ngươi đúng là táng tận lương tâm, ngay cả trẻ con cũng không buông tha, người người đều có thể tru diệt!

Lão già mặc tử sam nói xong, "Keng" một tiếng lập tức rút thanh trường kiếm sau lưng ra, chỉ vào phía Tần Lập:

- Hôm nay, ta sẽ vì toàn bộ Đồ gia mà đòi lại công bằng. Tần Lập, ngươi nạp mạng cho ta!

Tần Lập khẽ cau mày, trong nháy mắt lão già vừa nói ra lời này, trong đầu Tần Lập đảo qua rất nhiều suy nghĩ. Cả nhà bị giết sạch? Xem bộ dạng bi phẫn của lão già này, không giống như là giả bộ. Chẳng lẽ có người sau khi đội ngũ của Tần gia rời đi, tiến hành một hồi đồ sát lần thứ hai đối với bọn họ hay sao?

Nghĩ vậy, Tần Lập không khỏi nhìn lướt qua trận doanh bên phía Vương gia, Tiêu gia và cc bên kia, khoảng cách xa như vậy, hơn nữa vội nhìn thoáng qua, tự nhiên là không nhìn ra điều gì.

Lúc này, lão già mặc tử sam đã xông lên, thân hình giống như chớp lóe, trường kiếm đâm thẳng vào cổ họng Tần Lập.

- Đấu với ta? Ngươi không xứng!

Thanh âm của Tần Lập, vừa rơi vào trong tai mỗi người thì quyết đấu đã kết thúc. Gần như không ai thấy rõ Tần Lập ra tay thế nào, chỉ nghe thấy trong không khí truyền tới một tiếng vang nho nhỏ, lại nhìn vào ngực lão già mặc tử sam đã bị cắm vào nửa thanh kiếm, nửa thanh còn lại vẫn đang ở trong tay của lão!