- Đây không phải Tần thiếu gia sao? Thật khéo nha, ở đây cũng có thể gặp được!
Tần Vĩnh vừa dùng giọng điệu chế nhạo hô lên vừa nhìn thoáng qua bốn phía. Hắn thấy không có ai chú ý tới nơi này liền cười lạnh nói:
- Lại nói, ta thật ra phải cảm ơn ngươi, Tần Lập Tần thiếu gia. Nếu không nhờ ngươi ta còn không thoát ly khỏi Tần gia, khôi phục thân phận tự do này đấy!
Tần Vĩnh nói là cảm ơn nhưng sự oán hận trong giọng nói, đứa bé ba tuổi đều nghe ra được.
Tần Lập lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, trên mặt lộ vẻ mỉm cười, nói:
- Thật sao? Vậy đúng lúc ta chưa ăn sáng, ngươi có muốn mời ta một bữa hay không? Ngươi cũng biết, ta rất là túng thiếu, gần đây luôn luôn cơm không đủ no...
- Ngươi...
Tần Vĩnh bị tức nghẹn họng nhìn trân trối. Gặp qua không biết xấu hổ, lại chưa thấy không biết xấu hổ như Tần Lập này. Chẳng lẽ lửa giận trong mắt ta còn chưa đủ nồng đậm sao?
- Thằng con hoang nhà ngươi, ngươi cho là đây là Tần gia hay sao? Hôm nay ta cho ngươi biết lửa giận của một võ giả Hoàng cấp bậc ba!
Tần Vĩnh nói xong, giơ cánh tay hung hăng tát một cái lên mặt Tần Lập. Trong nháy mắt, trên người Tần Vĩnh nổi lên một tầng hào quang màu vàng nhạt, hiển nhiên là dùng hết toàn lực!
Thật rõ ràng, Tần Vĩnh vẫn coi Tần Lập là một đứa bé mấy ngày hôm trước thực lực không bằng hắn. Đầu óc hắn căn bản không có khái niệm "cách biệt ba ngày nhìn lại với con mắt khác".
- Lửa giận của võ giả Hoàng cấp bậc ba? Ta sợ a!
Tần Lập đứng lên, khóe miệng lộ nụ cười mỉm, trong mắt hắn lộ ra hào quang lạnh lẽo. Ngày trước ở Tần gia, Tần Vĩnh này đã muốn lấy mạng hắn. Nếu không phải có Tần Hoành Viễn ở đó, một đao kia của Tần Vĩnh khẳng định sẽ không lưu thủ! Mặc dù như vậy cũng giết không chết Tần Lập nhưng đối với Tần Lập mà nói như thế nào có thể tha thứ một người đầy lòng sát ý với mình sống trên đời này?
Vì loại tiểu nhân vật như Tần Vĩnh này mà hao tổn tinh thần căn bản không đáng giá!
Tần Lập vẻ mặt không đổi, đợi một chưởng kia của Tần Vĩnh tới gần mới ra tay như điện. Năm ngón tay hắn cong lại như ưng trảo chụp vào cổ tay Tần Vĩnh.
Đây là Ưng trảo công kiếp trước Tần Lập từng học, hiện tại nên gọi là chiến kỹ Ưng trảo. Toàn thân Tần Lập cũng không có chút dao động nguyên lực, nhưng năm ngón tay cong lại thành ưng trảo này rõ ràng làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác sắc bén.
Tần Vĩnh lúc này cả kinh, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ. Không đợi hắn kịp phản ứng chỉ nghe truyền ra một tiếng "rắc" giòn tan xương cốt vỡ vụn. Ngay sau đó một cơn đau nhức mạnh mẽ ập tới khiến cho Tần Vĩnh không kìm được kêu lên một tiếng thảm thiết.
- A!
Tay phải được quán chú nguyên lực kia của Tần Vĩnh bị Tần Lập mạnh mẽ bẻ gãy! Đây vẫn là Tần Lập thấy có người nhìn vào mới lưu thủ. Nếu không chỉ cần một chưởng này toàn bộ bàn tay Tần Vĩnh sẽ đứt rời khỏi cổ tay!
Tuy nhiên, nếu như vậy bỏ qua cho Tần Vĩnh căn bản không có khả năng.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Hai tay Tần Lập dùng tốc độ nhanh như chớp hung hăng đấm mấy quyền lên mấy yếu huyệt trên người Tần Vĩnh. Tạm thời sẽ không có cảm giác gì nhưng sau ba ngày nhất định chết bất đắc kỳ tử!
Chiêu này kiếp trước Tần Lập chỉ dùng qua một lần. Lần đó Tần Lập dùng trên người một người giết anh em của hắn, hơn nữa còn kêu ầm ĩ Tần Lập không dám giết người! Hiện tại lại dùng ra chiêu này một lần nữa, trong lòng hắn có một loại cảm giác thống khoái đầm đìa!
Tần Lập xoay bàn tay hung hăng tát Tần Vĩnh một cái, cười lạnh nói:
- Võ giả Hoàng cấp bậc ba cường đại! Phì! Cút đi!
Tay phải Tần Vĩnh khẳng định là tàn phế, ánh mắt vô cùng oán độc nhìn Tần Lập, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chỉ cần ta không chết...Tần Lập. Ta nhất định sẽ trả thù!
- Ngươi không có cơ hội.
Tần Lập thản nhiên khoát tay:
- Trở về chuẩn bị hậu sự đi!
Giờ phút này trong lòng Tần Vĩnh còn đang suy nghĩ: sau khi trở về lập tức rời khỏi thành Hoàng Sa. Thằng con hoang này khẳng định là tìm Tần gia hoặc Thượng Quan gia để báo thù ta. Ta tuyệt không cho hắn cơ hội này! Tuy nhiên ngươi sẽ bị ta trả thù!
Ngay hôm đó Tần Vĩnh vội vã rời khỏi thành Hoàng Sa, không còn xuất hiện trong mắt mọi người. Đến chết hắn cũng không rõ mình chết như thế nào.
Vừa sáng sớm đánh một trận nghiệm chứng sự cường đại của chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, Tần Lập thật ra rất vui vẻ. Tuy nhiên mấy võ giả thợ săn cũng tới sớm, ánh mắt nhìn Tần Lập nhiều ít mang theo mấy phần sợ hãi. Có thể chỉ giơ tay nhấc chân đánh cho một võ giả Hoàng cấp bậc ba tè ra quần, thực lực mạnh biết bao nhiêu!
Nhất là thoạt nhìn Tần Lập tuổi rất trẻ, tuy rằng vóc dáng không thấp, khuôn mặt rõ ràng thân thể cũng cường tráng nhưng nhiều nhất cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi. Có thể tu luyện đến Hoàng cấp bậc bảy, bậc tám ở tuổi mười lăm mười sáu, về sau đều rất phát triển, không phải là người bọn họ có thể đắc tội!
Ở Nghiệp đoàn thợ săn, danh tiếng A Hổ sở dĩ vang dội như vậy không phải là vì hắn hơn ba mươi tuổi lại có thực lực Huyền cấp bậc bảy sao! Cả toàn Nghiệp đoàn thợ săn thành Hoàng Sa, A Hổ coi như một trong những thợ săn đứng đầu!
Lúc bọn A Hổ tới, trời đã sáng rõ. Từng luồng ánh sáng mặt trời từ chân trời chiếu xuống, mặt đất một mảnh vàng óng ánh.
Thấy Tần Lập dường như đã tới từ sớm, A Hổ đi tới cười sang sảng nói:
- Tần lão đệ tới sớm như vậy!
Tần Lập thuận miệng cười nói:
- Lần đầu tiên, có chút hưng phấn!
Bộ Vân Yên ở bên kia mị nhãn như tơ, cười yêu kiều:
- Ái dà. Không nhìn ra Tần đệ đệ vẫn là lần đầu tiên!
- Đúng vậy. Vân Yên tỷ tỷ nếu thật sự hứng thú với ta như vậy! Trời còn sớm, không bằng chúng ta...
Tần Lập căn bản là một người không chịu thiệt, sao có thể dễ dàng tha thứ nữ nhân này đùa giỡn mình nhiều lần, lặp đi lặp lại.
Quả nhiên khuôn mặt Bộ Vân Yên ửng đỏ, xì một tiếng:
- Nam nhân không phải thứ tốt. Thằng nhóc nhà ngươi, tỷ tỷ không có hứng thú!
Hà lão tam cùng Lý Kiếm thấy Bộ Vân Yên kinh ngạc đều lén cười rộ lên.
Lúc này nghe thấy bên cạnh có người hỏi:
- Các ngươi ai nhìn thấy Tần Vĩnh quản sự của Tần gia? Ta đã hẹn gặp mặt hắn ở trong này, như thế nào còn chưa tới?
Có người cẩn thận liếc mắt nhìn Tần Lập một cái, sau đó hạ thấp thanh âm khẽ nói nhỏ vài câu với người nọ. Trên mặt mấy võ giả phía bên kia, ánh mắt nhìn về Tần Lập mang theo vài phần kính sợ, tránh ra rất xa.
Đám người A Hổ có chút nghi hoặc, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Lập tùy ý cười nói:
- Không có việc gì, vừa mới đánh một trận mà thôi.
Thấy Tần Lập nói nhẹ nhàng, A Hổ cũng không để ý. Nói không khoa trương, trong Nghiệp đoàn thợ săn này thật đúng là không có mấy người dám lộ liệu trêu chọc đoàn đội của A Hổ. Trừ A Hổ ra, Hà lão tam là Hoàng cấp bậc tám, Bộ Vân Yên là Hoàng cấp bậc bảy, Lý Kiếm là Hoàng cấp bậc chín. Mà lãnh mỹ nhân Lãnh Dao thì đạt tới Huyền cấp bậc một.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đoàn đội có thực lực như vậy trong toàn nghiệp đoàn cũng là số một, số hai!
A Hổ thấy người đến đủ, lại kiểm tra một chút trang bị chuẩn bị dã ngoại, sau đó nhìn Tần Lập nói:
- Tần lão đệ lần đầu tiên theo đi ra ngoài, không cần ngươi mang theo gì cả, coi như đi để mở mang kiến thức. Về phần ích lợi, khẳng định sẽ có một phần của ngươi. Các ngươi tính sao?
Bọn người Lý Kiếm gật đầu không có ý kiến gì về lời nói của A Hổ. Kỳ thật từ A Hổ, những người khác ít nhiều cũng có chút tư tâm. Hiện tại ai cũng biết Tần Lập là con rể của Thượng Quan gia. Quan hệ tốt với Tần Lập, trên một mức độ nhất định nào đó chẳng khác nào quan hệ tốt với Thượng Quan gia. Nếu không ai chịu mang một của nợ như vậy?
Tần Lập nói:
- A Hổ đại ca! Nếu quyết định gia nhập các ngươi, ta tự nhiên cũng phải góp sức!
- Thôi, thằng nhóc nhà ngươi đừng cản trở đã là chuyện tốt rồi!
Bộ Vân Yên tức giận cười trào phúc Tần Lập một câu. Hiển nhiên nàng vẫn còn vì lúc nãy đùa giỡn không thành mà còn canh cánh trong lòng.
Tần Lập mỉm cười không nói gì.
Mấy người A Hổ, Lý Kiếm cùng Hà lão tam lưng đeo bao nặng, Bộ Vân Yên cùng Lãnh Dao đều mặc quần áo gọn gàng. A Hổ nhìn hai tay Tần Lập trống trơn, nói:
- Đi thôi. Lúc ra khỏi thành thuận tiện mua vũ khí cho lão đệ. Tay không như vậy không được!
Tần Lập cảm thấy ấm áp trong lòng. Người có hay không có tư tâm, là có thể nhận ra. Trong lòng hắn thầm nghĩ: A Hổ đại ca, một ngày nào đó ta sẽ báo đáp ngươi!