Tần Lập nhìn gương mặt hưng phấn của Tần Tỏa, hơi nhíu mày. Dựa vào tính tình của Tần Lập, cho dù Phong gia thỏa hiệp cũng không thể nhanh như vậy, không nói gì khác, nói một ít vấn đề về thể diện thì Phong gia đã không thể lảng tránh.
- Làm sao vậy? Lần này là Phong gia lén phái người mang đến, bọn họ không hi vọng chúng ta lộ ra chuyện này, nói là muốn dùng những tài vật này để chuộc lại đám con cháu Phong gia ở đây.
- Chuộc? Nói cho họ, nghĩ cũng đừng nghĩ! Những tài vật đó ngay cả bồi thường còn chưa tính nữa! Đây chỉ là bước đầu tiên nhận lỗi của Phong gia mà thôi, hiểu chưa?
Tần Lập dường như chẳng hề nghĩ ngợi, nói thẳng.
- Ặc!
Cơ mặt Tần Tỏa co giật vài cái, thầm nghĩ vị huynh đệ này của hắn thật sự quá độc ác. Lần này tài vật mà Phong gia đưa tới phải gấp mười lần tổn thất của Tần gia do Phong gia gây ra! Hiển nhiên là hắn không ngờ Tần Lập chỉ mở miệng ra, khép miệng vào một cái đã phủ nhận tất cả. Không biết trưởng lão Phong Bình của Phong gia lúc nghe thấy có tức đến hộc máu hay không?
- Cái đó, Tần Lập, lần này họ đưa tới gấp mười lần tổn thất của chúng ta!
Tần Tỏa cảm thấy là mình vẫn có nghĩa vụ phải nói cho Tần Lập một tiếng. Việc này cũng không chứng tỏ là Tần Tỏa nói hộ cho Phong gia. Là một đứa con ngoan được một gia tộc hiền hậu ôn hòa nuôi lớn, Tần Tỏa cảm thấy như vậy có chút không tốt.
Ở xx, phân tranh giữa các gia tộc rất thông thường, những thủ đoạn này cũng chỉ là bình thường mà thôi. Hành động này của Phong gia, theo như Tần Tỏa thấy đã là biểu hiện cúi đầu nhận sai rồi. Khuyên người phải có lòng khoan dung, đây là cách xử sự nhất quán xưa nay của Tần Tỏa.
Lại không nghĩ rằng tới chỗ của Tần Lập lại không thể thực hiện được.
Tần Lập lắc đầu, nghiêm túc nhìn Tần Tỏa nói:
- Tần Tỏa, huynh có thực sự muốn gia tộc chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn, người khác không dám khi dễ hay không?
- Đương nhiên!
Tần Tỏa nói như chém đinh chặt sắt:
- Đối với gia tộc ta một mực trung thành và tận tâm. Không cần hoài nghi, ta chỉ...
Tần Lập phất tay cắt ngang lời nói của Tần Tỏa, cười nói:
- Vậy là tốt rồi, có phải huynh thấy, ta làm vậy có chút quá đáng hay không?
Tần Tỏa ngượng ngùng gật gật đầu, nói:
- Loại chuyện này trên xx cũng là bình thường. Ta thấy, chúng ta giết Đại trưởng lão của Phong gia thì thù đánh đập thúc thúc cũng đã được báo. Hiện giờ đại gia tộc Phong gia này đã cúi đầu nhận sai với Tần gia ta rồi, không bằng thả cho bọn họ một con đường.
- Thả?
Khóe miệng Tần Lập nhếch lên một nụ cười lạnh:
- Huynh quên những lời mà đệ nói trong hội nghị cao tầng của gia tộc rồi sao?
- Cái đó tất nhiên là không quên. Chính là trước khác nay khác mà. Ai cũng không ngờ là Phong gia lại phản ứng nhanh như vậy. Tần gia ta hiện giờ đã gây thù hằn nhiều rồi, việc này đối với sự phát triển của chúng ta không có ưu đãi gì cả.
Dù sao thì cũng đang nói lý, Tần Tỏa không sợ tranh luận với Tần Lập một phen, vì hắn hiểu tính tình của Tần Lập, tranh luận với hắn sẽ không làm cho hắn tức giận.
Tần Lập đúng là không tức giận, chỉ là có hơi thất vọng. Đối phương gần như dùng một kế hoãn binh đã khiến rất nhiều người như Tần Tỏa bị lừa. Hơn nữa từ thái độ của Tần Tỏa thì người Tần gia có cùng quan điểm cũng không ít. Kỳ thực, nói đến đây cũng là do tư tưởng cổ hủ quấy phá!
Tần Lập không nhịn được thầm than một tiếng, hỏi:
- Người Tần gia nghĩ giống huynh còn nhiều không?
- Đệ làm sao mà biết được?
Tần Tỏa có chút giật mình, hắn không nghĩ được là huynh đệ này của mình lại có suy nghĩ sắc bén như vậy. Loại trực giác này mạnh mẽ đến đáng sợ.
- Chẳng lẽ huynh không nhìn ra ở đây có âm mưu hay sao? Chẳng lẽ huynh không nhận ra kế hoãn binh của Phong gia hay sao? Tần Tỏa, huynh thực là khiến cho đệ thất vọng! Đại trưởng lão Phong gia chết trên tay chúng ta, một kẻ dòng chính bị ta phế bỏ hai tay, không ngờ bọn họ còn xuất ra lượng lớn tài vật như vậy để thầm đổi lại những con cháu trong gia tộc, lại còn không muốn lộ ra, vũng trộm tiến hành, huynh nói xem, chuyện này còn gì để nói hay không?
Tần Tỏa bị Tần Lập nói khiến cho đỏ mặt, hỏi:
- Còn có thể nói gì nữa?
- Huynh nghĩ lại, chỗ dựa vững chắc của Phong gia là Vương gia, thời gian trước đây Phong gia bộc lộ thực lực, nếu huynh là người Vương gia, huynh có vui không?
- Sẽ không!
Tần Tỏa thành thành thật thật hồi đáp.
- Chính là như vậy. Thứ hai, Phong gia muốn chuộc lại những người này làm gì? Giữa những người này có thể có đại nhân vật của Phong gia hay không? Huynh có điều tra qua không?
- Không có!
Mặt Tần Tỏa hiện lên vẻ hổ thẹn. Những việc đó vốn là việc của hắn, vậy mà hắn lại quên mất.
- Các người a, có chút nóng đầu lên, tự tại quá đó!
Tần Lập nói xong, thở phù một cái:
- Loại gia tộc như Phong gia này nếu thật sự muốn sống mái với Tần gia, cho dù có thể bị chúng ta tiêu diệt, nhưng chúng ta cũng phải chịu thương vong thảm trọng, điều này tránh không được. Nhưng hiện tại bọn họ lại dùng một phương thức khác, thậm chí là bất chấp thể diện của mình giải quyết chuyện này. Huynh nghĩ kỹ lại đi, chuyện này có gì đáng nói?
Lời nói của Tần Lập khiến Tần Tỏa dần rơi vào trầm tư. Hắn nghĩ ngợi, ánh mắt chậm rãi đưa lên:
- Ta biết rồi, Phong gia đầu tiên là tung hỏa mù với chúng ta, đồng thời che mắt Vương gia! Bọn họ không muốn người khác biết thực lực chân chính của Phong gia, thà rằng mất hết thể diện cũng không chịu tung con bài tẩy ra. Trong số con cháu Phong gia bị bắt kia nhất định có một nhân vật có thân phận đặc biệt khiến Phong gia không tiếc bất cứ giá nào cũng phải chuộc lại.
Tần Lập gật gật đầu, cười nói:
- Tốt lắm, nếu huynh đã hiểu được thì huynh biết nên làm gì chưa?
- Được, ta biết rồi!
Tần Tỏa hưng phấn đi ra ngoài, sau một lát thì Tần Lập chợt nghe thấy một trận gào thét từ phía sảnh tiếp khách.
- Tần gia các ngươi quả thực khinh người quá đáng! Thành ý! Còn phải như thế nào mới tính là thành ý? Tổn thất của các ngươi chúng ta đã bồi thường gấp mười rồi, chẳng lẽ như vậy còn chưa tính là thành ý hay sao?
Phong Bình mặt trắng xưa nay dường như là một người hiền lành, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được lửa giận trong lòng. Tần gia này thực là quá đáng, mình đã mang đến một lượng lớn tài vật đến để làm lễ vật nhận lỗi của Phong gia mà đám con cháu Phong gia một người cũng không thả. Lại nói, nếu không phải lần này mang đến tài vật gấp mười thì không có chuyện thả người!
Lần này Phong Bình đến thành Phong Sa cũng là để thu lại di thể của đại ca Phong Huyền. Thấy di thể ca ca bị người ta một nhát chém đôi, chết vô cùng thê thảm, Phong Bình đã nổi lên lửa giận, hừng hực thiêu đốt tâm can lão. Lại không nghĩ tới Tần gia này lại vô lại như thế, khiến cho lão có loại xúc động, hận không thể một tát đánh chết tên súc sinh yếu ớt kia.
Nhưng mà, lão không dám!
Phong Bình có thực lực cảnh giới Chí Tôn, có thể mơ hồ cảm giác được ngay trong Tần Phủ này ít nhất cũng có vài tồn tại mạnh đến mức khiến lão phát run. Căn bản là lão không dám biểu hiện chút ý đồ công kích nào, càng không nói, lần này lão phải dịch dung cải trang, tránh khỏi tai mắt ngầm của Vương gia để tới Tần Phủ.
Một khi lão bộc phát ra, như vậy một ít cố gắng trước giờ của Phong gia liền tan nát.
- Tốt, tốt, Tần gia chủ, ta cũng biết hiện giờ chủ nhân của Tần gia là gã thanh niên Tần Lập đó. Ta cũng không muốn làm khó ngươi, ngươi đi nói với Tần Lập, các ngươi muốn tài bảo, chúng ta có thể đáp ứng. Nhưng chờ ta mang những thứ đó đến, ta nhất định phải mang theo những người con cháu Phong gia đi.
Phong Bình nghĩ thông suốt, lúc này quyết đoán nói.
- Ha ha, đâu có, đâu có.
Tần Tỏa đối với câu nói châm ngòi mờ mịt của Phong Bình thì hoàn toàn lơ đễnh. Tần gia là do Tần Lập định đoat, vậy thì làm sao? Không thể tưởng tượng được là Tần Lập lại nói trúng rồi, Phong gia này có âm mưu! Điều kiện hà khắc vậy mà họ cũng có thể đáp ứng.
Phải biết rằng, điều kiện như thế này cho dù là đại gia tộc như Phong gia muốn thực hiện toàn bộ cũng phải tổn thương tới gân cốt đó! Cho nên, cũng khó trách Tần Tỏa phải tặc lưỡi.
Thậm chí Phong Bình không dám đưa ra yêu cầu cho lão nhìn thấy đám con cháu Phong gia, lão sợ lộ ra dấu vết gì thì rất không xong. Cho nên, sau khi đáp ứng yêu cầu của Tần gia liền vội vàng rời đi.
Cho dù lấy tài lực Phong gia mà muốn gom góp được số tài phú như yêu cầu, không có vài ngày cũng là một chuyện bất khả thi.Nguồn: https://truyenfull.vn
Lặng lẽ rời khỏi, Tần Phủ nhìn thành Phong Sa nguy nga hùng vĩ, trong lòng thầm phát thệ: Tần Lập, Tần gia, các ngươi cứ chờ đó cho ta, chờ ngày Tần gia các ngươi diệt vong ta sẽ xem sắc mặt các ngươi lúc đó sẽ thế nào!
Mà lúc này Tần Lập đang ở cùng Tần Tỏa, hai người đều cười tươi.
- Tần Lập, huynh thực sự phục đệ. Không nghĩ tới Phong gia này lại quyết đoán như vậy, xem ra mưu đồ của bọn họ không nhỏ! Cục tức như vậy mà cũng có thể nuốt xuống, thật là bội phục!
Tần Lập lắc đầu, cười nói:
- Thực ra gia tộc như vậy lại càng đáng sợ, bởi vì họ hiểu được ẩn nhẫn, hiểu được cách ứng biến, cũng hiểu cách dùng kỳ mưu để ứng phó những sự khác thường, càng hiểu việc sử dụng âm mưu quỷ kế! Đúng rồi, ba vị cung phụng đưa người ra ngoài đã có tin tức chưa?
Ba cung phụng chính là Kim Điêu, Linh Ưng và Mặc Ưng, mấy ngày trước bọn họ dẫn con cháu Tần gia thông qua địa đạo mới đào của Tần gia, yên lặng rời khỏi thành Phong Sa, đánh về phía các gia tộc môn phái thực lực bình thường, muốn giết khiến đối phương không kịp trở tay!
Tần Tỏa cười hắc hắc nói:
- Bên Kim cung phụng đã có tin tức, chim ưng đưa thư truyền về có nói bọn họ đã diệt một gia tộc, hai môn phái nhỏ, đều là những kẻ tham dự sự việc trước kia, hơn nữa đã giết không ít người Tần gia ta, mà tổn thất của bên ta không lớn, chỉ có hai người trọng thương. Đây đều là nhờ Kim cung phụng có thực lực cường đại mới có thể bảo hộ tốt cho đám con cháu Tần gia ta, quả thực là kỳ tích!
Chưa hết, Tần Tỏa tán thưởng:
- Ba vị cung phụng thật sự là lợi hại, thư tín được truyền về bằng chim ưng của họ hiệu suất hơn xa chim ưng do chúng ta huấn luyện.
Tần Lập cười cười, không có trả lời, hắn thầm nghĩ:
- Kim Điêu này là tổ tông của chim ưng, một đám súc sinh chưa khai mở linh trí dám không nghe lời sao?
Lúc này, bỗng có người báo lại:
- Tần Lập thiếu gia, Lâm gia công tử cầu kiến.