Duy Ngã Độc Tôn

Chương 362: Tính sổ đi!

Lúc này bên ngoài đã truyền đến một trận tiếng bước chân, giọng nói đặc biệt của Trầm Nhạc từ xa xa đã truyền đến:

- Thật là huynh đệ của ta đã trở về? Các ngươi không gạt ta chứ?

Có người nói tiếp:

- Môn chủ! Đương nhiên ta không gạt ngài, Tần công tử thực sự đã trở về!

Thân ảnh một đoàn người cũng theo tiếng nói xuất hiện ở cửa viện, một đám con cháu Tần gia tránh ra một con đường để Trầm Nhạc tiến vào.

Trầm Nhạc vừa vào cửa, nhìn một màn trước mắt cũng không nhịn được nao nao. Hắn vừa nghe nói Tần Lập trở về liền lập tức đến Tần phủ tìm, lại được báo là Tần Lập đi ra ngoài. Sau đó, mấy Thái thượng trưởng lão cảnh giới Chí Tôn aa bằng vào thần thức cường đại nhanh chóng tìm tới đây, lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Mấy Thái thượng trưởng lão aa trong lòng có quỷ, cũng không nhịn được ngây ra đó, nhìn về phía Phong Tử Kỳ đang quỳ ở đó không ngừng dập đầu, trong mắt nổi lên vẻ khinh thường nồng đậm.

- Thật sự là một phế vật mà!

Tôn Trung quay sang phun nước miếng, lớn tiếng nói.

Tôn Trung nói càng như một thanh kiếm đâm nhọn vào tim đám con cháu Phong gia, đám con cháu Phong gia này không ai nhìn ai đều trừng mắt phẫn nộ nhìn Tôn Trung.

- Ha ha ha! Nhìn ta làm gì? Ta nói sai hay sao? Phong gia coi như là gia tộc có tiếng Huyền Đảo, không ngờ tới nơi này lại xuất hiện giống nòi như vậy! Ha ha ha ha!

Tôn Trung cười to, giọng nói tràn ngập khoái ý.

Tần Lập quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tôn Trung, không để ý đến hắn, nhìn sang Trầm Nhạc cười nói:

- Huynh đệ! Cám ơn!

Nói xong lại quay sang Lãnh Phương Phỉ bên cạnh Trầm Nhạc chắp tay nói:

- Ra mắt tẩu tử!

Lãnh Phương Phỉ mặt ửng đỏ, trả lễ với Tần Lập.

Trầm Nhạc lại tùy tiện đi tới, cho Tần Lập một cái ôm, cười to nói:

- Nếu là huynh đệ vậy thì không cẩn nói cám ơn, đệ có thể trở về thì tốt rồi!

Cái gọi là thử lửa biết vàng, một tấm lòng son của Trầm Nhạc không hề có tính toán khác cũng làm cho Tần Lập cảm động, không nói thêm gì nữa.Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

Lúc này, Hỏa Phong cùng đi theo Trầm Nhạc nhìn thấy Phong Tử Kỳ quỳ dưới đất, cũng không nhịn được trào phúng nói:

- Mặt mũi Phong gia, bị ngươi làm mất hết rồi! Ngươi sao không chết đi?

Phong Tử Kỳ hồn nhiên không phát giác, quỳ ở đó kêu thảm như trước:

- Tần công tử tha mạng! Tần công tử tha mạng!

Lý Thái đứng ở một bên âm dương quái khí nói:


- Tần công tử thật là quá uy phong mà, người này không biết phạm sai lầm gia, khiến Tần công tử sỉ nhục như vậy, giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất...

Tần Lập xoay người, cắt đứt lời Lý Thái:

- Ngươi là ai?

- Ặc...ta là Thái thượng trưởng lão aa, Lý Thái!

Lý Thái có chút mất hứng nói, trong lòng thầm mắng Tần Lập giả nai, bởi vì lúc Trầm Nhạc đại hôn, Trầm Long Hưng đã giới thiệu cho Tần Lập toàn bộ cao tầng aa. Hiện tại làm trò trước mặt nhiều người, làm bộ không nhận ra hắn, quả thật quá đáng mà!

- Ngươi có tư cách gì chỉ trỏ xoi mói vào chuyện Tần gia chúng ta?

Tần Lập nhàn nhạt nói một câu, sau đó xoay người sang chỗ khác, không để ý tới Lý Thái nữa.

Trầm Nhạc vừa vào cửa đã truyền âm cho hắn, nói ba vị Thái thượng trưởng lão này là chuyên tới phá đám, bảo Tần Lập không cần để ý tới bọn họ.

Trầm Nhạc hữu tình, tự nhiên Tần Lập không thể bất nghĩa, xem ra mấy lão già này không nhìn môn chủ Trầm Nhạc, tự tiện nói vượt cấp là có thể nhìn ra được bọn họ không hề có lòng tôn trọng với Trầm Nhạc.

Đã như vậy, làm nhục bọn họ một chút, lại có gì ngại?

- Ngươi...từ lúc lão phu chào đời tới nay, lần đầu tiên gặp phải loại tiểu nhân như ngươi! Chúng ta luôn giúp Tần gia ngươi còn giúp sai nữa! Hừ! Môn chủ, ngài tự giải quyết cho tốt, chúng ta đi!

Lý Thái mượn lời Tần Lập, lập tức phát tác xoay người muốn rời đi.

Tôn Trung và Hỏa Phong theo sát rời đi, lúc bước đi ánh mắt nhìn về phía Trầm Nhạc với ý vị sâu sa.

Tần Lập căn bản không để mấy người này trong lòng, cười cười, vẻ mặt bỡn cợt nói với Trầm Nhạc:

- Trầm huynh! Môn chủ như huynh thật chỉ có vẻ ngoài mà thôi, mặc kệ là tôm tép cá nhỏ nào cũng dám khiêu khích uy nghiêm của huynh cả!

- Tiểu tử! Ngươi nói cái gì? Có dám lập lại một lần nữa?

Hỏa Phong tính tình táo bạo liền khựng lại đứng đó, đôi mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm Tần Lập, lạnh lùng nói:

- Việc nhà người khác, vốn không nên để người ngoài lắm miệng. Chẳng qua ngươi đã muốn biết, như vậy ta liền thỏa mãn ngươi là được.

Tần Lập cười cười, nói:

- Nếu như người như các ngươi sinh ra ở Tần gia thì đã sớm bị đá ra ngoài rồi!

- Ha ha ha! Tốt! Tốt! Không hổ là người trẻ tuổi đứng đầu Huyền Đảo mà!

Tôn Trung chế trụ lửa giận sắp bùng nổ, lớn tiếng cười nói:

- Tần công tử không phải gia chủ Tần gia, nhưng còn hơn cả gia chủ Tần gia, lão phu bội phục!

Tần Tỏa đứng bên cạnh, hắc hắc cười nói:

- Lão nhân gia! Ngài đừng phí sức, Tần Lập ở Tần gia chính là nhất ngôn cửu đỉnh! Tần gia ta có quy củ này, cho nên ngài nên cố lo lắng cho chính bản thân đi. Tuổi tác lớn như vậy, còn nóng tính như thế, coi chừng bị chết cháy đó. Hay là tìm một hồ nước thối cho mình giảm nhiệt đi, nếu không, ta biết mấy thanh lâu không tệ ở thành Phong Sa, có cần ta làm hết tình địa chủ hay không? Hắc hắc!


- Ngươi muốn chết!

Hỏa Phong hét lớn một tiếng, liền phóng về phía Tần Tỏa, cánh tay vung lên, tát về phía mặt Tần Tỏa.

Tuy rằng không dùng sức quá mạnh, nhưng nếu cái tát này đánh xuống, sợ rằng một nửa khuôn mặt Tần Tỏa cũng bị phế đi!

Tần Tỏa căn bản không tránh thoát một tát của Hỏa Phong, nhưng sắc mặt hắn cũng không thay đổi, dù ngay cả ánh mắt cũng không chút dao động. Cứ đứng ở nơi đó, như là khinh thường không thèm tránh né!

Bộp!

Trong không khí vang lên một tiếng động trầm thấp, nhìn lại thì thân thể Hỏa Phong đã giống như một bao cát bị đánh bay, đụng sập cả tường gian phòng đối diện, thân thể hung hăng bay ra ngoài!

- Hỏa trưởng lão!

Tôn Trung cùng Lý Thái hoảng sợ, thân hình lao ra ngoài cực nhanh, tiếp lấy thân thể Hỏa Phong.

Nhìn lại Hỏa Phong, miệng phun ra từng ngụm máu lớn, mặt như giấy vàng, hơi thở mong manh, hiển nhiên bị trọng thương.

Làm cho mọi ngươi cảm thấy kinh khủng chính là không một ai nhìn thấy...đến cùng là ai ra tay!

- Tần Lập! Ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn! Aa ta có lòng tốt tới giúp Tần gia ngươi, ngươi lại đối đãi ân nhân như thế! Ngươi còn là người sao?

Tôn Trung nháy mắt phản ứng lại, xoay người chỉ vào Tần Lập chửi ầm lên, từng cái mũ tội lỗi chụp lên đầu Tần Lập.

- Cút!

Tần Lập căn bản không có ý muốn tranh luận với lão, vốn đã cảm thấy bất mãn bọn họ cắt đứt mình thu thập Phong Tử Kỳ, thấy bộ dạng ra vẻ đạo mạo của Tôn Trung, Tần Lập liền nổi giận.

Trầm Nhạc biết lúc này phải tới bản thân Môn chủ hắn ra mặt. Vốn hắn muốn chậm rãi tính toán, lại không ngờ vừa thấy mặt huynh đệ của mình liền được hắn tặng cho một phần đại lễ. Nếu còn không biết lợi dụng, vậy Trầm Nhạc cũng sẽ không xứng làm môn chủ aa nữa.

- Trong mắt các ngươi, có còn môn chủ ta hay sao? Hừ! Lần này tới đây, mấy người các ngươi ngoài sáng trong tối liên tục xúi giục các trưởng lão khác, cùng thông đồng kết phát với các ngươi. Chẳng những gây trở ngại chứ không giúp gì cho Tần gia, còn âm thầm truyền tin cho các gia tộc môn phái khác, thậm chí dù ngay cả Môn chủ ta cũng nằm trong mưu tính của các ngươi! Ngày hôm nay, ta ở chỗ này, lấy thân phận Môn chủ aa tuyên bố: Ba ngươi các ngươi bị trục xuất khỏi aa! Sau này còn ai dám sinh ra dị tâm gì khác, kết cục của các ngươi chính là tấm gương!

- Ha ha ha ha! Ta xem ai dám!

Tôn Trung ngửa mặt cười to, sau đó chỉ vào Trầm Nhạc mắng:

- Tiểu súc sinh ngươi, rốt cuộc cũng nói ra chút lòng dạ hẹp hòi của mình rồi sao? Thanh lý những trưởng lão từng lập đại công cho aa chúng ta! Bằng Trầm gia nhất mạch các ngươi, nếu chúng ta rời khỏi, aa lập tức chia năm xẻ bảy! Hơn nữa ngươi căn bản là không có tư cách hạ xuống mệnh lệnh này!

- Nếu ta nói hắn có thì sao đây?

Trong không khí truyền tới một giọng nói bình thản không nghe ra được tâm tình gì, nhưng giọng nói này lại giống như một tiếng sấm sét, nổ vang trong lòng ba người Tôn Trung. Ba ngươi này lập tức mặt vàng như đất, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ cùng tuyệt vọng, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, lão tổ tông Trầm Trọng của Trầm gia lại xuất hiện tại đây vào lúc này! Thảo nào tiểu tử Trầm Nhạc này vẫn không hề có vẻ sợ hãi, đáng tiếc hiện tại có hối hận nhưng cái gì cũng chậm mất rồi.

Tôn Trung ầm một tiếng quỳ xuống, trong giọng nói tràn ngập bi thống hối hận:

- Lão tổ tông! Ta sai rồi! Xin lão tổ tông cho vãn bối một cơ hội sửa sai đi!

Tôn Trung cúi đầu, lúc nói ra nhưng lời này, trong mắt bắn ra quang mang độc ác, vừa lúc bị Trầm Nhạc nhìn thấy. Trầm Nhạc cười lạnh nói:

- Các ngươi thật sự cho rằng những âm mưu của các ngươi, lão tổ tông không biết một chút nào hay sao? Nhanh cút đi. Thừa dịp lão tổ tông còn chưa nổi giận, quay về nói cho đám đồ tử đồ tôn của các ngươi một tiếng, ai muốn gây sự, Trầm Nhạc ta tiếp nhận tới cùng! Nhưng mà hậu quả, hy vọng các ngươi có thể gánh được!

Tôn Trung cùng Lý Thái lúc này nào còn dám nói lời dư thừa gì, vội kéo Hỏa Phong lên, lo sợ không yên như chó nhà có tang mà chạy đi.

Lúc này Trầm Nhạc cùng Tần Lập liếc nhìn lẫn nhau, Xà Xà đứng đó bĩu môi. Vốn loại kỹ xảo nho nhỏ này nàng khinh thường sử dụng, chẳng qua là ba võ giả Chí Tôn, phất tay diệt đi là được!

Nàng lại không hiểu rõ, nếu làm theo tính toán của nàng, aa sẽ thật sự chia năm xẻ bảy. Mà hiện giờ dọa sợ ba Thái thượng trưởng lão này, sau khi bọn họ rời đi khảng định sẽ trở về aa quản thúc nghiêm người trong mạch của mình. Thực sự chọc giận đại năng như Trầm Trọng, vậy thì hậu quả không phải bọn họ có thể chịu đựng được.

Biến cố bất thình lình, giống như một vở hài kịch tới nhanh đi cũng nhanh. Trầm Nhạc cùng Lãnh Phương Phỉ tâm tình lại rất tốt, tuy rằng bên người bọn họ chỉ còn lại bảy đại cao thủ, nhưng bảy người này có năm là thuộc về Trầm gia nhất mạch, hai người còn lại cũng rất thân cận với Trầm gia nhất mạch. Hơn nữa, tất cả đều là võ giả cảnh giới Chí Tôn, còn có thể tránh đồng môn tương tàn. Kết quả này, đối với Trầm Nhạc mà nói thì cũng là kết quả mà hắn hi vọng nhất.

Lúc này Tần Lập chuyện chú ý lên người Phong Tử Kỳ, cũng không bởi biểu hiện của Phong Tử Kỳ mà sinh ra ý nghĩ thương hại gì, Tần Lập lành lạnh nói:

- Phong Tử Kỳ! Bỏ qua cho ngươi cũng không phải không thể. Chẳng qua ngươi ở trước mặt nhiều người sỉ nhục phụ thân ta, cũng làm ông ấy trọng thương, lại nói lời sỉ nhục Tần gia, món nợ này chúng ta cần phải tính cho kỹ!

Phong Tử Kỳ run run ngẩng đầu nhìn Tần Lập, đột nhiên có một loại cảm giác, thần sắc của đối phương nhìn thật giống như một con sói đói vừa phát hiện được một con dê béo.

Phong Tử Kỳ không nhịn được rùng mình một cái.