Hỏa Phong Trưởng lão đành phải lầm bầm mấy câu rồi đi ra. Lãnh Phương Phỉ nhìn Trầm Nhạc vẫn đang cố gắng nhẫn nhịn oán giận nói:
- Những kẻ này sao không biết thức thời nhỉ?
Trầm Nhạc than nhẹ một tiếng rồi cười khổ nói:
- Người đạt tới cảnh giới Chí Tôn vốn là những cường giả siêu nhiên trên Huyền Đảo rồi! Trong suy nghĩ của bọn họ dù có người vượt qua cảnh giới Chí Tôn thì số lượng cũng rất ít, căn bản không thể có thái độ bình thường được. Do đó, cả đám này đều rất tự cao tự đại! Trong mắt bọn họ, chúng ta ủng hộ Tần gia, trợ giúp Tần Lập chính là không biết thức thời nhất!
- Xì!
Lãnh Phương Phỉ bĩu môi, thầm nghĩ:
- Đúng là một đám người thiển cận, không biết nhìn người! Chẳng lẽ bọn họ không biết nữ tử mặc hắc y thần bí bên người Tần Lập kia thực lực đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không ư? Muốn gây chuyện với Tần gia, muốn lăm le tài phú của Tần gia? Những suy nghĩ như thế hiện tại thế mà cũng nghĩ ra được. Tần Lập hiện tại không ở đây nhưng chẳng lẽ không quay về sao? Một khi hắn trở lại, nếu muốn báo thù thì có kẻ nào, gia tộc, môn phái nào có thể chống cự được những thủ đoạn báo thù như lôi đình của hắn chứ?
Kì thật Lãnh Phương Phỉ có thể nghĩ đến chuyện này thì những kẻ gây chuyện với Tần gia tự nhiên cũng đã nghĩ tới. Chỉ là khi lợi ích đập vào đầu lại khiến cho người ta không thể kìm lòng tham được, đều suy nghĩ một cách tích cực. Bọn họ vẫn vịn vào yếu tố tâm lý may mắn, dù sao chúng ta không giết người của Tần gia thì dù Tần Lập có trả thù, chẳng lẽ lại muốn đại khai sát giới!
Một khi hắn dám đại khai sát giới thì nhiều anh hùng hào kiệt như vậy trên Huyền Đảo chẳng lẽ chỉ để bày cho đẹp thôi sao? Không sai, bên người Tần Lập có một lực lượng rất cường đại nhưng nếu đặt trên toàn cảnh của Huyền Đảo mà nhìn thì cũng không được coi là cái gì. Kiến đông giết voi! Không kẻ nào dám tự nhận mình là vô địch thiên hạ!
Cũng vì ôm loại tâm tư này nên những gia tộc kia mới dám không kiêng nể gì đả động tới những khoản sinh ý của Tần gia ngay khi Tần Lập vừa mới rời đi một đoạn thời gian.
Hiện nay, toàn bộ Tần gia đã hoàn toàn lui về thành Phong Sa, bế quan không tiếp khách. Về phần các công chuyện làm ăn đến đan dược thì toàn bộ đều đình chỉ lại trong khoảng thời gian này!
Có gọi là chèn ép khảng định không phải dăm ba câu ba hoa mà có thể nói ra rõ ràng được! Cũng không phải một mình Tần Lập đại khai sát giới là có thể thay đổi được tình hình hiện tại. Trừ phi lúc này Tần gia có thể đưa ra thủ đoạn kinh nhân, chấn nhiếp tất cả mọi nhà. Như thế chắc là mới có kết quả! Nếu không, Tần gia cũng chỉ có thể ngày càng yếu hơn, đến cuối cùng co súc lại trong thành Phong Sa, sau đó bị người bên ngoài lật đổ!
Loại chuyện như thế này trước kia cũng không phải là chưa từng có. Dưới đại thế kia, cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên cũng khó tránh khỏi phải thất bại thảm hại! Tựa như thân phận Hạng Võ của Tần Lập trước khi xuyên phá không gian, dù có được thực lực chống lại vạn người, dù có một đội quân thép vô địch nhưng vì nhiều nguyên nhân khác nhau, cuối cùng tự khắc sẽ thất thủ. Thậm chí ngay cả nữ nhân yêu quý của mình cũng không thể bảo vệ được. Kiêu hùng mạt lộ khiến người ta không thể không cảm thán! Thực lực con người không phải là hoàn toàn quyết định được đại cục!
Hiện nay, Tần gia dường như đang gặp phải xu thế này. Toàn bộ con cháu của gia tộc gần như không thể đi ra khỏi thành Phong Sa! Hơn nữa, phàm là những gia tộc muốn làm ăn với Tần gia thì cũng đều bị uy hiếp, hoặc là thu mua, hoặc là dưới áp lực cực lớn này cũng đoạn tuyệt quan hệ với Tần gia. Hiện nay Tần gia giống như một hòn đảo cô độc, bốn bề là địch, tứ cố vô thân!
Thái độ của Tiền gia và Thiên Cơ Môn không thể nói là không có chút tác dụng nào nhưng dưới đại thế kia, lại chỉ có thể đi một bước, lùi một bước mà thôi!
Càng đừng nói mấy vị Thái thượng Trưởng lão của Thiên Cơ Môn đang từ sau lưng suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Trầm Nhạc xấu mặt, làm sao cho hắn không thể tiếp tục nắm giữ chức vị Môn chủ này!
Dưới tình hình này, tình cảnh nội bộ của Tần gia như thế nào?
Trong đình viện của Tần Văn Hiên, trong căn phòng không ngừng truyền ra những thanh âm rên rỉ rất nhỏ. Tần Hàn Nguyệt đang cẩn thận giúp trượng phu của mình rửa sạch vết thương trên mặt và một số vết thương trên người.
Tần Văn Hiên cắn răng chịu đựng nằm trên giường, không ngừng hít sâu những hơi khí lạnh. Cũng khó trách một võ giả cảnh giới Hợp Thiên mà vẫn phải như thế, thương thế trên người hắn đúng là không nhẹ một chút nào!
Trên mặt hắn đã hoàn toàn sưng tấy lên, nơi xanh, nơi thâm đỏ. Rất nhiều chỗ còn bị tụ huyết. Trên người hắn, trước ngực, sau lưng đều bị tụ huyết, nhìn rất kinh người! Nhưng vấn đề là ở chỗ có thể đánh cho một võ giả cảnh giới Hợp Thiên thành ra bộ dạng như thế này thì thực lực của người ta ray khảng định là mạnh hơn Tần Văn Hiên rất nhiều. Sự tinh chuẩn trong lúc hạ thủ cũng khiến người ta phải kinh ngạc!
Nhiều vết thương như vậy nhưng không ngờ lại không có chỗ nào đặc biệt nghiêm trọng cả, đa phần chỉ là để hành hạ tra tấn mà thôi, không có mục đích khác!
Tần Hàn Nguyệt vừa đau lòng vừa giúp trượng phu xử lý vết thương, oán giận nói:
- Chàng cũng thật là! Biết rõ là những người đó hiện tại đang muốn gây chuyện với chúng ta mà không được. Sao chàng lại chủ động đi trêu chọc bọn họ, thậm chí ngay cả ở tiểu lâu lại đánh nhau với người ta nữa.
- A...nhẹ chút!
Tần Văn Hiên bật thốt lên một câu, sau đó vẻ mặt phẫn nộ nói:
- Nguyên bản ta cũng không muốn động thủ trong tửu lâu kia. Đám kia giễu cợt chúng ta châu chấu đá xe, ta đã nhẫn nhịn. Nhưng không thể đơn giản bỏ qua bọn chúng sỉ nhục nhi tử ta được, một câu cũng không được!
- Haizz!
Tần Hàn Nguyệt thở dài một tiếng trong lòng! Kì thật nàng hiểu trượng phu mình hơn ai hết. Trượng phu mình yêu thương nhi tử không ít hơn mình chút nào, tuy mặt ngoài hắn không muốn biểu đạt, đó là bởi vì Tần Lập quá mức ưu tú! Ưu tú đến độ khiến cho bậc làm phụ thân như hắn không biết trước mặt nhi tử mình nên biểu đạt sự quan tâm của bản thân mình như thế nào nữa nên gần như hoàn toàn không để lộ ra.
Hơn nữa từ sâu trong lòng Tần Văn Hiên đối với mẹ con Tần Lập vẫn rất áy náy. Hắn không muốn bị người khác nói rằng năm đó khi nhi tử nghèo túng thì mặc kệ, còn nay nhi tử đã tiến bộ, thành công thì bậc làm phụ thân như hắn lại đi theo nịnh bợ...
Loại cảm giác nào thật sự rất khó chịu!
- Là kẻ nào động thủ với chàng? Lẽ ra dù không địch lại thì chàng cũng không đến mức thảm như thế chứ!
Tần Hàn Nguyệt đã vào Huyền Đảo được mấy năm, nhãn giới và kiến thức đã tăng lên rất nhiều! Nàng đối với cường giả cũng không ôm loại tâm tình kính sợ như trước đây.
- Là người của Phong gia ở Phong Thành! Bọn họ phong tỏa tất cả các chuyện làm ăn của chúng ta ở Phong Thành, mạnh mẽ phong tỏa hàng hóa của chúng ta! Haizzz, lúc ấy được Tần Tỏa đưa về. Tần Tỏa nói Lão tổ tông cũng quay về một lần, chỉ nói có năm chữ:
- Chờ Tần Lập xử lý! ". Thực lực của Phong gia trên Huyền Đảo cũng coi như thuộc loại đứng đầu. Dù được Thiên Cơ Môn và Tiền gia trợ giúp nhưng cũng chỉ là đảm bảo Tần gia ta không bị đánh phá. Còn chuyện làm ăn của Tần gia thì chúng ta phải tự mình xử lý. Nhưng thực lực của chúng ta...
Tần Văn Hiên nói xong lại thở dài một tiếng, trong lòng thầm hận thực lực của mình không ăn thua gì, nếu không chắc chắn sẽ đánh cho Phong gia kia tơi bời khói lửa!
- Đúng vậy, nếu ba gã bằng hữu thực lực cường đại của con mình có thể ra tay thì Phong gia tuyệt đối không thể là đối thủ được!
Tần Hàn Nguyệt nói xong lại cười khổ nói tiếp:
- Nếu ba người bọn họ rời khỏi thành Phong Sa thì chắc là ngay sau đó sẽ có vô số người đến Tần gia ta gây phiền toái!
- Thì ra như thế! Đám người đê tiện vô liêm sỉ kia không ngờ bây giờ cũng dám nghênh ngang đi lại ở thành Phong Sa. Còn dám ở trong tửu lâu sỉ nhục Tiểu Lập. Nguyệt Nhi, ngươi nói những lúc như thế thì sao ta có thể tha thứ cho được! Bọn kia ức hiếp ngay trên đầu chúng ta đó! Haizz!
Nhìn đôi mắt trũng xuống kia của trượng phu, hai mắt Tần Hàn Nguyệt cũng ửng đỏ, hơi ươn ướt, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của trượng phu nói:
- Chàng làm thế là đúng đó!
Lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm ầm ĩ. Tần Hàn Nguyệt nhíu mày, trên mặt lộ ra chút thần sắc giận dữ, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đánh phu quân ta như thế này còn chưa đủ sao? Còn đến tận cửa Tần gia ta bắt nạt? Không được, ta phải đi tìm ba vị bằng hữu của Lập Nhi để nhờ bọn họ lấy lại thể diện mới được!
Tuy rằng Kim Điêu cùng Linh Ưng, Mặc Ưng chưa nói rõ quan hệ với Tần Lập nhưng ai cũng đều hiểu rằng, quan hệ của bọn họ với Tần Lập đều cực kỳ tốt đẹp. Thậm chí so với Thiên Cơ Môn và Tiền gia thì còn tốt hơn!
Bởi vì cho tới hôm nay chỉ có ba người bọn họ lặng lẽ thủ hộ Tần gia!
Tần Hàn Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa thì một thị nữ đã xồng xộc chạy từ bên ngoài vào, vẻ mặt rất kích động. Tần Hàn Nguyệt nhíu nhíu đôi mi thanh tú, quát khẽ:
- Nhìn bộ dáng của ngươi kìa, còn ra thể thống gì nữa! Trời sập à? Phải chú ý tới thân phận của mình, ngươi là người của Tần gia!
Thị nữ kia bị Tần Hàn Nguyệt quát thì mới cúi đầu, vẻ mặt oan ức, nhỏ giọng nói:
- Vâng, con biết sai rồi! Phu nhân, là...là Tần Lập thiếu gia đã trở về!
Thị nữa này ủy khuất nói xong, mới ngẩng đầu lên thì đã phát hiện phía trước không còn ai nữa, chỉ cảm thây một cơn gió thổi qua, không kìm được phải thầm than:
- Còn nói ta nữa không? Không thấy người cũng hưng phấn đến độ ấy sao?
Nói xong, thị nữ vẫn không kìm nổi phải nở ra một nụ cười, cũng không để vào lòng những lời mắng vừa rồi của Tần Hàn Nguyệt!
Bởi vì đối với tất cả những người của Tần gia mà nói thì Tần Lập trở về, Tần gia như lấy lại linh hồn, như có người chèo chống!
Ba người Tần Lập, Lãnh Dao và Xà nữ cũng không cưỡi ngựa, nhìn qua rất phong trần, mệt mỏi. Một đường luôn chạy nhanh rốt cuộc đã về tới nhà!
Nhìn bộ dáng cao hứng của những người này, trong lòng Tần Lập lại có vài phần cảm động. Hắn rốt cuộc có cảm giác trở về nhà. Tuy nhiên, Tần Lập lại rõ ràng cảm giác được những người này như đang che giấu tâm sự gì đó, đang cố đè nén trong lòng. Với thần thức mẫn tuệ của mình, Tần Lập liền lập tức phát hiện ra loại cảm xúc này trong lòng những người Tần gia.
Trên thực tế, mấy người Tần Lập cũng là vì nghe được Tần gia gặp chuyện nên mới gấp gáp trở về, cũng may là Tần gia cũng chưa phát sinh đại sự gì!
Kim Điêu, Mặc Ưng và Linh Ưng thấy Tần Lập trở về cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng. Thông qua truyền âm thuật của Kim Điêu, Tần Lập dần dần minh bạch chuyện gì đã xảy ra đối với Tần gia trong những ngày qua.
Nhất là chuyện vừa phát sinh, phụ thân hắn không ngờ vì giữ thanh danh của hắn nên bị người ngoài đánh đập ngay trong địa bàn của Tần gia!
Vẻ mặt tươi cười của Tần Lập dần trở nên âm trầm! Hắn không kìm nổi nhìn thoáng qua Kim Điêu. Không đợi hắn đặt câu hỏi, Kim Điêu liền truyền âm giải thích nói:
- Ta nghĩ chủ nhân nhất định muốn chính mình trở về trả thù, nên không dám tự tiện ra tay. Hơn nữa, trong thành Phong Sa bây giờ có rất nhiều cường giả, ngày đêm giám thị nhất cử nhất động của Tần gia, nếu ta rời khỏi phủ đệ của Tần gia thì sợ rằng sẽ có người tiến vào.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Ta hiểu rồi, ngươi làm tốt lắm!
Tần Lập nói xong, cặp mắt nhíu lại, ánh mắt trở nên lạnh như băng. Hắn lúc này lại thấy mẫu thân Tần Hàn Nguyệt đang vội vã chạy lại chỗ mình.
Trượng phu bị đánh chật vật như thế, Tần Hàn Nguyệt cũng kìm nén không nổi rơi một giọt lệ. Nhưng hiện tại, rốt cuộc thấy nhi tử ngày nhớ đêm mong đã trở về thì nước mắt đã không kìm được nữa, hai hàng lệ ròng ròng chảy xuống.