Giờ khắc này, Trần Hải Triều đang ở trong phòng, sắc mặt xanh mét nhìn một phong thư. Phong thư này là của một người sống sót của Hải Triều bang ở Hải Thành gửi về.
Trong thư còn nói, khi đương gia nhìn thấy phong thư này, hắn cũng có thể đã chết rồi, hiện tại toàn bộ Hải Thành mọi người đều điên lên rồi, điên cuồng đánh giết người của Hải Triều bang. Toàn bộ bang chúng Hải Triều bang ở Hải Thành, chỉ sợ không tới bao lâu sẽ bị tàn sát không còn một ai! Thậm chí...ngay cả chạy trốn cũng không có cơ hội!
Bởi vì tình hình nhiều năm trước đây, Hải Triều bang ở Hải Thành quả thực chính là giống như tồn tại của Thái thượng hoàng, bởi vậy, tất cả bang chúng Hải Triều bang tại bất kỳ địa phương nào đều quen với cuộc sống ngang ngược phách lối. Điều này khiến dân chúng Hải Thành đều biết tường tận về tất cả bang chúng của Hải Triều bang.
Trước khi phát sinh chuyện của Tần Lập, không có người nào lại nghĩ đến thế lực Hải Triều bang vô cùng cường đại cũng có ngày gặp phải đả kích trọng đại như thế. Quả thực chính là...tai ương ngập đầu!
Tay chân Trần Hải Triều thậm chí đều không kìm nổi có chút hơi run run, nhưng đó chính là mấy trăm năm tâm huyết của Hải Triều bang đấy!
Mà tất cả bởi vì một tên trẻ tuổi chết tiệt, không ngờ lại bị hủy hoại trong chốc lát!
- Ta muốn tự tay giết hắn! Ta muốn cho hắn...trọn đời...không được siêu sinh!
Trên trán Trần Hải Triều nổi đầy gân xanh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này đám bang chúng bên cạnh hắn cũng đều biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng tất cả đều kích động, thật không thể tin lại xảy ra chuyện như vậy.
Phó bang chủ Dương Hoa vẻ mặt oán độc nói:
- Tên Tần Lập dường như rời bến, lúc này đang lênh đênh trên biển, nếu có thể nắm được hành tung của hắn, nhất định phải cho hắn chết không có chỗ chôn!
- Đúng vậy, ở trên đất liền thực lực của hắn rất mạnh, nhưng tại trên hải đảo này, nếu như đánh chìm thuyền của hắn, hắn cũng chỉ còn đường chết!
Một lão già mặt gầy gò, là ngũ đương gia của Hải Triều bang cắn răng nói.
- Tên súc sinh này, không ngờ lại hủy diệt toàn bộ lực lượng ở Hải Thành, hủy đi tâm huyết bao nhiêu năm vất vả của chúng ta. Đám dân Hải Thành kia...tất cả đều đáng chết!
Hai mắt Trần Hải Triều tràn ngập tia cừu hận:
- Lão Ngũ! Ngươi lập tứ chọn năm trăm người tinh nhuệ trong bang, lập tức xuất phát đi Hải Thành. Tàn sát...toàn bộ Hải Thành cho ta!
Trần Hải Triều nói lời này khiến tất cả bang chúng đều cả kinh, Dương Hoa ngẩng đầu, nhìn Trần Hải Triều nói:
- Đại đương gia! Thật sự phải làm như vậy sao?
- Như vậy có vẻ động trời quá!
Có người hùa theo đề nghị nói:
- Nếu mà tàn sát Hải Thành máu chảy thành sông, gia tộc cung phụng của Yến quốc khảng định sẽ không chịu để yên!
Trần Hải Triều cười lạnh một tiếng:
- Ta khổ tâm tổ chức nơi đó nhiều năm như vậy, chính là không muốn làm chuyện mổ gà lấy trứng. Nhưng mà tên tiểu súc sinh kia áp bức không để cho ta làm như vậy! Cung phụng hoàng gia của Yến quốc? Hừ! Bọn họ không chịu bỏ qua thì có năng lực thế nào? Đuổi tới trên đại dương này ư? Ta sẽ sợ ư? Lão Ngũ! Cứ theo lệnh ta mà làm! Tàn sát biến Hải Thành thành một tòa tử thành cho ta! Sau đó, lấy toàn bộ tài phú trong thành mang về đây cho ta! Nếu ngươi không muốn, ta...tự mình đi!
Lão già mặt gầy thấy từ trong mắt Trần Hải Triều thoáng lộ ra vẻ tàn nhẫn. Hắn chợt nhớ lại những năm gần đây, những người trái lời Đại đương gia không có một người nào có kết cục tốt. Trong lòng hắn thầm cắn răng một cái:
- Cũng chỉ là giết người mà thôi! Giết một người là giết, giết một trăm một ngàn người cũng là giết!
Thôi được! Nếu đám dân đen Hải Thành chết tiệt kia dám cả gan làm ra hành động như thế, bọn chúng...cũng thật đáng chết!
...
Tần Lập cùng Xà nữ vào thời điểm hai người còn cách tiểu đảo hơn mười dặm thì tìm được một chỗ thập phần hẻo lánh, sau đó ra tay chấn vỡ chiếc thuyền nhỏ thành những mảnh gỗ vụn nhỏ cỡ bàn tay, nổi lềnh bềnh trên mặt biển rộng mênh mông, cho dù người kinh nghiệm phong phú cũng khó có thể từ những mảnh gỗ vụn đó nhìn ra được điều gì.
Hai người nhìn nhau ra hiệu một cái, sau đó thân hình nhảy lên không trung, rất nhanh bay tới hòn đảo nhỏ.
Chút khoảng cách đó đối với hai người mà nói cũng không tính là gì. Xà nữ ở trên không trung bằng vào một hơi nguyên khí phi hành, cuối cùng hoàn toàn tìm lại được lòng tự tin bễ nghễ thiên hạ kia.
Cảnh giới Phá Toái Hư Không, không phải chỉ để nói mà thôi. Trên thực tế, sự sợ hãi đối với biển rộng chỉ có thể xem như là một loại bản năng ở sâu trong nội tâm Xà nữ. Kỳ thật cho dò thật sự rơi xuống biển, nàng cũng sẽ không có chút nguy hiểm gì.
Đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không, lực lượng cũng không phải là thủ đoạn công kích duy nhất. Rất nhiều người trên đường luyện võ có lĩnh ngộ khác nhau, vì thế võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không gần như đều có sở trường riêng của mình!
Xà Xà tinh thông chính là độc!
Loại thủ đoạn công kích này có hơi không được quang minh chính đại, nhưng đó là sở trường nhất của nàng!
Hơn nữa, sau khi đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không, độc vân của Xà Xà đã đạt tới phạm vi trăm thước! Có thể nói là vô cùng lợi hại! Cho dù là võ giả đồng cấp, cũng không dám tùy tiện chạm tới khu vực này!
Nhưng mà, bản lĩnh này nàng chưa từng thi triển ở trước mặt người nào, kể cả Tần Lập. Bởi vì đây là tuyệt kỹ áp đáy hòm cuối cùng, là con bài chưa lật của nàng!
Làm một võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không, trừ phi đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình thì cũng không có cơ hội thi triển ra.
Tuy nhiên, hôm nay cơ hội của nàng tới rồi.
Hai người Tần Lập vốn dự tính lặng lẽ lẻn đi vào, dựa vào bản lĩnh của hai người, tin rằng trên hòn đảo này không có bất cứ người nào có thể phát hiện ra bọn họ.
Nhưng Tần Lập và Xà Xà lại phát hiện trên một bến cảng vang lên tiếng người ồn ào, bộ dáng dường như sắp rời bến.
Lại nói, cho dù là kẻ đi biển kinh nghiệm phong phú, hơn phân nửa cũng sẽ không lực chọn rời bến lúc đêm khuya thế này! Cho nên hai người lập tức sinh nghi, sau đó lặng lẽ xâm nhập tới gần nghe ngóng.
Đêm khuya yên tĩnh, không cần nói quá lớn cũng có thể truyền đi ra ngoài thật xa. Cho nên, hai người thậm chí không cần triển khai thần thức đã có thể nghe rõ ràng những tiếng người đó đang bàn bạc trên bến cảng.
- Yên lặng! Nhìn lại các ngươi xem, thành bộ dáng gì nữa? Nhớ kỹ, các người là tồn tại tinh nhuệ nhất của Hải Triều bang! Các người là một đám võ giả Thiên cấp!
Lão già gầy gò Ngũ đương gia lớn tiếng phát biểu, ngăn chặn tiếng bàn luận của những người khác:
- Các ngươi cảm thấy tàn nhẫn sao? Nghĩ lại xem các bang chúng đó chết thê thảm như thế nào! Đúng vậy! Ta biết các ngươi vẫn khinh thường bọn họ, cho rằng đại đa số những người đó đều là thực lực tầm thương không đáng kể, còn các ngươi lại là toàn bộ chiến sĩ tinh nhuệ trong bang hội. Nhưng là...các ngươi có nghĩ tới hay không: nhiều năm như vậy, thức ăn, đồ dùng, nữ nhân các ngươi hưởng thụ, cùng với tài chính kếch xù tiêu phí để bồi dưỡng ra các ngươi, đều là từ đây tới đây?
Ngũ đương gia nói xong, kích động đứng lên, khuôn mặt căng lên đến đỏ bừng, mà trên bến cảng đang ồn áo náo động cũng im lặng như tờ, rất nhiều người lộ ra thần sắc suy tư, suy nghĩ về điều gì đó.
- Các ngươi có nghĩ tới không? Toàn bộ hết thảy mọi chi phí hàng ngày ở Hải Triều bang toàn bộ đều là do các huynh đệ trong bang mà các ngươi chưa từng để vào mắt đó mang về! Mà hiện tại...bọn họ lại bị đám dân đen ở Hải Thành giết sạch tất cả! Ta hỏi các ngươi: loại chuyện thế này có thể chịu đựng được sao?
Trên bến cảng sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, đột nhiên bùng lên một hồi tiếng rống phẫn nộ kinh thiên:
- Không thể!
Trong lòng Ngũ đương gia thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, đừng nói đám chiến sĩ tinh nhuệ Hải Triều bang này nghĩ không ra, cho dù chính hắn cũng không nguyện ý làm loại chuyện này cho lắm! Tuy nhiên, mệnh lệnh do Đại đương gia truyền xuống, nếu thật không chấp hành chỉ sợ hắn cũng chỉ còn có đường chết. Cho nên, chỉ có thể quyết tâm làm chuyện độc ác, bởi vì nếu so sánh ra, cái mạng nhỏ của mình khảng định phải quý báu hơn so với người khác.
Nhìn đám bang chúng tinh nhuệ bị hắn kích động, huyết khí dâng lên cuồn cuộn, Ngũ đương gia quyết định châm thêm một mồi lửa, lớn tiếng quát:
- Như vậy, các ngươi nói xem chúng ta phải làm thế nào?
- Giết!
- Giết!
- Giết sạch bọn chúng!
Tiếng kêu rung trời của đám chiến sĩ bang chúng Hải Triều bang trên bến cảng này, trong gió biển trời đêm vọt lên sát khí ngút trời.Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Tần Lập cùng Xà Xà liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy thoáng hiện lên vẻ khiếp sợ. Không phải Tần Lập không nghĩ tới Trần Hải Triều sẽ trả thù Hải Thành, nhưng hắn lại không nghĩ tới sự trả thù của Trần Hải Triều lại cùng cực hung ác như thế. Hoàn toàn là cách làm liều mạng không quản hết thảy!
Thật là: Thà đắc tội với quân tử chứ không nên đắc tội với tiểu nhân!
Trần Hải Triều này tuyệt đối chính là một kẻ tiểu nhân tâm ngoan thủ lạt, trừng mắt tất báo, hơn nữa lại trút lửa giận của hắn lên trên những người vô tội không có liên can gì.
Phải biết rằng, toàn bộ Hải Thành ít nhất có hơn trăm vạn dân cư đấy!
Mà ngày đó tham dự giết hại bang chúng Hải Triều bang đâu có bao nhiêu người? Tính toán đâu ra đấy cũng không đến năm ngàn người! Hơn nữa, hầu hết lực lượng tinh nhuệ của Hải Triều bang ở Hải Thành, đều là bị ba người Xà nữ, Tần Lập cùng Lãnh Dao tiêu diệt.
Mà Trần Hải Triều lại giận chó đánh mèo đến toàn bộ người ở Hải Thành, loại lòng dạ độc ác này, quả thực khiến cho người ta không còn lời nào để nói.
- Làm sao bây giờ?
Xà nữ truyền âm nói với Tần Lập.
- Cho bọn chúng chôn xác trong bụng cá thôi!
Tần Lập bình thản nói, dường như chỉ là nói một chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng ngay cả Xà nữ cũng từ giọng nói của Tần Lập nghe ra một sự phẫn nộ của hắn sâu bên trong.
Bởi vì chuyện này, ngay từ đầu đã có liên quan đến hắn, nếu thật sự không phải ngẫu nhiên gặp gỡ đám người này, để bọn chúng tự do chạy tới Hải Thành tàn sát tứ phương. Nếu để cho toàn bộ người trong Hải Thành bị giết hại thì chuyện này chắc chắn sẽ trở thành một cái bóng ma thật lớn trong lòng Tần Lập!
Ta không giết người, người lại vì ta mà chết, mà số lượng người này lại tới mấy trăm vạn!
Xà nữ tuy là động vật máu lạnh, nhưng bởi vì tính tình càng ngày càng tiếp cận nhân loại, hiện tại nàng đã có tư duy suy nghĩ, cũng cùng một nhân loại bình thường không có khác nhau nhiều lắm, đối với thủ đoạn của Hải Triều bang đương nhiên nàng cũng cảm thấy cực kì phẫn nộ.
- Bọn họ thật là đáng chết!
Xà Xà híp hai mắt, lạnh lùng nói.
- Ta phụ trách giải quyết đám người rời bến, ngươi ở lại trên đảo dọn sạch bọn Trần Hải Triều đi! Nhớ kỹ, một số lâu la, chỉ cần không phải quá tà ác, có thể tha được thì cho chúng một cơ hội là được.
Xà nữ gật gật đầu, trong mắt hiện ra tia sáng lạnh như băng. Trong mắt nàng, xem ra trên đảo này không có bao nhiêu người không đáng chết. Tuy nhiên nếu Tần Lập đã nói như vậy, nàng cũng sẽ dùng tinh thần lực phân biệt một phen, tuy rằng không dám nói hoàn toàn có thể phân biệt được thiện ác, nhưng cảnh giới chênh lệch quá lớn, trên cơ bản vẫn là tương đối chính xác.
Lúc này trên bến cảng, đám bang chúng chiến sĩ tinh anh Hải Triều bang đã bắt đầu lên thuyền, trên người bọn chúng đều mang theo một sát khí thật lớn.
Xem ra bọn họ đều đã bị Ngũ đương gia dẫn động lên sát ý thật lớn, Tần Lập dùng thần thức dò xét, cảm nhận được đầy trời màu máu đỏ tươi!
Ngũ đương gia lên thuyền sau cùng, không biết vì sao khi hắn nhìn lại hải đảo chìm trong bóng đêm, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm xấu. Dường như...có cảm giác không còn trở về được nữa.