Duy Ngã Độc Tôn

Chương 288: Trận chiến đầu tiên!

Tần Lập cũng cảm giác được thân mình nhẹ bẫng, không đợi có phản ứng thì ngay sau đó phát hiện mình xuất hiện ở trong một kết giới kỳ dị. Lại nhìn bên cạnh mình, khắp nơi đều là người, biểu tình khác nhau. Có rất nhiều người đích thật là không biết rõ quy củ giải đấu Chí Tôn, căn bản không có bất kỳ tâm lý chuẩn bị gì cả liền bị truyền tống đến đây.

Thậm chí còn có một số người đánh vào kết giới hình ảnh, la to muốn đi ra ngoài. Đối với rất nhiều người mà nói, tới nơi này đích xác là vì muốn tăng kiến thức mà thôi. Đùa gì chứ, người vận khí tốt đích xác là có, chỉ là mỗi một lần đào thải đều gặp được đối thủ yếu hơn mình một chút. Nhưng vạn nhất vận khí không tốt gặp được người bình thường có cừu oán với mình lại cường đại hơn mình, như vậy không phải là chết trận sao?

Mặc dù ở đây có mấy ngàn người, nhưng chưa chắc đã đều gặp được may mắn như vậy. Nhưng chuyện trên đời này nào có nhiều từ "nếu" như vậy!

Rất nhiều con cháu đại tộc đại phái biết quy củ này, ở một bên cười trộm, nhìn đám con cháu tiểu tộc tiểu phái biểu hiện ra thật quê mùa, trên mặt tràn ngập biểu tình vui sướng khi người gặp họa không có bất kỳ vẻ đồng tình!

Thượng Quan Thi Vũ rúc vào trong lòng Tần Lập, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì. Còn có bảy, tám mươi con cháu Tần gia trẻ tuổi đều vây quanh người Tần Lập. Lúc trước bọn họ đều biết sẽ có loại kết quả này cho nên cũng không bối rối.

Tần Tỏa cũng ở trong đám người, đang cổ vũ cho mọi người, thuận tiện trấn an bọn họ. Không may gặp người của Thôi gia, đánh không lại trực tiếp nhận thua cũng không sợ mất mặt...

Trên thực tế, chỉ cần không đụng cường giả biến thái như Thôi Lãnh, đại bộ phận con cháu đều tám lạng nửa cân. Nếu thực sự đánh cũng chưa chắc nhất định phải thua!

Nhưng so về nội tình, Tần gia kém Thôi gia rất nhiều, cho nên càng nhiều người đều là mang tâm tư học tập cùng rèn luyện mà tới. Chim non nếu không dũng cảm bước ra khỏi tổ bước đầu tiên liền vĩnh viễn không có cơ hội giương cánh bay cao.

- Thật sự là một đám quê mùa không kiêns thức!

Thôi gia Đại tiểu thư như là rốt cục tìm được nơi phát tiết, khinh thường nhìn đám con cháu tiểu tộc tiểu phái mặt mang hoảng sợ kia.

- Cần gì phải để tâm đám tiểu nhân vật không kiến thức đó? Nếu để ta gặp phải, khẳng định một kiếm một người, giết toàn bộ là xong! Hừ, trên đời này, không phải là chuẩn bị cho kẻ yếu!

Một thanh niên nhìn qua khoảng ba mươi tuổi của Thôi gia, vẻ mặt lạnh lùng nói.

Nơi sân dự bị cũng không quá lớn, cho nên nhiều người như vậy ít nhiều cũng có chút chật chội. Lời nói của thanh niên Thôi gia này lập tức bị rất nhiều người nghe thấy, đám con cháu trẻ tuổi của đại tộc đại phái nghe thấy còn không thấy sao cả. Nhưng đám con cháu trẻ tuổi của tiểu tộc tiểu phái nghe thấy đều đối với người này trừng mắt giận dữ. Chỉ cần là người, bất kể hắn thực lực thế nào, địa vị ra sao nhưng luôn có tôn nghiêm!

Tuy nhiên, con cháu này của Thôi gia hiển nhiên là không cho là đúng, hừ lạnh nói:

- Nhìn cái gì? Có bản lĩnh gặp nhau trên lôi đài!

Nơi sân dự bị cùng nơi luận võ bên ngoài có thể thấy được nhưng lại không nghe thấy bên trong nói gì.

Đám người Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Lĩnh Sơn đã sớm đứng ở khu an toàn cho nên Tần Hàn Nguyệt cũng không bị truyền tống vào. Bên cạnh bọn họ còn đứng một đám người Tần gia tuổi lớn, những người này thực lực tuy không mạnh nhưng đều có thực lực Thiên cấp. Đến đây chỉ là vì hầu hạ đám người trẻ tuổi kia, coi như là hậu cần.

Tần Hàn Nguyệt nhìn trượng phu và con trai trong sân dự bị, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng cho bọn họ, khẽ nói:


- Lão tổ tông. Thôi gia đã cùng Tần gia chúng ta làm lớn chuyện, chỉ sợ trong trận đấu sẽ không chết không ngừng.

Tần Lĩnh Sơn khẽ thở dài một hơi:

- Hàn Nguyệt! Những chuyện này lúc trước ta đã từng nghĩ, nhưng không có hy sinh thì không có trưởng thành. Những gia tộc như chúng ta sở dĩ trăm, ngàn năm đều thủy chung giữ vững ở một tình trạng, nguyên nhân lớn nhất đó là sống quá an nhàn! Con cháu tuổi trẻ tới mười tám tuổi chỉ cần thực lực đạt tới Huyền cấp trở lên, mỗi tháng đều lĩnh được một khoản sinh hoạt phí từ gia tộc, đạt tới Địa cấp lại tăng một bậc, đạt tới Thiên cấp là có thể yên ổn cả đời. Cũng không phải tất cả mọi người đều có loại dã tâm xưng vương xưng bá. Tựa như lần này, Tần gia ta bán đấu giá đan phương, được đến năm thế tục quốc gia, kim tiền lại càng nhiều rất dễ dàng làm người ta cảm thấy lơi lỏng. Nếu muốn phát triển, như vậy chỉ có thể tôi luyện trong máu và lửa mới được!

Tần Hàn Nguyệt nghiêm túc gật đầu, không nói gì. Đám lão già Tần gia bên cạnh nàng, trên mặt đa số người đều mang theo vẻ hổ thẹn nhưng lại lộ ra thần sắc suy tư!

Tần Tỏa lúc này đã nói xong, chỉ chờ bắt đầu. Đột nhiên thấy Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ, mắt xoay tròn, sau đó nói:

- Tần Lập. Vậy, đại ca nói xong rồi, ngươi xem còn có gì cần bổ sung không?

Tần Lập nao nao, sau đó nhìn đám con cháu Tần gia nhìn mình với vẻ chờ mong, cảm thấy được nếu mình không nói gì dường như không được tốt lắm. Cho nên hắn mỉm cười giơ tay, nói:

- Mọi người cùng nhau cố gắng, khiến cho Tần gia biến thành một thế lực siêu cấp, gặp kẻ nào cản đường liền...chém con mẹ nó!

Một đám con cháu Tần gia đầu tiên là sửng sốt, sau đó ầm ầm hoan hô. Từng người đều như đột nhiên trở nên càng có lực lượng, cái loại tinh thần này khiến người chung quanh đều phải nhìn vào.

Tần Tỏa cười khổ, thầm nghĩ đây chính là lực tác động của cường giả sao? Mình cố hết sức hao hết võ mồm nói nửa ngày, mọi người vẫn nửa sống nửa chết. Mà Tần Lập nói một câu liền kích động đám người này máu nóng sôi trào. Trên thực tế, sự hăng hái của người trẻ tuổi căn bản không cần nhiều lời.

Lúc này Tần Lập nhìn võ giả Thôi gia vừa nói lời cuồng ngạo, trong mặt hiện lên một tia cười lạnh. Lập tức đạo hào quang thứ nhất chiếu lên người hắn nháy mắt truyền tống đến trong sân luận võ.

Con cháu trẻ tuổi Thôi gia đó hơi ngốc một chút, đại khái không nghĩ tới mình không ngờ là người thứ nhất. Ngay sau đó, Tần Lập lại chỉ huy Hoàng Kim Cung truyền tống một người trung niên có dao động hết sức cường đại trong một tiểu gia tộc.

Cảnh tượng thay đổi, hai người thoáng cái liền xuất hiện ở sân tỷ võ.

Người các tộc các phái bên ngoài lúc này đều ngừng nói chuyện, ngừng thở nhìn cảnh tượng bên trong.

Người Thôi gia cùng những người thân cận bọn họ tự nhiên là hy vọng Thôi gia có một khởi đầu tốt đẹp. Mà người tiểu tộc tiểu phái vừa bị Thôi gia làm nhục đều nóng bỏng nhìn người trung niên kia, hy vọng hắn có thể cho Thôi gia một bài học! Để cho bọn hắn biết trên đời này cũng không phải chỉ có Thôi gia mới là đệ nhất!

- Ngươi chủ động nhận thua hay là chờ ta đánh đập ngươi không còn hình người?

Con cháu trẻ tuổi Thôi gia này tên là Thôi Vũ Hành, đến nay đã ba mươi tuổi, là con thứ sáu của gia chủ Thôi gia; người em thứ sáu của Thôi Lãnh tuổi trẻ đã có được thực lực cảnh giới Hợp Thiên, khó trách dám lên tiếng ngông cuồng. Bình thường trong tiểu tộc tiểu phái, cảnh giới Hợp Thiên đã có thể ngồi vào vị trí trưởng lão!

Người trung niên đối diện đến từ một tiểu gia tộc nhỏ của Huyền Đảo, càng khéo cũng là họ Thôi. Về phần có phải là chi thứ của Thôi gia hay không thì đã không thể nào kiểm chứng. Vốn thấy Thôi gia còn có chút thân cận, dù sao cũng là cùng họ. Hơn nữa tám chín phần mươi là từ Thôi gia phân chi mà ra.


Nhưng lại không nghĩ rằng con cháu Thôi gia này, mỗi người đều mắt để trên trán, hết sức cuồng vọng nhất là người trước mắt. Tuy nhiên, cuối cùng xem như đồng tông, người trung niên họ Thôi này vẫn hết sức khách khí nói:

- Tại hạ cũng họ Thôi, tên là Thôi Vô Địch. Còn chưa biết tính danh của ngươi...Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Ha ha! Vô Địch? Cười chết ta rồi! Chỉ bằng ngươi cũng dám kêu vô địch? Tên họ của ta, ngươi không có tư cách biết. Dù sao lát nữa ngươi cũng phải chết!

Người thanh niên Thôi gia này vẻ mặt khinh thường, cười lạnh:

- Đừng tưởng rằng ngươi báo ra tên giả là có thể bắt quàng làm họ. Đến đây đi, đứng nói nhiều. Động thủ!

Nói xong Thôi Vũ Hành rút từ trên lưng ra một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa. Trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn khí bức người, kiếm chỉ vào Thôi Vô Địch. Khuôn mặt Thôi Vô Địch lập tức đỏ lên, trong mắt hiện ra tia sát ý. Không thể chịu được, người Thôi gia cũng quá hung hăng dọa người.

- Vô Địch đại ca, giết con chó ngông cuồng này!

- Đúng vậy! Thôi gia đại tộc cao cao tại thượng, chúng ta không thể với tới. Tuy nói một bút không thể viết hai chữ Thôi, nhưng chữ Thôi của người ta là nạm vàng!

- Vô Địch huynh đệ, giết chết hắn! Tiểu tộc tiểu phái chúng ta đều ủng hộ ngươi!

Đám người bên ngoài, mấy cường giả Chí Tôn Thôi gia đều không kìm nổi nhíu mày, đối với sự ngông cuồng của Thôi Vũ Hành lộ ra vài phần bất mãn. Thầm nghĩ đắc tội với người, cũng nên chọn lúc chọn nơi. Đám tiểu tộc tiểu phái này nhìn qua tuy rằng không có thực lực gì, nhưng nếu bọn họ liên hợp lại cũng là một cỗ lực lượng không ai dám khinh thường!

Thôi Vũ Hành cười hắc hắc, thân hình đột nhiên hóa thành một luồng hào quang. Đồng thời, trong sân luận võ chợt bùng lên một luồng khí cực kỳ lạnh lẽo, khí lạnh thấu xương, một kiếm đâm tới mi tâm Thôi Vô Địch. Thôi Vô Địch lạnh lùng cười, đôi tay đột nhiên biến thành màu vàng, không chút sợ hãi chụp vào kiếm Thôi Vũ Hành!

- Hả, Xích Kim thủ! Dĩ nhiên là Xích Kim Thủ đã nổi tiếng một thời 1700 năm trước.

Người bên ngoài đang xem cuộc chiến lập tức có người hô kinh hãi.

- Thật sự là Xích Kim Thủ. Tiểu tử Thôi gia kia gặp xương cứng!

- Ha ha. Thôi gia thật sự là bất lợi. Trước có Tần Lập trước sau tát vài cái, không nghĩ tới hiện tại một con cháu tiểu gia tộc cũng có năng lực làm được như vậy!

Mấy lão già cảnh giới Chí Tôn Thôi gia, cùng với một đám võ giả có tuổi lớn ở bên ngoài sắc mặt trong nháy mắt nhìn thấy Xích Kim Thủ đều biến thật khó coi.

Thôi Lãnh trong sân dự bị trong mắt cũng hiện ra vẻ kinh ngạc, la lớn:

- Vũ Hành! Cẩn thận...

Chỉ tiếc kết giới nơi sân luận võ là đơn hướng, nói cách khác thanh âm bên trong có thể truyền ra ngoài, mà thanh âm bên ngoài không chút nào truyền được vào bên trong.

- Muốn chết!

Trên mặt Thôi Vũ Hành hiện vẻ dữ tợn, đem nguyên lực toàn thân đều quán chú lên thân kiếm. Bảo kiếm phá không, phát ra một hồi tiếng chói tai!

- Ầm Ầm!

Cặp tay biến thành màu vàng của Thôi Vô Địch trong nháy mắt va chạm cùng một chỗ với bảo kiếm của Thôi Vũ Hành, phát ra một tiếng nổ vang thật lớn. Lại nhìn bảo kiếm trong tay Thôi Vũ Hành, không ngờ lại bị mạnh mẽ bẻ gãy!