Duy Ngã Độc Tôn

Chương 217: Đánh!

Mạch nước ngầm thành Phong Sa bắt đầu khởi động, rất nhiều gia tộc, môn phái cường đại đầu phái người đến nơi này.

Loại đan dược mà Tần gia mới nghiên cứu ra kia như là có thêm ma lực thần kỳ, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Tất cả mọi người mang các loại mục đích đi đến nơi đây.

Các gia tộc môn phái khác trong thành Phong Sa cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Tuy nhiên, chịu áp lực lớn nhất đương nhiên vẫn là Tần gia.

Bên trong cửa hàng Tần gia, Tần Hàn Nguyệt đang cùng trượng phu Tần Văn Hiên và con gái nuôi Tần Tuyết nói chuyện phiếm.

- Văn Hiên! Nhiều năm trước hai chúng ta mới quen, thực lực của chàng đã đạt đến cảnh giới Thiên cấp bậc chín đỉnh. Dựa theo linh khí bên trong Huyền Đảo này, chàng làm sao vẫn chậm như vậy mới đột phá đến cảnh giới Phá Thiên?

Tần Hàn Nguyệt nhàn nhạt cười hỏi.

Vẻ mặt Tần Văn Hiên cùng Tần Tuyết cũng đều thoải mái không có giống như trong tưởng tượng: Mỗi người Tần gia vẻ mặt hoảng sợ, mỗi ngày đều sống trong sợ hãi.

Tần Văn Hiên bị thể tử hỏi vấn đề này không kìm nổi có chút xấu hổ, nhưng lại vẫn nghiêm túc giải thích cho nàng:

- Tần gia ta chủ yếu lấy luyện đan dược là chính, cũng không phải là võ đạo. Hơn nữa, con cháu trung tâm của Tần gia tu luyện Yếu Quyết Cơ Sở ít nhất phải mười mấy năm mới có thể thấy hiệu quả. Tần gia không chú ý đột nhiên tăng mạnh mà càng chú trọng vững chắc. Ha ha! Nói không ngoa, năm đó ta là Thiên cấp bậc chín đỉnh, chống lại người khác có cảnh giới Phá Thiên cũng chưa chắc nhất định phải thua! Giống như ta hiện tại, ta tuy rằng chỉ là cảnh giới Phá Thiên đỉnh, nhưng cho dù là võ giả cảnh giới Hợp Thiên thì ta cũng không e ngại!

- Cha nuôi. Nếu theo như ngài nói, cảnh giới Dung Thiên nhà chúng ta chẳng phải có thể đối kháng với Chí Tôn?

Tần Tuyết ở một bên lên tiếng hỏi.

Tần Văn Hiên lắc đầu, cười khổ nói:

- Làm sao đơn giản như con nói được. Nếu như vậy thì Tần gia chúng ta cũng không còn là gia tộc có thực lực bậc trung. Võ giả có cảnh giới Dung Thiên trở xuống trên cơ bản vẫn là lực lượng và kỹ xảo là chính, bên trong có một chút lí giải về võ đạo, còn có một chút vận dụng về lực lượng tinh thần.

- Nhưng tới cảnh giới Chí Tôn đó chẳng khác nào tiến vào cảnh giới võ đạo chân chính. Bất kể là lực lượng, hay là lí giải chiến kỹ, hay là vận dụng lực lượng thiên địa, hay nắm giữ quy tắc đều có bản chất khác nhhau với võ giả cảnh giới dưới Chí Tôn.

Tần Tuyết cái hiểu cái không gật đầu, hiện lên một vẻ kiên nghị khẽ nói:

- Cha nuôi, mẹ, ta trở về tu luyện. Hai người cứ làm việc đi!

Tần Tuyết đã quen kêu Tần Hàn Nguyệt là mẹ, Tần Văn Hiên là cha nuôi, cũng đã hoàn toàn dung nhập gia tộc này.

Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Văn Hiên khẽ gật đầu, sau khi nhìn Tần Tuyết rời đi hai người mới đồng thời than nhẹ một tiếng, sau đó rất có ăn ý nhìn nhau cười.

- Văn Hiên. Chàng nói lần này Tần gia có thể qua được không?

Tần Hàn Nguyệt nhẹ giọng hỏi, có chút áp lực. Cho dù là bày ra cũng không thể giải quyết, ngược lại còn ảnh hưởng tâm tình người khác còn không bằng để dưới đáy lòng yên lặng thừa nhận.

Tần Văn Hiên lắc đầu khe khẽ, nhẹ thở dài nói:

- Điều này thật khó nói. Môn phái gia tộc trên Huyền Đảo đa phần là truyền từ thượng cổ tới nay. Bất kể là lớn hay nhỏ thì nội tình kì thật đều hết sức thâm hậu, nếu không có đại cừu thì rất ít có loại tới cửa khiêu khích này. Về phần diệt môn thì lại càng ít. Cho nên, như Tần gia hiện tại cũng chỉ là bị các gia tộc môn phái lớn gây áp lực mà thôi. Chỉ là lúc này áp lực có chút trầm trọng, hơn nữa chuyện của Tần Lập dường như cũng bị một số ít gia tộc môn phái biết. Ta nghe tằng tổ từng nói: nếu thật sự không được liền bán đấu giá đan phương kia, người nào trả giá cao thì được! Cho dù hi sinh đan phương kia cũng phải bảo vệ Tần Lập.

Tần Hàn Nguyệt cảm khải nói:

- Đồng dạng là Tần gia mà chênh lệch...thật sự quá ghê gớm!

Giọng nói của nàng lộ ra vài phần thương cảm. Hiển nhiên nàng đối với chuyện trong quá khứ cũng chưa hoàn toàn quên đi. Tần Văn Hiên nhẹ nhàng kéo tay ái thê, vẻ mặt chân thành nói:


- Hàn Nguyệt! Đó đều là chuyện quá khứ, không nên suy nghĩ nữa. Con chúng ta hiện tại ưu tú như thế, còn thấy chưa đủ sao?

Trên mặt Tần Hàn Nguyệt cũng nở nụ cười, gật đầu:

- Đúng vậy! Văn Hiên. Mỗi lần ta nghĩ lại đều có cảm giác như nằm mơ, dường như có chút không chân thật. Ôi! Cũng không biết Lập nhi hiện tại thế nào rồi?

- Mẹ! Con đã trở về!

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tần Lập khiến hai người bên trong cửa hàng ngẩn ra. Lập tức trên mặt hai người lộ vẻ mừng như điên, đồng loạt đứng lên chạy vội ra ngoài.

Đứng ở bên ngoài không phải là nhi tử Tần Lập mà bọn họ mong nhớ lâu ngày hay sao?

Bên cạnh Tần Lập, cô gái xinh đẹp tuyệt sắc không phải là Thượng Quan Thi Vũ thì còn là ai nữa?

- Nhi tử! Thi Vũ!

Tần Hàn Nguyệt ngạc nhiên vui mừng kêu lên một tiếng, bước nhanh vài bước chạy ra. Trước tiên là ôm Tần Lập một cái, sau đó ngẩng đầu vẻ mặt sung sướng nói:

- Nhi tử bảo bối của ta lại cao lên rồi!

Tần Hàn Nguyệt nói xong, lại kéo tay Thượng Quan Thi Vũ, cao hứng nói:

- Thi Vũ thay đổi có thể nói là rất lớn khiến ta có chút không dám nhận! Xinh đẹp, thật xinh đẹp! Ha ha! Thật sự là con dâu tốt của mẹ!

Thượng Quan Thi Vũ sắc mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng khẽ nói:

- Thi Vũ chào bá mẫu.

- Ha ha! Không nên khách khí như vậy. Nhanh...nhanh vào nhà đi!

Tần Hàn Nguyệt kéo tay Thượng Quan Thi Vũ hết sức nhiệt tình hỏi han.

Bên kia Tần Lập thản nhiên gật đầu với Tần Văn Hiên.

Tần Văn Hiên biết muốn nhi tử thực lực mạnh mẽ tính tình kiên nghị này chấp nhận mình cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ lộ ra vẻ tươi cười thiện ý với Tần Lập.

Bên trong cửa hàng giờ phút này vắng vẻ thê lương, trừ bỏ vài tiểu nhị cũng không còn ai khác.

Sau khi vào trong phòng, Tần Hàn Nguyệt lại giới thiệu Tần Văn Hiên với Thượng Quan Thi Vũ.

Thượng Quan Thi Vũ cũng rất là lễ phép thi lễ với Tần Văn Hiên, gọi một tiếng "bá phụ".

Tần Văn Hiên lập tức thấy trong lòng rất vừa ý, ở trên người tìm một hồi cũng không tìm được vật gì thích hợp không kìm nổi lộ ra vẻ xấu hổ.

Thật sự là bọn họ căn bản không nghĩ tới Tần Lập vào lúc này lại mang theo vợ chưa cưới trở về.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tần Lập nhìn Tần Văn Hiên chân tay vụng về, bộ dáng có chút xấu hổ, trong lòng hơi ấm áp. Có thể khiến cho con cháu một đại gia tộc lớn nho nhã phong độ như hắn lộ ra biểu tình này tự nhiên là bởi vì Thi Vũ là vợ chưa cưới của mình. Nói đi cũng phải nói lại, đó cũng là bởi vì quan tâm đến mình.


Suy nghĩ một chút, trong tay Tần Lập xuất hiện cây trâm Phượng Hoàng lấy được từ hồ Phượng Hoàng, nhìn thoáng qua Tần Văn Hiên sau đó nói với mẫu thân:

- Nương! Đây là vật con ngẫu nhiên lấy được, được chế tạo từ hàn ngọc vạn năm, đeo vào chống nóng lạnh, bách bệnh; coi như là một bảo vậy. Hiện tại con tặng cho ngài!

- Ồ! Thật là xinh đệp!

Cho dù là Tần Hàn Nguyệt quen nhìn các loại châu báu quý hiếm nhưng vẫn bị cây trâm tạo hình thanh lịch độc đáo, lại có tràn đầy linh khí này hấp dẫn. Trong mắt bà kìm lòng không được mà toát ra vẻ yêu thích.

Thượng Quan Thi Vũ nhìn thấy cũng không kìm nổi dán mắt lên cây trâm Phượng Hoàng này. Chỉ sợ không có nữ nhân nào có thể chống lại sự hấp dẫn của nó.

Tần Hàn Nguyệt hơi chút sửng sốt, tuy nhiên lập tức phản ứng lại. Tiếp nhận cây trâm từ tay Tần Lập có cảm giác một luồng mát lạnh, đồng thời tràn ngập linh khí truyền đến.

Sau đó nàng mỉm cười, đi đến trước mặt Thượng Quan Thi Vũ, cười nói:

- Con dâu tốt của ta. Bá mẫu cùng bá phụ không biết lúc này con trở về, ngay cả lễ vật đều không chuẩn bị thật sự là quá ngượng ngùng. Hiện tại liền dùng lễ vật của con trai ta để tặng lại cho con!

- Hả? Bá mẫu. Này...quá quý rồi, Thi Vũ không thể nhận.

Giờ phút này Thượng Quan Thi Vũ ngượng không chịu nổi, vừa có chút bối rối từ chối, vừa nhìn Tần Lập xin giúp đỡ.

Tần Lập lại hắc hắc cười, cũng không nói gì. Tần Hàn Nguyệt trong lòng âm thầm bĩu môi, thầm nghĩ:

- Tiểu tử vô lương tâm! Quả nhiên có vợ quên mẹ. Người xưa nói cấm có sai!

Tần Hàn Nguyệt rốt cục vẫn lấy cây trâm Phượng Hoàng này cắm trên búi tóc của Thượng Quan Thi Vũ. Khuôn mặt vốn tuyệt mỹ giờ phút này càng thêm tỏa hào quang ra bốn phía. Cái loại khí chất cao quý thậm chí làm cho người ta không thể sinh ra ý nghĩ khinh nhờn trong đầu.

Ngay cả Tần Hàn Nguyệt vốn có chút khó chịu nhỏ giờ phút này cũng không thể không thừa nhận cây trâm Phượng Hoàng này cài lên đầu con dâu mới xem như chân chính thích hợp, càng bổ sung cho dung mạo.

Thượng Quan Thi Vũ lúc này mặc bộ váy màu vàng, quần lụa mỏng, tóc búi cao, môi đỏ mọng sắc mặt thẹn thùng, đôi mắt trong veo nhìn như nước hồ thu. Cổ cao, lộ ra da thịt nhẵn nhụi trắng bóc sáng như ngọc. Bộ ngực đầy đặn, eo nhỏ xinh xắn, cặp chân dài như ẩn như hiện dưới váy, đẹp không sao tả xiết!

Trên đầu, cây trâm ngọc nằm ngang lại khiến cho nàng giống như tiên nữ trên trời, tuyệt sắc vô song!

Tần Hàn Nguyệt đối với con dâu gần như hoàn mỹ này hiện tại có thể nói là vừa lòng một ngàn, một vạn lần. Nếu không phải lúc này Tần gia có chuyện, nàng thậm chí muốn cho bọn họ hiện tại thành hôn!

Nếu có thể sớm một chút được ôm cháu, vậy càng hoàn mỹ!

Tần Lập cười nói:

- Mẫu thân! Con còn có lễ vật muốn tặng cho ngài...

Đang nói, Tần Lập đột nhiên khẽ nhíu mày, bởi vì bên ngoài có vài cỗ khí tức khá mạnh đang hướng tới bên này.

Nụ cười Tần Lập biến mất, nhẹ giọng nói:

- Có người đến!

Lúc này chợt nghe cửa bên ngoài "Rầm" một tiếng bị người ta đánh tan nát. Có người chợt hét lên:

- Lão tử mua đan dược giả ở nhà các ngươi, chậm trễ việc cứu huynh đệ lão tử khiến cho huynh đệ lão tử mất mạng. Các ngươi nói xem các ngươi phải bồi thường lão tử thế nào?

- Lão tử nói cho ngươi nhé! Cút!

Tần Lập vừa nói, vừa từ trong phòng đi ra nhìn thoáng qua mấy đại hán đi vào. Ánh mắt Tần Lập tập trung trên người đại hán cầm đầu có dao động nguyên lực hết sức mãnh liệt, cười lạnh đi tới phía hắn.

- Hắc! Lúc này lại có thêm một tên tiểu tạp...A!

Phịch!

Đại hán này còn không kíp nói hết lời lại nhìn thấy thiếu niên trước mặt mình đột nhiên biến mất. Ngay sau đó cảm giác thân thể của mình đột nhiên nhẹ bẫng, một cỗ cảm giác như cưỡi mây lướt gió truyền đến.

Lúc đại hán phản ứng lại phát ra tiếng kêu thì thân hình đã bị đá bay đi, ở trên không bên ngoài làm một bộ diều hâu xoay người, rơi trên mặt đất chỉ vào bên trong cửa hàng định há mồm chửi to.

Lại thấy thiếu niên kia từ trên mặt đất nhặt lấy một mảnh ván cửa bị hắn đá nát, cười lạnh nhìn hắn. Sau đó thiếu niên vung tay lên, tấm ván cửa giống như một mũi tên nhọn phát ra một tiếng xé gió bén nhọn thê lương hướng tới miệng của hắn hung hăng bắn tới!