Phần đông mọi người nghe tới ba chữ Đại Thanh Bang đều không kìm nổi thầm hít một hơi khí lạnh; sắc mặt lập tức trắng bệch, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ hoảng sợ.
Đừng nói Tần Lập cũng từng nghe nói qua Đại Thanh Bang này, bởi vì Tây Qua cũng lăn lộn trong bang hội, cho nên, biết rất rõ về các bang phái lớn ở thành Thanh Long.
Đại Thanh Bang này nghe nói có bối cảnh cực kỳ thâm hậu. Nghe đâu trước đây mấy năm Nhị hoàng tử điện hạ nhìn trúng một nữ nhân, đồng thời con của bang chủ Đại Thanh Bang cũng chú ý tới nữ nhân đó, hai bên đấu đá tranh giành nhau dữ dội.
Tới địa vị thân phận như bọn họ, loại sự tình này cũng đã không phải đơn giản là tranh giành nữ nhân như vậy mà là chuyện tranh tiếng tăm tranh thể diện!
Một người là thân phận hoàng tử tôn quý, một người là đứng đầu một thế lực lớn. Đến cuối cùng, chuyện này đột nhiên rất quỷ dị chìm lắng xuống, rốt cuộc không còn tranh giành đấu đá nhau nữa.
Nhưng căn cứ vào người biết kết quả câu chuyện nói rằng: nữ nhân kia đến cuối cùng vẫn là cam tâm cưới thiếu chủ của Đại Thanh Bang!
Bởi vậy có thể thấy được thế lực Đại Thanh này Bang cực lớn đến cỡ nào, ngay cả hoàng tử của một quốc gia, cũng không thể cùng tranh làm rễ được!
Đương nhiên, bên trong chuyện này không loại trừ khả năng Nhị hoàng tử cảm thấy hạ phẩm giá làm mất mặt mình nên chủ động buông tay. Nhưng Đại Thanh Bang đến hiện tại vẫn luôn là lão Đại của các thế lực ngầm trong thành Thanh Long, cũng không thể không nói rõ vấn đề này.
Tần Lập ở kiếp trước cũng đứng đầu một cái đại bang, nên đương nhiên biết rõ có thể đạt tới trình độ Đại Thanh Bang loại này, cũng không phải là một bang hội đơn giản, phía sau nó khẳng định sẽ có các thế lực lớn nhỏ cam chịu thần phục!
Người có thể làm đến vị trí bang chủ tất nhiên cũng là hạng người bản lãnh không tầm thường!
Tuy nhiên vẫn là câu nói kia, vậy thì có thể làm gì chứ?
Hơn nữa Tần Lập đối với chuyện Nhị hoàng tử cùng đầu sỏ Đại Thanh Bang tranh phong khốc liệt đó, vẫn là biết rất ít. Lúc này Tần Lập lững thững đi đến trước mặt vị tự xưng là sư gia của Đại Thanh Bang, vẻ mặt thật thà miệng tươi cười bộ dáng cung kính.
Các cô gái bên trong cửa hàng ngoại trừ Bộ Vân Yên, tất cả đều lộ ra vẻ mặt không đành lòng. Bất cứ ai cũng không muốn thấy người nhà mình phải cúi đầu quỵ lụy trước người khác?
Bên ngoài rất nhiều người chờ xem náo nhiệt, cũng đều không kìm nổi phát ra một tiếng thở dài hết hứng thú chuẩn bị tản đi: Đại Thanh Bang đã vào cuộc rồi, cửa hàng này coi như "Xong rồi"! Nam nhân trung niên ẻo lả chiếu ánh mắt nham hiểm vào Tần Lập cười khằng khặc:
- Tiểu tử Đại Tề kia! Ngươi sợ rồi sao? Hừ! Đương gia nghe không ra giọng địa phương của ngươi? Thật có nói với ngươi, chỉ sợ ngươi cũng không...
Bốp!
Tần Lập với thế sét đánh không kịp bưng tai, tung cánh tay, cả người chợt bùng lên hào quang màu xanh, một cái tát vừa mau vừa mạnh giáng trên mặt gã trung niên. Tiếng vang kia cực kỳ thanh thoát quanh quẩn trong cửa hàng, lúc này tiếng châm rơi cũng có thể nghe được!
Gã nam nhân trung niên bị Tần Lập tát một cái bay tới giữa đám hộ vệ của Đỗ Tử Đằng, lập tức lại đụng ngã hai tên hộ vệ.
Bên trong cửa hàng rộng lớn lập tức biến thành cảnh hỗn loạn!
Bên ngoài, đám người bu xem đều ồ lên một tràng!
Trên mặt Tần Lập vẫn lộ ra vẻ tươi cười khiêm tốn, thanh âm ôn hòa như trước:
- Đại Thanh Bang? Thực rất giỏi sao?
Đỗ Tử Đằng đứng ở nơi đó vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tần Lập, tiếng tát tai kia vẫn còn vang vang bên tai hắn.
Theo bản năng hắn đưa tay lên sờ mặt mình, cảm thấy mặt mình nóng hừng hực, còn có cảm giác ngứa ngứa.
Sau một lúc lâu Đỗ tiểu Tướng quân mới phản ứng lại, chạy nhanh mấy bước tới chỗ gã trung niên nằm. Nhìn thấy gã trung niên nằm hôn mê mắt nhắm nghiền, miệng đầy máu tươi, nửa bên mặt đã bị đánh vỡ nát!
Trong lòng Đỗ Tử Đằng cũng chìm xuống, hắn biết lần này đặc biệt lớn chuyện rồi!
Người trung niên này chính là cậu ruột của hắn! Họ Cao, tên là Cao Sĩ Thông, nguyên vốn là dòng chính của Cao gia tông phái quyền thế ở Thanh Long quốc, bởi vì không thể kế thừa gia nghiệp, nên thời tuổi trẻ đã bỏ đi lang bạt giang hồ. Sau này dựa vào thân phận tỷ phu là Ngự Tiền Uy Vũ Tả Tướng quân nên mới ngồi trên ghế sư gia của Đại Thanh Bang.
Sư gia, chính là cách xưng hô của cung phụng cao cấp ở Đại Thanh Bang. Mà sư gia giống như Cao Sĩ Thông này ở Đại Thanh Bang có tới mười mấy người! Không có người nào mà không có chỗ dựa thật lớn ở sau lưng mình!
Mà hiện tại không ngờ ở trong một cửa tiệm bên ngoài, bị một chưởng đánh cho hôn mê bất tỉnh. Thậm chí Đỗ Tử Đằng có thể đoán được: Đại Thanh Bang cùng với Cao gia dòng họ mẹ của mình một khi biết chuyện này, sẽ có phản ứng như thế nào.
Hắn cực kỳ căm tức quay đầu lại nhìn Tần Lập một cái, dường như là muốn ghi nhớ kỹ hình dáng Tần Lập ở trong lòng. Tiếp theo hắn nghiến răng từ trong miệng phun ra mấy câu:
- Tiểu tử! Ngươi cầu nguyện cho kỳ tích xuất hiện đi!
Tần Lập bật cười chỉ vào Đỗ Tử Đằng:
- Ngươi cũng nên cầu nguyện đi?
Đỗ Tử Đằng còn chưa từng thấy qua người nào vừa ngang ngược vừa lấy tính mạng ra đùa giỡn như vậy. Hắn nghĩ rằng mình đã đủ ngang tàng rồi, không nghĩ tới thiếu niên trước mắt này, xa so với chính mình còn ngang ngược gấp vô số lần.
Nghĩ vậy, Đỗ Tử Đằng bỗng nhiên bật cười, trong ánh mắt đầy vẻ châm biếm, gật đầu nói:
- Được! Tiểu tử! Ngươi khá lắm! Ngươi lợi hại! Ta không đấu với ngươi, ngươi chờ chết đi!
Đỗ Tử Đằng đứng dậy nói:
- Mang cậu của ta đi chữa trị.
Nói xong, lại thật sâu nhìn thoáng qua Tần Lập, lại nhìn Bộ Vân Yên vẫn đứng ở nơi đó sắc mặt không thay đổi, nói:
- Bộ nữ chủ! Ngươi tự cầu cho mình nhiều phúc đi! Hiện tại, không người nào có thể cứu ngươi.
Nói xong hắn xoay người bước đi.
- Này!
Tần Lập hờ hững nói:
- Ta nói cho các ngươi đi hồi nào?
Đỗ Tử Đằng quay phắt đầu lại, híp hai mắt, tự nhiên hắn nhìn thấy trên người Tần Lập kia bùng lên một vầng hào quang màu xanh, hắn cười nói:
- Huyền cấp võ giả thực rất giỏi lắm sao? Ngươi tin hay không? Nếu không phải vì ta muốn để cậu của ta tự tay báo thù, hiện tại liền để cho bọn họ chém ngươi thành thịt vụn!
- Không tin.
Tần Lập thập phần thoải mái nói, sau đó chỉ vào gã trung niên vẫn còn đang hôn mê:
- Cắt bàn tay hắn đánh người kia để lại, sau đó cút đi!
- Giết hắn!
Đỗ Tử Đằng không dằn được nổi sát khi hướng về phía đám hộ vệ bên cạnh rống giận ra lệnh.
Trên người Tần Lập bỗng nhiên bùng phát ra một cổ khí tức cực kỳ kỳ dị. Gần như khí thế đó khiến Đỗ Tử Đằng cùng đám hộ vệ của hắn lập tức có cảm giác không thể thở được, trong mắt bọn chúng đều lộ ra thần sắc hoảng sợ.
Người này cũng không chỉ là Huyền cấp!
Đây là ý nghĩ trong lòng mọi người lúc này.
- Các ngươi không làm, để ta tự mình đến làm là được.
Trên gương mặt anh tuấn của Tần Lập vẫn lộ ra vẻ tươi cười chất phác, đi tới chỗ gã trung niên nằm ở nơi đó.
Cao Sĩ Thông trên thực tế đã bị kinh động tỉnh lại rồi. Chỉ có điều loại nhục nhã này đúng là cả đời hắn chưa bao giờ trải qua, vì thế đâu còn mặt mũi tỉnh lại? Hắn không nghĩ tới thiếu niên này độc ác như vậy, lại còn muốn chặt bàn tay của hắn. Thoáng một cái Cao Sĩ Thông từ mặt đất nhảy dựng lên, nửa bên mặt vỡ nát.
Kết quả này cũng là nhờ Tần Lập nhẹ tay, nếu không một cái tát thẳng thừng, thì cái đầu của hắn đã bị đánh thành quả dưa hấu nát tương rồi!
- Ngươi...ngươi làm gì? Ngươi dám động tới ta...ngươi không giữ cái mạng của...của ngươi sao! Đại Thanh Bang sẽ...sẽ tiêu diệt toàn tộc ngươi!
Cao Sĩ Thông tê dại nửa bên mặt, nói chuyện cũng không trôi chảy, lắp bắp nói xong. Vẻ mặt Tần Lập vẫn tươi cười, nắm cổ áo Cao Sĩ Thông xách bổng lên bước ra bên ngoài:
- Ở bên trong cửa hàng của ta chém rụng bàn tay chó của ngươi, sẽ làm ô uế tiệm của ta!
- Dừng lại!
Đỗ Tử Đằng hoảng hốt đi theo sau kêu lên. Thiếu niên này rõ ràng chính là người điên! Người điên cơ hồ chuyện khác thường gì cũng làm được, giảng đạo lý với điên căn bản là chuyện phí công vô ích. Áp lực của Tần Lập mang lại quá lớn, Đỗ Tử Đằng đúng là cố công khó nhọc ngăn cản.
Mắt Đỗ Tử Đằng chiếu vào người Bộ Vân Yên, trong thanh âm lộ ra vài phần khẩn trương:
- Ngươi...ngươi không cần cửa hàng của ngươi, cũng không cần nữ nhân của ngươi sao? Còn những cô gái đó, ngươi không đùa giỡn với tính mạng của họ chứ?
Đỗ Tử Đằng căng thẳng quá mức lại nói ra những lời uy hiếp. Đám người vây xem bên ngoài nghe được đều "xì" một tiếng khinh thường, bàn tán xôn xao: dùng một đám thiếu nữ để uy hiếp người khác, loại chuyện này đã thành phẩm chất của họ rồi!
Tần Lập cũng không thèm quay đầu lại, thản nhiên nói:
- Ngươi làm thử xem!
Thấy Tần Lập đi ra, những người vây xem bên ngoài "ồ" một tiếng, đều rối rít thối lui về phía sau, nhường một khoảng trống phạm vi hơn hai mươi thước. Phần lớn người đều là vẻ mặt hưng phấn nhìn thiếu niên mặc hoa phục này. Có người thầm bội phục, có người mắng Tần Lập ngu ngốc hồ đồ, cũng có người khinh thường.
Cao Sĩ Thông hiện tại cảm giác đúng là sợ hãi tới cùng cực. Thiếu niên này không những là kẻ ngu ngốc, con mẹ nó! Còn là một tên điên! Hắn như thế nào có thể không nghe nói qua Đại Thanh Bang? Bất cứ người nào sinh sống tại đế đô, trong nửa năm qua như thế nào có thể không nghe nói tới Đại Thanh Bang chứ?
- Ngươi...ngươi buông tha ta, chúng ta bỏ qua hết!
Rốt cục không chịu nổi cái loại áp lực quá lớn này, Cao Sĩ Thông hạ giọng cực thấp nói.
- Ngươi nói cái gì? Ta không có nghe rõ!
Tần Lập nắm cổ áo Cao Sĩ Thông cười châm biếm, vẻ mặt nhạo báng nói.
Nửa bên mặt kia của Cao Sĩ Thông cũng căng đỏ bừng, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ nồng đậm, lớn tiếng nói:
- Ngươi buông tha ta, chúng ta xóa bỏ tất cả!
Hì hì! Tần Lập bật cười:
- Chậm rồi!
Rắc rắc!
Vang lên một tiếng xương gãy giòn tan.
- A...Cao Sĩ Thông hét thảm một tiếng, tiếng thét thê lương, nghe ra cực kỳ khủng bố.
A!
Đám người vây xem không tự kìm hãm được phát ra một tiếng thét kinh hãi, đứng sững ở nơi đó như tượng gỗ, hoàn toàn choáng váng!
Ai có thể nghĩ đến thiếu niên mặc hoa phục này lại ngoan độc như thế, nói động thủ liền động thủ, căn bản không để cho người ta nửa điểm cơ hội phản ứng!
Ông trời ạ! Đại Thanh Bang kia ngay cả Nhị hoàng tử cũng không thể trêu vào nha!
Tên tổ tông này thật sự là không đùa giỡn với tính mạng của mình chứ!
Một tiếng hét thảm thiết của Cao Sĩ Thông khiến Đỗ Tử Đằng vừa đi ra tới cửa, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch không còn chút máu.
Tần Lập ném Cao Sĩ Thông về phía Đỗ Tử Đằng, thản nhiên nói:
- Cút đi! Nếu còn dám tới nơi này gây rối, sẽ không phải đơn giản như vậy là có thể giải quyết.
- Thần tử nhục nhã!
Một tên hộ vệ bên người Đỗ Tử Đằng quả thực nuốt không trôi cục tức, suy bụng ta ra bụng người nói:
- Đồ không biết sống chết! Cho dù ngươi là Thiên cấp, cũng đừng nghĩ còn sống rời khỏi đế đô!
Bốp!
Mọi người chỉ nhìn thấy một bóng mờ, trên mặt tên hộ vệ kia đã nhanh chóng lãnh một cái tát.
- Lắm miệng!
Tần Lập đã về tới cửa tiệm, nhếch miệng thản nhiên nói.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hắn là một tên điên!
Giờ khắc này những người vây xem chỉ có một ý niệm này trong đầu.