—o0o—
Harry luôn làm việc kỹ càng, sau khi Umbridge tỉnh lại thật sự không nhớ rõ được ai đã ếm lên mụ Lời nguyền Độc đoán, không cam lòng nên mụ thề nhất định phải tìm bằng được kẻ đó. Mụ còn viết thư báo cáo tình huống của mụ với Fudge, mà Fudge cũng cho mụ quyền kiểm tra đũa phép. Harry biết mụ còn báo cáo Fudge về chuyện ‘Moody’ dạy học sinh Lời nguyền Độc đoán, nhưng trong thư của Fudge lại không hề đề cập một chữ tới vấn đề này. Harry biết Fudge không ngu đến thế, nếu không cũng chẳng bò lên được chức bộ trưởng năm đó, nên ông ta tuy biết hành động của Moody không tốt nhưng chỉ bằng một Moody Thần Sáng nhỏ bé so với danh dự của ông ta trong quần chúng – nhóm phù thủy vẫn có ấn tượng tốt với kẻ thù một một một còn với phù thủy hắc ám này – bây giờ ông ta còn chưa động được tới anh ta, nhưng Harry biết sẽ nhanh thôi, Fudge sẽ tìm được cớ để xử lý ‘Moody’.
Nhưng cái này liên quan gì đến cậu chứ? Moody thực sự đã được cậu và cụ Dumbledore cứu ra rồi, hiện tại người bị Barty con nhốt trong cái rương kia chẳng qua bị thần chú biến hình ảo ra thôi. Harry đưa tóc của Moody lên trên người rối, dù sao Barty con chỉ để ý đến tóc Moody chứ chẳng phải là ông đang ngủ hay làm gì, nên cậu cũng không cần phải động tí não nào quan tâm đến việc Bộ Pháp thuật có thể ra oai với ‘Moody’ hay không.
Về phần mụ yêu cầu kiểm tra đũa phép, sau khi học sinh ngoài năm tư đã học lớp của Moody thì những thần chú đã sử dụng qua đều là Lời nguyền Độc đoán, mà ‘Moody’ là giáo sư, khi làm mẫu cũng sử dụng Lời nguyền Độc đoán, tuy rằng ‘Moody’ rất kỳ lạ vì sao Umbridge lại không nhớ ra được, nhưng rõ ràng Barty con biết được hiểu thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, nên cũng im lặng. Cho đến cuối cùng, quyền mà Umbridge xin được từ Fudge cũng chẳng qua chỉ là một trò hề được trình diễn trong Hogwarts làm người ta bật cười mà thôi.
Cuối cùng chuyện này cũng chỉ có thể sống chết mặc bay, cho dù Umbridge lại muốn nhấn mạnh muốn tìm ra người không tôn trọng mụ nhưng cũng chẳng ai phụ họa theo mụ nữa.
“Sev à, xem anh rất vui.” Trong hầm, thiếu niên ngồi trên tay vịn sô pha, nghiêng đầu nhìn người đàn ông lớn tuổi phê chữa bài tập, bàn tay rõ các khớp xương cầm bút lông ghi lại lời bình làm người ta phải ấn tượng sâu sắc trên tấm da dê. Mày anh vẫn nhíu chặt nhưng Harry biết đối phương lại rất vui vẻ, vì hai ngày nay Gryffindor cũng chỉ bị trừ mất một nửa hôm trước, chẳng qua chỉ tăng thêm cấm túc mà thôi.
Snape tiếp tục động tác của mình, không thèm để ý đến Harry.
“Để em nghĩ xem, mấy ngày nay đôi song sinh làm mụ Umbridge khổ sở rất nhiều nên anh trừ một nửa số điểm coi là thưởng đi ha!” Cho dù là đoán nhưng Harry rất chắc chắn, “Sev à, thật ra anh rất vui khi mụ ta bị chỉnh đúng không!”
“Cậu Potter,” Không chịu nổi Harry ở bên cạnh ồn ào, rốt cuộc Snape dừng lại động tác của mình, ngẩng đầu nhìn Harry nhưng trong mắt anh không hề tức giận vì bị cắt ngang, “Vì sao em cảm thấy suy nghĩ của ta là vậy?”
“Vì em hiểu anh mà.” Harry không xấu hổ nói, “Nếu không thì khi hôm qua anh thấy Fred và George lặng lẽ ném bom phân lên Umbridge cũng không nói ra mà đợi khi Umbridge rời khỏi mới trừ điểm bọn họ.”
“Ta nên vui vì em hiểu ta sao?” Snape nhướng mày, khóe miệng hơi gợi lên một độ cong rất nhỏ.
“Haha, không nói cái này nữa, em có chuyện muốn nói với anh.” Harry cười chuyển đề tài, nói tiên đoán của Trelawney với Snape.
“Cái tiên đoán vốn xuất hiện khi em ở năm thứ ba sao?” Snape nghe vậy nhăn mày.
“Nhưng hiện tại nó mới xuất hiện.” Harry nhún nhún vai, cho dù xuất hiện lời tiên đoán thì xem qua cậu vẫn thoải mái, “Em đoán cái nhẫn và chủ hồn đã dung hợp rồi, chắc là nhẫn hấp thụ được sức mạnh pháp thuật hắc ám quanh nó mới mạnh lên. Em nhớ rõ thần chú mê hoặc mà Voldemort ếm lên trên nhẫn là pháp thuật hắc ám cực đoan, hơn nữa quanh căn nhà đó còn có pháp thuật hắc ám lợi hại bảo vệ, hẳn là ngày ngày tháng tháng nhẫn tích lũy pháp thuật hắc ám mới có ý thức bản thân rồi rời khỏi nơi đó, rồi cùng dung hợp với chủ hồn. Không bằng nói hắn đã khống chế được chủ hồn rồi ý chứ, dù sao thì một cái nhuộm pháp thuật hắc ám dần biến thành hồn thì lý trí cũng không có gì tốt lành cho cam.”
“Có nắm chắc thắng không?” Nghe Harry phân tích, Snape hỏi.
“Đương nhiên là có rồi,” Harry cười nói, “Năm nhất em đã động tay lên linh hồn chủ hồn rồi, cho dù là chủ hồn hay Trường Sinh Linh Giá nhẫn kia thì chỉ cần hai linh hồn dung hợp lại thì mặc kệ ai kiểm soát ai thì em đều nắm chắc xóa sạch bọn chúng.” Đối với cái linh hồn không trọn vẹn thì không cần phải giữ lại làm gì.
“Cho dù thế nào thì vẫn nên nói một tiếng trước cho Dumbledore.” Cùng cụ già kia thảo luận thì mới tiện hành động.
“Ừm… kia…”
“Cốc cốc cốc…” Harry còn chưa nói xong đã bị tiếng đập cửa cắt ngang, Harry nhíu nhíu mày, đứng lên từ sô pha đi mở cửa.
“Quý bà Umbridge,” Nhìn ‘vị khách’ ngoài cửa, Harry học người yêu nhà mình nhướng mày, “Xin hỏi bà có chuyện gì sao?”
“Trò Potter?” Umbridge hiển nhiên không ngờ Harry lại ở đây, mụ ngạc nhiên kêu một tiếng, giọng nói nhão nhoẹt trở nên cao vút, khó nghe mà chói tai, nhưng lập tức theo thói quen mụ ho ho vài tiếng, khôi phục lại cái giọng nhão nhoẹt trước đó, “Sao trò lại ở đây, chỗ này là văn phòng giáo sư!”
“Quý bà, chẳng qua con chỉ thực hiện nghĩa vụ thủ tịch Nhà mà thôi,” Harry dùng giọng điệu chậm rãi mà quý tộc thường dùng nói, “Một tuần báo cáo tình huống Nhà mình một lần, chỉ sợ cũng không phạm phải nội quy gì của trường học, huống chi hiện tại mới chín giờ kém năm, còn sớm mới đến giờ cấm.”
“Trò…”
“Giáo sư, quý bà Umbridge tìm thầy.” Không đợi Umbridge nói gì, Harry nghiêng người cho Umbridge vào cửa.
Trong hầm, Snape lại nắm bút lông chăm chú sửa bài tập, không hề phản ứng vì Umbridge đến.
“Có việc sao?” Snape chỉ đơn giản lạnh lùng hỏi một tiếng.
“Tôi muốn kiểm tra đũa phép của thầy.” Umbridge hợp lý nói, “Vì thân phận của thầy, tôi có quyền nghi ngờ thầy lén ở sau lưng ếm Lời nguyền Độc đoán lên người tôi!”
“Hừ,” Snape rất hiểu ‘thân phận’ mà đối phương nói là chỉ Tử thần Thực tử trước đây, anh hừ một tiếng nhưng không động đậy.
“Snape, tôi là kiểm soát viên cao cấp của Bộ Pháp thuật, trên tay tôi có văn kiện của bộ trưởng, tôi có quyền yêu cầu thầy giao đũa phép của mình ra.” Umbridge xanh mét nhìn Snape không hề nhúc nhích.
Snape viết xong một từ rồi mới lấy đũa phép của mình ra cho Umbridge.
Umbridge vội vàng ếm thần chú Prior Incantato, kết quả thần chú gì đó không hề hiện ra.
“Chuyện gì vậy?” Umbridge xanh mét hỏi, “Thầy dám lấy đũa phép giả cho tôi sao!”
“Không phải đũa phép giả,” Harry ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng, “Quý bà, Prior Incantato của bà là xuất hiện thần chú mà đũa phép này đã phóng trong vòng một tuần qua, nhưng trong tuần này chủ nhiệm con lại không ếm gì cả, chỉ lấy đũa phép quấy khi điều chế độc dược thôi, rót pháp lực vào độc dược, cho nên đương nhiên cũng chẳng biểu hiện thần chú gì là đúng rồi.”
Umbridge ầm ĩ trò hề không cam lòng trừng Harry nhưng cuối cùng không nói gì liền đi.
“Anh cảm thấy mụ ta sẽ bỏ qua cho em sao?” Harry nhìn bóng dáng Umbridge, hỏi.
Phía sau Snape cười nhạo một tiếng, “Sáng mai là lớp độc dược năm thứ tư.” Người đàn bà này tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định.
Harry chớp chớp mắt, cậu đột nhiên nói, “Ngày mai em muốn phân cùng một tổ với Neville.”
Snape cau mày nhìn Harry.
“Dù sao thì đã có tiền lệ Blaise và Ron rồi, vậy em và Neville hợp tác hẳn không phải có vấn đề gì chứ.” Harry cười nói.
“…” Zabini vì tên ngu ngốc kia mới cùng một tổ với cậu ta, em định lấy cớ này sao, em ngu ngốc!
“Làm sao vậy…” Không được Snape trả lời, Harry nghi hoặc quay đầu lại tìm kiếm câu trả lời, nhưng cậu không ngờ Snape không biết khi nào đã chạy tới phía sau cậu, ngay khi Harry quay đầu về sau thì cậu đụng đầu vào ngực Snape, mà Snape nhanh tay tóm được cậu vì đập mạnh vào mà suýt nữa ngã sấp xuống. Harry ngẩng đầu chớp mắt, Snape vì lo lắng Harry có bị đau không mà cúi đầu…
Đôi môi nhẹ nhàng chạm nhau, ngay giây tiếp theo, vấn đề trước đó muốn hỏi đã sớm bị Harry ném ra sau đầu, giờ phút này cậu trừ bỏ đáp lại nụ hôn của người yêu thì không thể suy nghĩ gì khác.
Nụ hôn đơn giản đã không còn thỏa mãn được Snape, cơ thể dần trưởng thành của Harry có sự hấp dẫn trí mạng với anh. Mười ba mười bốn tuổi là thời kỳ thiếu niên cao nhanh nhất, năm nay Harry rõ ràng cao hơn nhiều so với năm trước, cơ thể thoát khỏi sự ngây ngô đã cao tới cằm Snape, cơ thể tuổi trẻ này làm anh nảy sinh dục vọng đã nhiều năm không nổi, tay Snape vốn đang ở cằm thiếu niên dần dần di chuyển xuống dưới.
“Ưm…” Đôi môi quấn quýt lẫn nhau làm cả người Harry càng không ngừng run rẩy, cậu biết tay Snape đang dời xuống nhưng cậu không cách nào kêu lên được, có lẽ vì chính cậu cũng chưa thỏa mãn chăng? Ai biết được, Harry đang đắm chìm trong dục vọng đã không thể suy nghĩ được nữa.
Cho đến khi hai tay Snape đã chuyển qua mông Harry, nhẹ nhàng xoa xoa qua áo chùng, Harry mới giật mình nhảy dựng lên, cắt ngang dục vọng, “Đợi đã…” Cậu còn chưa chuẩn bị tốt…”Sev…”
Snape nghe lời dừng tay lại nhưng không rút tay lại, anh đặt đầu giữa cổ Harry thở hổn hển, hơi thở nóng rực phun ra giữa cổ làm Harry hơi hơi rung động. Đỉnh nóng rực của Snape còn đang ở giữa bụng cậu, nhưng bọn họ đều biết giờ không phải là thời gian tốt nhất, nếu không ổn thì Umbridge vẫn còn đang ở ngoài cửa ký túc xá, sẽ chờ nhìn xem Harry có đúng hạn quay về ký túc xá hay không.
“Ơ..” Bụng bị chọc khó chịu Harry do dự mở miệng.
“Câm miệng.” Dù là ai bị cắt ngang loại chuyện này đều không có giọng điệu tốt lành gì, lần đầu tiên Snape hận bọn họ sao lại có thể bình tĩnh đến mức độ này, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm liều lĩnh tiếp tục, nhưng bọn họ lại vẫn nhịn… thật sự là…
Hai cơ thể không tách khỏi, cho đến rất lâu sau đó, Snape buông Harry ra.
Harry cũng không quay đầu rời khỏi hầm, mà Snape… cậu thật sự rất may mắn giờ mới là tháng chín, thời tiết còn chưa quá lạnh, tắm nước lạnh sẽ không bị cảm!
Ngày hôm sau, quả nhiên Umbridge xuất hiện trên lớp độc dược.
“Hermione, đổi vị trí.” Trong tầm mắt ngây dại của nhóm Gryffindor và Slytherin, Harry mỉm cười đầy hiền hòa đi đến trước mặt Hermione. Sau khi Blaise lớn gan dũng cảm yêu cầu cùng tổ với Ron thì vị phù thủy hiền lành này cùng tổ với Neville đảm bảo Neville sẽ không thường xuyên làm nổ vạc, đồng thời cũng suy nghĩ cho đám đá quý nhà Gryffindor.
Ngay khi Hermione còn chưa phản ứng, Harry đã đẩy cô đến trước mặt Draco, hơn nữa chịu khó mang luôn cặp sách của cô nàng sang, Snape chỉ hừ một tiếng, cũng không nói gì, xem như cam chịu.
Người xấu hổ giờ này lại không phải Neville, ngược lại là Draco và Hermione.
Không ngoài dự đoán của Harry, vị nữ phù thủy này chỉ dùng một ngày khai giảng đã tra hoàn toàn chi tiết huyết thống gia tộc Malfoy, hơn nữa cũng tra được lợi ích và hạn chế của việc huyết thống thức tỉnh, cô không cần ghi chép của gia tộc Malfoy cũng đã tự mình tổng kết được, thật sự khiến Harry phải kinh ngạc.
Từ khai giảng hai người đều tránh mặt nhau giờ lại càng không dám nhìn đối phương – cho dù rất khó khăn với Draco – cuối cùng bọn họ ăn ý phối hợp: Hermione xử lý nguyên liệu mà Draco điều chế độc dược.
“Hôm nay chúng ta phải làm là Dược hạnh phúc.” Giọng nói Snape vẫn khẽ khàng như cũ nhưng vẫn làm mỗi người đều có thể nghe rõ, “Chú ý phân lượng nguyên liệu mà các trò cho vào, thầy cần phải nhắc nhở các trò, nếu các trò không muốn liệt miệng thì máu thằn lằn không được quá ba giọt, nếu không…” Lời chưa nói thường thường là cách tốt nhất để làm người ta có thể phát huy trí tưởng tượng mà cả người run rẩy.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng đoán chừng chỉ có Harry, chỉ thấy cậu nhẹ nhàng đi tới ngăn tủ trước đó, lưu loát lấy ra nguyên liệu mình cần rồi nhớ tới vị trí của mình, bắt đầu nhấc vạc.
“Neville, phiền cậu giúp mình xử lý những thứ này được không?” Harry cười hỏi.
Neville học rất tốt thảo dược học, khi xử lý nguyên liệu thảo dược học cũng rất cẩn thận tỉ mỉ, nên cậu sẽ không biết Harry thả gì vào trong vạc cả.
Ngay khi trong phòng học đều mập mờ khói, mụ Umbridge im lặng mười lăm phút bắt đầu ngồi không yên.
“Thầy không biết là những độc dược thầy dạy là rất khó với học trò sao?” Mụ đi theo Snape hỏi.
Snape cao hơn mụ Umbridge hai cái đầu, lúc này Umbridge theo sau Snae, hơn nữa vì Snape bước chân dài lại đi nhanh mà mụ cũng chạy theo, có vẻ rất giống với con cóc đang nhảy lên.
“À,” Snape kiêu ngạo nhướng mày, “Vậy quý bà cảm thấy Dược nào là dễ học?”
“Dược cảm, một loại Dược thông dụng thì sao?” Umbridge nêu ví dụ.
“Ồ, rất đơn giản, nhưng đã có người từng thay Dược cảm thành một loại chất ăn mòn cao cấp, vì tránh cho phòng học của ta bị ăn mòn toàn bộ thì cá nhân ta cảm thấy dược này vẫn nên tránh thì tốt hơn.”
“Thầy đang nói đùa sao, Snape!” Umbridge theo sau Snape kêu lên, “Làm sao có thể xuất hiện chuyện này chứ!”
“Có thể xuất hiện chuyện này hay không,”” Snape bỗng nhiên ngừng lại, nhìn Umbridge mỉm cười ác ý, “Rất nhanh bà sẽ biết thôi.”
“Cái gì?” Vì Snape đột nhiên dừng lại, Umbridge cũng ngừng lại nhưng giọng nói của mụ lại trở nên chói tai, khiến Neville đang có chút hồi hộp vì Snape ở cạnh mình không cẩn thận run lên, vốn là nguyên liệu đưa cho Harry lại vì nhỡ tay đổ sạch vào trong vạc.
“Ầm!”
Một tiếng nổ, tất cả mọi người hoảng sợ.
Chỉ thấy vị trí nhóm Neville vốn đứng đang mù mịt khói đen, mà Snape đang giơ đũa phép tẩy sạch gì đó, nhưng kỳ lạ là anh không hề rít gào.
Sau khi khói đen tán đi thì mọi người mới nhìn rõ tình huống lúc này.
Trong nháy mắt vạc nổ Harry đã ếm cho mình và Neville một Protego cao cấp, cho nên không sao.
Harry nhìn Umbridge còn đang toàn thân cháy đen cộng liệt miệng co quắp, cực kỳ vô tội nói với Snape, “Xin lỗi giáo sư, con không cẩn thận bị quý bà này dọa.”
Mọi người đều biết điều chế độc dược cần phải yên tĩnh, mà tiếng thét chói tai vừa nãy của Umbridge hiểu nhiên làm không khí im lặng không còn tồn tại. nếu thật sự phân xử thì vẫn là tiếng thét chói tai của Umbridge làm vạc Harry bị nổ, đuối lý vẫn là Umbridge.
– Hết chương 91 –
Tác giả có lời muốn nói: Cầu nguyện cho mụ cóc hồng đi, cầu Merlin phù hộ!