Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 58: Kinh sợ

Thời tiết sáng sớm cũng không hề tốt tí nào, lúc Draco tỉnh lại mây đen vẫn bao phủ trên bầu trời Hogwarts, toàn bộ lâu đài chìm vào u ám giống như… Harry từ sáng sớm đã vùi mình vào trong chăn vậy.

Mới sáng tinh mơ Draco đã bị một tiếng mở cửa thô bạo đánh thức.

Lúc đó cậu còn mơ mơ màng màng, thì ‘ầm’ một tiếng, cửa bị mở ra, có một người khoác áo chùng đen vọt vào, trực tiếp nhằm phía giường của Harry.

“Harry?” Lúc ấy cậu kinh ngạc kêu lên.

“Ừ, đừng để ý đến mình.” Harry đã trả lời cậu như vậy.

Cậu cùng Blaise cũng bị đánh thức không hiểu ra sao nhìn nhau một cái, thấy được nghi hoặc trong mắt nhau. Nhưng Harry vùi mình ở trong chăn lại không để ý tới bọn họ nữa, không có được đáp án hai người đành phải đứng lên rửa mặt chải đầu thay quần áo rồi đi lễ đường.

Harry biến trở về làm bọn họ rất vui vẻ, nhưng thoạt nhìn Harry dường như đã gặp chuyện gì đó mà không thể chia sẻ vui sướng này cùng bọn họ. Nên bọn họ quyết định lên lớp trước rồi nói cho Hermione, để Hermione không cần lo lắng thêm vì Harry nữa.

Nhưng không nghĩ tới, đến khi Draco trở về vào giữa trưa, Harry vẫn còn đang vùi mình trong chăn.

“Mình nói nè, Harry, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Biến trở về không tốt hả?” Draco nhịn không được đặt câu hỏi.

“Ừ, Draco, xin cậu đó, để mình bình tĩnh lại đã.” Harry vùi mình trong chăn rầu rĩ nói.

“Nhưng tốt xấu gì cậu cũng nên ăn một chút chứ.” Zabini cau mày nói.

“Tóc của Merlin, hiện tại cái gì mình cũng không nuốt được.” Harry buồn rầu nói.

Hic, làm sao cậu có thể nuốt trôi cơ chứ, cứ nghĩ đến tình huống sáng nay thì một chút khẩu vị gì cũng không có.

———- Ta là phân cách tuyến hồi ức của Tiểu Harry ——–

Rạng sáng cũng là lúc lạnh nhất trong hầm, nhiệt độ sáng sớm xuống tới mức thấp nhất.

Mà Harry vì quá lạnh nên thức giấc.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra, cho dù hầm luôn lạnh lẽo nhưng sau khi biến thành mèo, vì có một bộ lông tơ trên người làm cho cậu cũng không quá sợ lạnh. Cộng thêm bên trong rổ ngủ của cậu, Snape đã ếm thêm vài cái thần chú giữ ấm nên chưa bao giờ cậu lại tỉnh vì quá lạnh cả. Nhưng sáng sớm hôm nay, Harry lại phải mở mắt vì quá rét lạnh.

Theo thói quen cậu chớp chớp mắt, hơn nữa khi biến thành mèo thì sáng sớm cậu sẽ lấy bàn chân dụi dụi hai mắt mình, nên theo bản năng cậu cũng làm thế. Nhưng giây tiếp theo, cậu nhìn tay mình mà sợ ngây người.

Đây là tình huống nào? Cậu biến trở về rồi?


Lúc ấy bị bắn độc dược vào mà sau khi ngủ một giấc lại phát hiện mình biến thành mèo. Giờ thì ngủ một giấc rồi cậu lại biến trở về? Merlin à, vậy có phải trước đó những việc tôi trải qua chỉ là giấc mơ không? Đợi đến khi tôi ngẩng đầu sẽ nhìn thấy phòng ngủ Slytherin thay vì hầm của Snape chứ?

Cõi lòng Harry đầy hy vọng ngẩng đầu lên nhưng khi nhìn thấy lập tức cứng ngắc.

Snape! Snape đang ngủ say!

Cách trước mặt cậu chưa đến một thước Anh, Snape đang nhắm mắt lại ngăn chặn mọi ánh nhìn.

Đây là tình huống nào? Tối qua khi mình mất ý thức thì bò lên giường rồi trong khi không có ý thức biến trở về?

Nhưng với cái giường này thì mèo nhỏ mình không thể lên được, chẳng lẽ Snape đặt mình lên? Lập tức Harry phủ nhận suy đoán này, Snape đưa cậu vào phòng anh đã là một chuyện khó tin rồi, làm sao mà anh ta lại có thể đưa cậu lên giường mình nữa chứ, vậy, rốt cuộc sao cậu lên đây được?

“Ưm.” Lúc này, Snape vô tình phát ra một tiếng ngâm, anh dường như giật mình, lập tức cảm thấy không đúng lắm, hai mắt giật giật, tựa hồ mở to mắt.

Mà đồng thời Harry cũng há to miệng, không thể tin được cúi đầu xuống.

Vừa nãy cậu chỉ kịp chú ý tới việc mình biến về, không nhìn tới tình huống bản thân, mà giờ phút này là tình huống nào chứ hả? Merlin, toàn thân cậu không một mảnh vải, mà tay Snape lại đang đặt ở trên… mông của cậu?

Harry cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, hơi cứng ngắc ngẩng đầu.

Snape đã tỉnh, trong mắt không hề có tia mê man khi mới thức giấc, Harry thậm chí nghi ngờ người này vốn chưa hề ngủ. Lúc này anh hơi híp mắt, nhìn mặt cậu. Harry cảm thấy tay Snape đang đặt trên mông cậu dường như giật giật, rồi Harry nhìn thấy Snape có vẻ hơi cứng ngắc.

Snape giật giật môi, tựa hồ muốn nói gì đó, Harry không biết vì mới tỉnh lại nên cổ họng cậu khô khan hay vì cậu quá mức khiếp sợ mà không thể nói ra lời, nhưng khi nhìn Snape nói chuyện Harry rốt cuộc cũng có phản ứng.

“Ôi Merlin!” Cậu gào to một tiếng, nhảy dựng lên, mặc qua loa áo chùng mà tối qua Snape cởi ra đặt bên giường, cũng không quan tâm Snape phản ứng như thế nào, cứ thế chân trần chạy ra khỏi hầm, về phòng ngủ của mình.

——– Ta là phân cách tuyến chấm dứt hồi ức ——-

Tất của Merlin, sao tôi lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?

Harry vùi đầu trong chăn định làm mình ngạt chết, chán nản nghĩ.

Hơn nữa, vì sao sau khi giải trừ hình thái hóa thú thì cậu lại là trần như nhộng chứ hả? Vì sao vì sao chứ?

Bộn bề trăm mối Harry đương nhiên không biết, ngày đó khi bị độc dược bắn vào, quần áo của cậu dĩ nhiên không thể mặc được nữa. Vốn bà Pomfrey định để Snape đổi quần áo cho Harry nhưng không nghĩ tới, Snape chỉ kịp cởi quần áo của Harry thì Harry đã biến thành một con mèo rồi. Trong lúc đó dù là Snape cũng không thể có cách nào mặc quần áo cho cậu được. Điều này tất nhiên làm cho Harry khi biến về sẽ trần như nhộng thôi.


Cũng dẫn đến tình huống xấu hổ ban sáng.

Merlin, làm sao cậu có thể đối mặt với Snape nữa đây? Không nói đến việc sáng sớm tỉnh dậy ở trên giường đối phương, còn không mặc quần áo, thậm chí tay đối phương lại đặt ở nơi đó. Hừ, Kurt mày đợi đó, tao sẽ không bỏ qua cho mày, đều vì độc dược của mày mới hại tao thế này! Harry nghiến răng nghiến lợi bắt đầu giận cá chém thớt.

Draco và Blaise thật sự không có cách nào, bọn họ không phải Gryffindor mà cố gắng gặng hỏi. Từ nhỏ bọn họ đã được giáo dục phải để lại không gian riêng tư cho bạn bè nên bọn họ chỉ có thể trong lúc đến sảnh đường dùng cơm trưa mà mang ít đồ ăn về cho Harry.

Mấy ngày sau, Harry thậm chí cũng không lên lớp, theo lời cậu nói, dù sao cũng không ai biết cậu đã biến trở về, để cậu ngây ngốc trong ký túc xá vài ngày đã.

Draco không biết khuyên Harry thế nào nhưng không có nghĩa cậu không lo lắng cho Harry. Khi biết Harry không có việc gì mà thả lỏng hơn nửa nhưng kế tiếp vì Harry còn chưa xuất hiện mà khiến Hermione tính tình ngày càng không tốt thì không còn cách nào khác.

Ngay khi thông báo ‘Câu lạc bộ đấu tay đôi’ của Lockhart xuất hiện thì Draco kinh ngạc nhìn Harry, người đã làm tổ trong chăn vài ngày, đi vào sảnh đường ăn cơm sáng.

“Harry, cậu đã ra rồi?” Blaise kinh ngạc hỏi.

“Hermione gửi một bức thư Sấm đến ký túc xá, nói là nếu mình còn không chui ra thì sẽ đến ký túc xá tìm mình.” Harry uống xong một ngụm nước bí đỏ, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Dựa vào tính tình của Hermione, mấy cậu biết đấy, cậu ấy không nói suông đâu, nên mình đi ra thôi.” Vì không muốn bị Hermione giáo dục, tốt hơn hết là cậu nên đi ra. Nên biết khi Hermione tức giận là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, đầu Ron đã từng sưng một cục là minh chứng tốt nhất. Vì thế nếu có đầu óc thì không nên chọc giận vị nữ vương khí thế ngày càng mạnh là Hermione này.

Về chuyện mà cậu luôn đau đầu mấy ngày trước, khụ khụ, mấy ngày trước cậu có chuyện gì đau đầu sao?

Harry – phát tác ý thức mèo nhỏ – Potter, đang tự lừa mình dối người quyết định bắt chước thời điểm còn là mèo – sau khi mất đi một đoạn ký ức rồi lại khôi phục ý thức của mình – về chuyện đã xảy ra trong thời gian mất đi ý thức, khụ khụ, tha cho cậu, cậu khi đó không có ý thức nào nha, nên, ờ tất nhiên sẽ không có tí ký ức nào rồi.

“Điều đó quả thật rất đáng sợ.” Pansy nghĩ đến thời điểm Hermione ‘giáo dục’ Ron thì kinh hoảng, trong một khoảnh khắc cô thậm chí có thể cảm giác được giáo sư Mc Gonagall thời còn trẻ, cô rùng mình một cái, đồng tình nhìn Harry.

“Không nói chuyện này nữa,” Harry cũng bất đắc dĩ vì biểu tình nghiêm túc của Hermione, “Gần nhất có chuyện gì xảy ra không?”

“Chuyện học trò bị hóa đá chắc cậu biết rồi, chuyện đó làm cho học trò các Nhà khác đều hoảng loạn. Nhân cơ hội này, tên bao cỏ kia xin hiệu trưởng mở câu lạc bộ đấu tay đôi, nói là muốn dạy mọi người phương pháp đối phó chuyện xảy ra. Ngay tối nay, tất cả mọi người đều phải đến.” Blaise nói xong còn quay đầu nhìn Lockhart đang trên dãy bàn giáo sư khoe khoang cái gì đó, “Cũng chẳng biết tên ngu ngốc này có thể dạy cho chúng ta được cái gì. Nếu thật sự có chuyện gì thì đối phương không đợi cậu bày ra tư thế quyết đấu đã hóa đá cậu xong luôn rồi.”

Harry nhìn theo tầm mắt của Blaise, khi nhìn đến Lockhart đang khoe khoang với nhóm giáo sư đồng thời cũng nhìn thấy Snape đang không kiên nhẫn dùng cơm bên cạnh anh ta.

Lúc này Snape đang đưa miếng bánh mỳ nướng lên miệng, Harry nhìn bàn tay với khớp xương rõ ràng, không khống chế được nghĩ tới buổi sáng vài ngày trước, bàn tay này còn đang ở nơi đó, cùng với động tác lơ đãng do bàn tay này làm cậu run rẩy.

A, quần của Merlin, vì sao cậu đột nhiên lại nghĩ đến chuyện đó! Harry vội vàng cúi đầu che đi gương mặt đỏ ửng.

Rõ ràng trước đó đã hạ quyết tâm nói chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng hiện tại thì sao, chẳng qua chỉ nhìn thấy bàn tay kia… bàn tay kia… Dừng! Không được nghĩ tiếp! Harry hạ mệnh lệnh trong đầu.

“Harry, cậu làm sao thế?” Draco nhìn Harry vẫn cúi đầu, lo lắng hỏi, “Không thoải mái hả?”

“Không, không có gì.” Harry nói, “Mình không sao.”

Draco, Blaise, Pansy khó hiểu liếc nhau một cái rồi lắc đầu, bọn họ đúng là không biết Harry rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng cả ngày sau đó, Harry vẫn biểu hiện rất tốt. Nhiều ngày như vậy không lên lớp cậu vẫn có thể trả lời vấn đề làm cho nhóm giáo sư cực kỳ hài lòng. Làm cho nhóm Draco cảm thấy bọn họ không cần quá lo lắng, có lẽ mấy ngày trước biểu hiện của Harry chỉ là không quen với việc tự nhiên biến trở về thôi?

Tóm lại, nhìn thấy Harry không có việc gì mọi người đều thở dài nhẹ nhõm, mà Harry cũng thở dài nhẹ nhõm. Nhiều ngày trôi qua như thế, Snape cũng không tìm cậu ‘nói chuyện’, xem ra bọn họ cùng quyết định quên chuyện này đi. Chuyện này chính là một sự cố ngoài ý muốn, vội vã chỉ làm mọi người xấu hổ, tốt hơn là nên quên đi.

Vì thế, sau khi Harry dần dần thả lỏng, đúng tám giờ tối, câu lạc bộ đấu tay đôi của Lockhart cũng bắt đầu.

– Hết chương 58 –

Tác giả có lời muốn nói: Vì thế sáng sớm còn chưa kịp vui vẻ vì mình đã có thể biến trở về thì ngay lập tức kinh sợ, con trai à, nhóc thật sự bi kịch quá đi! Vì thế năm thứ hai cũng nên kết thúc rồi nhỉ, Nguyệt Nguyệt định viết chấm dứt năm hai chỉ trong vòng 5 chương nữa. Mọi người biết đấy, chỉ có trưởng thành mới có thể làm nhiều chuyện hơn mà, đúng không? [Là ai suốt ngày gào thét luyến tiếc gả con trai của mình ra ngoài hả! hả!]