“Thầy, Gilderoy Lockhart, huy chương Merlin đệ tam đẳng,” Ngay khi mới bắt đầu, Lockhart liền cười giới thiệu về mình, “Năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của ‘Tuần báo Phù thủy’, nhưng thầy không hề nói về điều đó, bởi vì thầy không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu.”
Nhưng hiện tại ông lại đang dùng nụ cười ngu ngốc đó để khiêu chiến hệ thần kinh của chúng tôi đấy! Harry ở trong lòng nói.
“Thầy thấy các trò đều đã mua trọn bộ sách của thầy rồi. Giỏi lắm,” Lockhart nhìn sách mọi người đặt trên bàn, cực kỳ vừa lòng nói, “Vậy thì hiện tại chúng ta có thể bắt đầu bằng một bài kiểm tra nho nhỏ, chỉ để xem các trò tiếp thu được bao nhiêu.”
Nói xong, anh ta cầm lấy bài thi phát xuống, với chuyện này các học sinh Slytherin có chút bật cười.
Đều biết nhóm giáo sư khi phân phát bài thi hoặc lấy lại bài tập đều dùng đũa phép giải quyết mà giáo sư mới tới này lại tự mình đi phát bài? Hay là toàn bộ thần chú anh ta dùng chỉ để đối phó với kẻ địch mà thần chú nho nhỏ này thì lại không sử dụng?
Harry tất nhiên là biết nguyên nhân, tên bao cỏ này ngoại trừ thần chú mất trí nhớ thì gần như không nắm giữ được các thần chú khác, chẳng phải năm thứ hai vì anh ta gà mờ mà cậu mới có thể trải qua quá trình mọc xương vô cùng đau đớn đó ư?
Nói đến việc này cậu lại phải suy nghĩ biện pháp khiến cho tên ngu ngốc này không thể đi tới khi đang diễn ra trận đấu Quidditch mới được, cậu tình nguyện trải qua một lần Bludge cũng không muốn tên ngu ngốc này đến ‘giúp’ cậu đâu.
“Merlin, đây là câu hỏi quỷ gì vậy?” Draco bên cạnh Harry thấp giọng mắng, sắc mặt nhóm rắn nhỏ xung quanh cũng đang rất khó coi.
Harry nhìn nhìn bài thi trước mặt mình.
1. Màu thầy Gilderoy Lockhart thích nhất là gì?
2. Sinh nhật của thầy Gilderoy Lockhart vào ngày nào? Và món quà lý tưởng tặng thầy là món gì?
3. Theo ý trò, cho đến nay thành tựu vĩ đại nhất của thầy Gilderoy Lockhart là gì?
Được rồi, cho dù lại đáp một lần, cậu cũng không thể trả lời mấy vấn đề này, kể cả lúc này cậu đã đọc xong bảy quyển sách đó rồi đi chăng nữa.
Harry cho rằng, dù Gilderoy Lockhart lừa bịp sử dụng những chuyện của người khác nhưng dù sao đây cũng là sự thật, chẳng qua chỉ là đổi người công bố chúng mà thôi. Harry đọc xong sách cũng có thêm một ít dẫn dắt cho dù cậu không thích nhân cách của Lockhart tí nào.
Nửa giờ sau, Lockhart thu lại bài, lật xem trước mặt mọi người.
“Ừm, xem ra không có trò nào nhớ được màu thầy yêu thích nhất là màu tím hoa tử đinh hương hả, cũng không có trò nào nhớ rõ tham vọng bí mật của thầy là loại bỏ thế giới xấu xa ác độc, haizzz, cả lớp không có ai trả lời được, thầy rất thất vọng.” Anh ta vừa giở bài thi vừa nói, “Vì thế thầy không thể không trừ Nhà Slytherin mười điểm, bởi vì các trò không chăm chú đọc sách, những câu hỏi trên bài thi đều nằm trong sách, chỉ cần các trò chăm chú đọc chúng thì các trò sẽ biết trả lời như thế nào.”
Đây là lý do khỉ gió gì? Một đám rắn nhỏ choáng váng, lý do trừ điểm này quá gượng ép đi? Nếu chủ nhiệm bọn họ biết được lý do trừ điểm này chắc sẽ giết bọn họ mất?
“A, nhưng mà trò Harry Potter lại biết thầy đã dùng thần chú gì để tiêu diệt Nữ thần báo tử, và… à, phải rồi, trò ấy biết được khi gặp phải người sói đang biến thân vào lúc trăng tròn thì thầy đã dùng phương pháp nào để có thể thành công trốn thoát. Tuy trò Potter không trả lời được món quà sinh nhật lý tưởng là việc dung hòa giữa dân biết pháp thuật và dân không biết pháp thuật, vì thế nên cộng cho Nhà Slytherin năm điểm.” Lockhart kêu lên, “À, trò Potter của chúng ta cũng biết được phương pháp thầy đối phó với ma xó với việc thầy đã làm gì mới có thể tránh thoát khỏi chuyện trở thành bữa tối cho nhóm ma cà rồng cùng đi du lịch trên thuyền. Thật sự là một đứa nhỏ cẩn thận, đương nhiên nếu trò có thể tốn tâm tư hơn nữa để biết được khát vọng lý tưởng của thầy là gì thì thầy sẽ càng vui vẻ.”
Ai lại đi nhớ kỹ cái này chứ, Harry bĩu môi.
Chẳng qua là vì phương pháp đối phó với các loại sinh vật trên sách rất tốt nên cậu mới có thể nhớ kỹ, về phần màu sắc mà Lockhart thích là gì cậu không cần quan tâm. Biết đáp án đó cũng không thể nào tránh được người sói.
“Tốt lắm, giờ thì trở lại vấn đề chính,” Từ dưới bục giảng Lockhart lôi ra một chiếc lồng sắt được phủ kín đặt lên trên bàn, “Các trò biết, lớp chúng ta là Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cái gọi là Phòng chống chính là giúp các trò chống lại pháp thuật và sinh vật Hắc ám nên tiếp theo, các trò sẽ thấy được sinh vật tà ác nhất trên thế giới này nhưng đừng hoảng sợ,” Lockhart nói xong lộ ra nụ cười tự tin, tuy rằng thoạt nhìn thì nó lại giống như tự cho là đúng hơn, “Chỉ cần thầy còn ở đây thì các trò sẽ không có việc gì, chức trách của giáo sư chính là bảo vệ đám nhóc dễ thương này không bị thương mà.”
Không ít Slytherin bị từ ‘đám nhóc dễ thương’ trong miệng Lockhart làm ghê tởm, bọn họ thoáng cúi đầu che giấu khinh thường trong mắt. Bọn họ cảm thấy cuối cùng mình cũng nhận ra vì sao thủ tịch lại khinh thường vị giáo sư này như vậy rồi.
“Tốt lắm, hiện tại các trò hãy nhìn đám nhóc thầy vừa mới bắt được nào,” Lockhart bỏ tấm khăn phủ bên trên, ở trong là một đám yêu nhí xấu xí không ngừng chạy lung tung, lắc lư chấn song ầm ĩ.
“Những con yêu Cornish vừa bị bắt đó,” Lockhart khoe khoang nói, “Chúng nó rất khó trị đấy, cũng chỉ có thầy – một phù thủy tài giỏi mới bắt được chúng mà thôi. Đương nhiên các trò không cần ghen tị, dưới sự dốc lòng dạy dỗ của thầy các trò sẽ giỏi giang giống như thầy thôi. Được rồi, hiện tại xem các trò đối phó với chúng như thế nào.” Lockhart kêu lớn, tay đang chuẩn bị mở cửa lồng.
“Đợi một chút, thưa giáo sư.” Harry đứng lên, ngăn cản hành vi mở cửa lồng của Lockhart.
“Sao vậy, trò Potter?” Lockhart hỏi.
“Thầy còn chưa dạy chúng con phải dùng thần chú nào để bắt chúng nó lại, thầy đã nói chúng rất tà ác mà? Vậy chúng con phải dùng thần chú nào để đối phó với chúng ạ? Trên sách của thầy cũng không ghi lại chuyện liên quan đến các con yêu nhí Cornish.”
“Thầy chưa nói hả? Ừm, đây là thiếu sót của thầy.” Lockhart kinh ngạc, hiển nhiên cảm thấy việc chưa viết ra phương pháp đối phó với yêu nhí là sai lầm của anh ta, “Cám ơn trò đã nhắc nhở, Potter, thêm năm điểm cho Nhà Slytherin, sắp tới thầy sẽ ra một quyển sách nói cho mọi người phương pháp đối phó với đám yêu nhí tà ác này.”
Harry cảm thấy cái trán của mình nhói nhói đau, Merlin à, cậu không nói tới cái này mà? Vì sao đề tài lại chuyển tới đây vậy?
“Thưa giáo sư à, con nghĩ, chúng con sẽ không đợi được đến khi thầy có thể xuất bản ra cuốn sách mới đó, vì rõ ràng là chúng con ngay bây giờ cần phải đối phó với đám yêu nhí này rồi ạ? Thầy có thể nói cho chúng con biết làm sao để đối phó với đám yêu nhí này được không ạ?”
“À, tất nhiên, tất nhiên rồi, các trò chỉ cần tùy tiện dùng một loại pháp thuật mà mình nghĩ tới để chống lại pháp thuật Hắc ám mà đánh về chúng là được, thầy sẽ đứng ở bên quan sát trình độ của các trò, rồi sẽ theo tài năng mà sắp xếp chương trình học tiếp theo, vậy thì hiện tại, chuẩn bị…”
Harry còn chưa kịp nói gì thì Lockhart đã mở cửa lồng, hơn mười con yêu nhí phóng vọt ra khắp mọi nơi như hỏa tiễn, cầm những vật phẩm trên bàn ném tới đám rắn nhỏ, phá phách toàn bộ lớp học.
“Đó, nhanh chóng bắt lấy chúng, nhanh lên nhanh lên!” Lockhart không sợ lớp học loạn xì ngầu quát, mấy con yêu nhí bay qua chỗ y kéo lỗ tai. Anh ta giơ đũa phép niệm một thần chú gì đó nhưng rõ ràng không có hiệu quả, thậm chí đũa phép của anh ta còn bị yêu nhí cướp đi ném ra ngoài cửa sổ.
“Mọi người, dùng thần chú đóng băng!” Harry kêu lên trong lúc hỗn loạn, đi đầu làm mẫu, dùng thần chú đóng băng với một con yêu nhí trước mặt, con yêu nhí đó lập tức bị điểm huyệt.
Lúc này đám rắn nhỏ mới biết được vì sao vừa nãy thủ tịch lại hỏi các cậu có thể sử dụng thần chú này hay không, bọn họ khẩn trương niệm thần chú, nhưng nhóm yêu nhí bay loạn né tránh, chỉ có mấy con bị đánh trúng mà thôi.
“Tốt lắm, nơi này giao cho các trò, hãy bắt chúng lại cho vào lồng, đây là thực tập cho các trò!” Lockhart nói xong chạy ra ngoài cửa, nhưng trước một bước Harry đã lấy đũa phép khóa cửa lại, Lockhart không phát hiện ra vẫn cố mở nắm cửa nhưng không được.
Nếu cho chúng tôi thực tập, thì một giáo sư như ông lại không phải đứng ở bên quan sát chứ? Harry ở trong lòng nói.
Khi tất cả mọi người đặt chú ý vào đám yêu nhí Cornish ở bên kia, Harry rút ra một cây đũa phép khác.
Đũa phép thường sử dụng thần chú Hắc ám, đám yêu nhí bị hơi thở pháp thuật Hắc ám dọa vội vàng chạy đi. Vì Harry ngồi ở giữa nên chúng chỉ có thể thoát ở đằng trước hoặc đằng sau, nhưng đằng sau lại không ngừng có học sinh ném thần chú đóng băng tới chúng làm nhóm yêu nhí đang hoảng loạn bay ngay về phía Lockhart.
“Á, không được, buông tóc của ta ra!” Bị một đám yêu nhí kéo tóc, Lockhart kêu to lên nhưng khi vừa mới ngẩng đầu anh ta lại bị một con yêu nhí chộp vào mặt. Những con yêu nhí này rất thích trêu đùa người khác, khi chung quanh Lockhart không có hơi thở làm chúng sợ hãi như vừa nãy nên tự cho là đã an toàn, chúng nó lại điên cuồng hành động.
“Á, mặt của tôi, không thể…” Bị móng vuốt của con yêu nhí cào rách mặt, Lockhart thê thảm kêu lên, đấy chính là bộ mặt mà anh ta mê hoặc giới phù thủy nữ đó! Nghĩ thế anh ta vội vàng trốn xuống dưới bàn giáo viên, che kín mặt mình nhưng hiển nhiên lại xem thường chỗ khác, khi nhóm yêu nhí dùng móng vuốt hướng tới cái mông, anh ta lại thê thảm kêu lên.
Đối với việc anh ta đang kêu thảm thiết, Harry nhún vai, ký ức về lớp học đầu tiên của năm đó vẫn còn mới mẻ. Ron, Hermione và cậu còn phải thu thập nhiều tàn tích như vậy, hiện tại cũng nên để tự Lockhart thể nghiệm một lần, dù sao thì đám yêu nhí này cũng là do anh ta tìm được mà.
“Không, bắt chúng lại! Nhanh lên!” Lockhart đau đớn kêu lên.
“Harry?” Draco nén cười nhìn về phía Harry.
“Nếu là mệnh lệnh của giáo sư chúng ta cần phải vâng lời rồi.” Harry cũng cười nói, “Đối với những người còn chưa thuần thục thần chú đóng băng chẳng phải là một cơ hội rất tốt để luyện tập sao… Dù gì vẫn còn rất sớm mới đến giờ tan học.”
“Đã hiểu!” Vài bạn còn chưa nắm giữ được thần chú đóng băng lập tức giơ đũa phép lên, niệm thần chú với nhóm yêu nhí, nhưng vì còn chưa thuần thục nên không phải không niệm ra được thần chú thì lại đánh vào không khí. Harry để cho mấy người thuần thục đi dạy bọn họ, mình thì chỉ vào tóc Draco nói, “Draco, kiểu tóc của cậu bị rối rồi.”
“Ôi, lũ yêu nhí đáng chết!” Draco hô một tiếng, vội vàng…lấy gương ra.
Cậu ta không phải là luôn mang gương trong người chứ? Harry nhìn Draco, đầu đầy hắc tuyến, nhưng Draco không chú ý tới biểu tình của Harry mà cẩn thận sửa sang lại tóc, vẫn biết kiểu tóc Malfoy tuyệt đối không thể rối được!
Sau khi vài người không thể thuần thục đã có thể nắm giữ được thần chú, Harry giơ đũa phép điểm huyệt toàn bộ đám yêu nhí còn lại, hành động này làm cậu nhận được nhiều ánh mắt kính nể. Harry không hề biết xấu hổ, trong Slytherin, năng lực là tất cả, nếu che giấu thì sẽ rất gian nan.
“Giáo sư Lockhart, thầy không sao chứ ạ?” Harry khẩn trương chạy về phía Lockhart, “Thầy bị sao thế?”
“Á, không, không được tới gần đây!” Lockhart thét to, “Tan học, hiện tại tan học, các trò trở về hết đi, thầy sẽ thu thập nốt!”
“Nhưng giờ vẫn chưa tới lúc tan học ạ!” Harry do dự nói.
“Thầy là giáo sư, thầy nói đến là đến! Lập tức, các trò trở về hết đi!” Lockhart gần như điên cuồng.
“Dạ được rồi, thưa giáo sư!” Harry bất đắc dĩ trả lời, “Nhóm Slytherin, theo tôi trở về phòng nghỉ.”
Cho đến khi một đám người Harry đi khỏi, Lockhart rốt cuộc chui ra từ dưới bàn, nhưng mái tóc vốn bóng loáng so với kiếp trước giờ đã hỗn loạn, nói là ổ chim thì vẫn không đủ để miêu tả. Mà khuôn mặt vốn đẹp trai ngời ngời cũng tràn đầy bụi đất thậm chí còn có vài vết cào do yêu nhí lưu lại, áo choàng cực kỳ tốt cũng bị te tua, cả người cực kỳ chật vật.
“Đáng chết.” Anh ta vừa hung hăng mắng vừa đá con yêu nhí dưới chân sang một bên, “Tức chết ta!”
Hic, mông của anh ta… Cái mông vừa mới bị cào lại đang nhói nhói đau.
Sau đó Lockhart đột nhiên phát hiện, nhóm yêu nhí vốn bị điểm huyệt lại có dấu hiệu hồi phục. Vì vừa nãy có một ít không phải do Harry điểm huyệt, học sinh năm thứ hai không có pháp lực cường đại như Harry cho nên thần chú đóng băng của bọn họ cũng duy trì không được bao lâu.
“Ôi, không!” Lockhart cũng phát hiện ra, anh ta sợ hãi bất chấp hình tượng lập tức chạy ra phòng học – cửa đã bị mở ra khi Harry rời đi.
Chưa chạy được xa thì anh ta nhìn thấy thầy giám thị Flich đang dò soát hành lang.
“Cấm không được chạy trong hành lang…” Flich đang muốn trách cứ kinh ngạc phát hiện ra đối phương không phải là học sinh mà là… ”Giáo sư Lockhart, thầy …”
Vì thế Lockhart sau khi trải qua nhóm yêu nhí tra tấn lại bị người khác gặp được dáng vẻ chật vật lúc này, dưới sự kích thích từ hai phía rốt cuộc ngất đi.
– Hết chương 46 –