—o0o—
Harry đi theo gia tinh tiến đến đại sảnh biệt thự, nơi đó vị gia chủ bạch kim đang chờ cậu.
“Chỉ mong cháu không sai hẹn.” Harry cười cười giơ giơ thư mời trong tay.
“Đương nhiên là không, cậu Potter rất đúng giờ, hiện tại mới có chín giờ kém năm phút thôi.” Lucius nói, “Vậy thì, hoan nghênh cậu tới làm khách, cậu Potter.”
“Đây là vinh hạnh của cháu mà!”
Đúng vậy, nơi Harry đến làm khách chính là biệt thự Malfoy, bốn ngày trước cậu nhận được thư mời từ Lucius, mà cậu cũng lễ phép bày tỏ hy vọng đến làm khách ở biệt thự Malfoy.
“Ừm, thoạt nhìn cậu Potter không giống với lúc trước nhỉ?” Lucius nhìn Harry khiêm tốn có lễ nghi, hơi kinh ngạc về hình dáng bên ngoài của cậu.
Harry cười cười không nói, đối với việc này không có bất kỳ ý kiến nào.
Lúc này, Narcissa mang theo Draco đi tới.
“Harry, hoan nghênh cậu đến làm khách,” Đối với lời mời của Lucuis, sợ rằng cũng chỉ có Draco vui vẻ mà thôi. Còn chưa đến trước mặt Harry, cậu ta đã khẩn cấp biểu đạt vẻ mặt vui sướng của mình. Nhưng khi nhìn đến Harry, không bình tĩnh giống như Lucius, cậu nháy mắt giật mình ngơ ngác, dưới sự nhắc nhở của ba cậu mới phục hồi tinh thần, “A, Harry, rất xin lỗi, mình muốn nói rằng… tạo hình mới rất xinh đẹp.”
“Mình càng hy vọng cậu dùng từ ‘đẹp trai’ để miêu tả mình hơn á.” Harry bất đắc dĩ nói, sau đó chào hỏi Narcissa.
Thôi đi, nếu với vẻ ngoài này mà đi tới Hogwarts, mọi người sẽ không nghĩ rằng cậu đẹp trai nhưng cũng không thể phủ nhận vẻ xinh đẹp của cậu. Nhất là khi tháo kính mắt xuống, đôi mắt phía sau giống hệt hòn ngọc quý xanh biếc, Harry à, cậu có chắc rằng gia tộc Potter không có huyết thống Veela chứ? Draco ở trong lòng nói.
“Chúng ta nhất định phải để khách quý đói bụng sao, Lucius, đây cũng không phải là một hành động lễ phép đâu anh.” Narcissa nói.
Lucius gửi cho Harry một thư mời viết, mời Harry đến biệt thự Malfoy cùng thưởng thức bữa sáng rồi ở lại đây một tuần, cho nên lúc Harry tới cũng chưa ăn sáng, nếu không, ăn ở biệt thự mình mà không ăn ở đây là một việc không hề lễ phép với chủ nhà.
“Cissy à, em luôn là người chu đáo nhất.” Lucius nói, “Vậy thì, cậu Potter, vì sao chúng ta lại không đi hưởng thụ bữa sáng mỹ vị trước rồi mới bàn công việc nhỉ?“
“Cháu cùng Draco là bạn tốt, chú có thể gọi cháu là Harry,” Harry nói, “Về đề nghị của chú, cháu nghĩ cháu không có lý do nào để từ chối rồi.”
“Vậy thì, Harry, xin mời.” Lucius tiếp thu lời khuyên nói.
Trong biệt thự của cậu, bàn ăn vừa dài vừa rộng, nếu hai người cùng dùng bữa ở hai đầu thì bắt buộc phải nói lớn giọng. Với biệt thự Malfoy, cậu cũng không hề ngạc nhiên khi bắt gặp một bàn ăn còn lớn hơn nữa nhưng cậu lại cực kỳ kinh ngạc vì Lucius không sắp cho cậu ngồi ở chỗ khách quý mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh chỗ của chủ nhà.
“Với cách sắp xếp này, sẽ không gây khó khăn khi chúng ta nói chuyện, đúng không nào.” Vị quý tộc bạch kim nói.
Nói cách khác, có một số việc ông ta cũng không định sau khi ăn xong mới từ từ thảo luận, mà tính toán ngay trên bàn cơm, khi đang hưởng thụ thức ăn mỹ vị, sẽ hỏi thăm rõ ràng kỹ lưỡng? Xem ra, lần trước gặp Harry, nhìn thấy cậu biểu hiện thực lực đã làm cho vị quý tộc bạch kim này dao động rồi.
Nhưng khiến Harry giật mình là Lucius cũng không hỏi cậu những chuyện có liên quan tới Voldemort, ngược lại nhắc tới một việc khác có liên quan đến tình huống mới nhất của Hẻm Xéo.
“Ta nghe nói, mới đây thì Hẻm Xéo đã mở ra mấy cửa tiệm mới, không biết Harry đã nghe được tin tức này chưa.” Dù đang trao đổi trên bàn cơm nhưng Lucius vẫn không mất đi vẻ ưu nhã, sau khi ăn chậm nhai kỹ nuốt xuống, anh mới nói tới đề tài này. Sau đó anh ta cũng không gấp đến độ chờ Harry trả lời mà đem miếng thịt xông khói đưa vào miệng, tựa hồ như vừa mới anh ta không hề mở miệng mà đang ăn uống bình thường.
Harry được hỏi cũng không vội vã trả lời, cậu gắp thức ăn, chậm rãi nuốt xuống, uống một ngụm nước trái cây mới mở miệng đáp, “Hẳn là Hẻm Xéo mới xuất hiện một ít huyết thống mới, đúng không ạ?”
“Xuất hiện một ít…huyết thống cực kỳ gần với Muggle sao?”
“Khi kiếm tiền còn cần phải suy xét tới nguồn gốc sao ạ?”
Lucius giật mình liếc Harry một cái, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, “Cậu nói đúng, Harry, sao lúc trước ta lại không nghĩ đến nhỉ?”
“Hiện tại nghĩ tới cũng không muộn, đúng không ạ?”
“Harry, cậu cho ta một bất ngờ lớn.”
“Cháu rất vui khi có thể cho chú một bất ngờ lớn tới vậy.”
Trong lúc Draco nửa tin nửa ngờ, Lucius và Harry đã hoàn thành việc trao đổi hợp tác. Vài ngày sau, tin tức gia tộc Potter cùng gia tộc Malfoy bắt tay hợp tác sẽ trở thành tiêu đề của Nhật báo Tiên tri. Mà hai người sắp tạo nên chấn động này hiện đang cực kỳ nhàn nhã.
Dùng xong bữa sáng, Lucius và Narcissa lấy lý do rời đi, để Draco tiếp đãi Harry. Hai người tới phòng Draco, Harry nhìn một đống mô hình rồng trong phòng Draco, cúi đầu khả nghi giật giật khóe miệng.
“Harry, cậu làm sao thế?” Draco khó hiểu hỏi.
“Draco, đây là…cậu muốn mở một vườn bách thú sao?” Harry hỏi, trên giường lớn của Draco hầu như đều là mô hình rồng đang đi đi lại lại. Harry cực kỳ nghi ngờ mỗi buổi tối Draco sẽ ngủ như thế nào, sao lại không bị đám rồng đi đi lại lại kia đè chết nhỉ. Hơn nữa Harry cực kỳ buồn bực tại sao Lucius có thể đồng ý việc Draco vui đùa khoe khoang những thứ không có phong cách quý tộc như vậy?
Trong phòng một người thừa kế, toàn bộ đều là cái này… đáng yêu, thật sự không thành vấn đề sao?
“Vườn bách thú là cái gì?” Draco chưa từng đi tới thế giới Muggle, không biết vườn bách thú là gì, đi đến giường ôm lấy mô hình của mình. Con rồng nhỏ trong ngực cậu ta ngáp ngáp một cái, có vẻ rất hiền lành, “Bởi vì mình rất thích rồng, cho nên bọn họ tặng mình quà cáp nếu không là sách thì chính là rồng mà.”
Nhưng sao mình lại thấy cậu rất vui vẻ? Harry không nói gì nhìn Draco, phía sau cậu ta một đám rồng đang đi đi lại lại, nghiễm nhiên là một vương quốc nhỏ.
“À, đúng rồi Harry, Blaise phàn nàn với mình về việc mỗi lần gửi thư cho cậu cậu đều không trả lời, mấy ngày nay cậu làm sao thế.” Nhớ tới dặn dò của bạn tốt, Draco hỏi.
“Thư hả?” Harry hơi hơi nhướng mày, “Mình không nhận được thư của người nào trừ cậu ở bên ngoài cả.” Ừm, xem ra Dobby đã nhúng tay, thư của Ron và Hermione cũng đã bị chặn lại. Vậy thì cậu nên tìm một cơ hội nói chuyện cùng Dobby, tránh đi một lần Bludge ở năm hai nữa.
“Không nhận được thư?” Draco nhíu mày, “Chẳng lẽ có người cố ý chặn thư của cậu sao?”
Cậu đoán đúng rồi đó, Draco, nhưng tuyệt đối cậu sẽ không biết là ai làm đâu.
“Lần sau mình sẽ đem thư của mình trực tiếp giao cho gia tinh mang ra ngoài, vậy thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.” Dù Dobby có làm thế nào cũng không thể đả động đến đồng loại của mình, bởi vì điều này có thể sẽ tác động ngược trở lại đến nó, nếu thật sự động đến, cậu nghĩ gia tinh gia tộc mình sẽ không bị thua.
“Nhưng vì sao cậu lại không thể nhận được thư của người khác mà có thể nhận được thư của mình nhỉ?”
Vì Dobby không dám chặn thư của cậu chủ mình chứ sao.
Ban đêm, Harry viết bốn phong thư, giao cho gia tinh gửi tới Pansy, Blaise, Hermione và Ron, nói với họ tình huống của mình, cũng dặn họ về sau gửi thư không dùng cú mà trực tiếp giao cho gia tinh của mình.
Mấy ngày sau, Lucius gần như không xuất hiện trước mặt Harry, phần lớn đều là Draco tiếp Harry. Harry thoạt nhìn cũng không hề sốt ruột muốn thương lượng với Lucius về chuyện của Voldemort, Draco đưa cậu đi tham quan, không vội vàng nóng nảy, tựa hồ mình chỉ đến biệt thự Malfoy tham quan như bình thường mà thôi, khiến Lucius ngầm nhìn trộm quan sát phản ứng của Harry gần đó từ từ trầm mặc.
“Cissy, em cảm thấy thế nào?” Tối nay, Lucius hỏi bà xã của mình.
“Harry rất trầm ổn, tuy Draco cùng tuổi với cậu ta nhưng vẫn còn kém xa lắm.” Narcissa nghĩ nghĩ, trả lời như thế, không phải cô không hài lòng với con của mình mà biểu hiện của Harry quá xuất sắc, thậm chí đôi khi còn trầm ổn hơn cả người lớn.
“Anh nghĩ rằng ngay hôm sau khi đến đây cậu ta sẽ đi tìm chúng ta thảo luận chuyện của vị kia.”
“Nhưng rất rõ ràng cậu ta lại không làm như vậy, mà cậu ta cho chúng ta có thời gian quan sát,” Narcissa biết, Harry cũng biết bọn họ đang âm thầm quan sát cậu, nhưng Harry cũng rất chu đáo không hề hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà giả vờ như không biết bọn họ đang ngầm quan sát, “Nếu cậu ta không có đủ tin tưởng, tin tưởng có thể thuyết phục chúng ta, em nghĩ cậu ta sẽ không làm như vậy đâu.”
“Đối với việc hợp tác, cậu ta thoạt nhìn rất có tin tưởng.” Không chỉ là trên phương diện buôn bán, mà còn cả trên phương diện chiến tranh, “Cissy, hôm trước anh đã tới Hẻm Xéo.”
“Hửm?” Narcissa không rõ nhìn anh.
“Cái tiệm nhận bảng Anh kia, khai trương chưa được một tháng mà còn nhộn nhịp hơn so với bất cứ cửa hàng nào. Mà cửa tiệm chổi mới đó nghe nói cung đã không đủ cầu rồi.” Kẻ Được Chọn này rõ ràng còn nhỏ như vậy vì sao lại luôn nghĩ đến thứ mà người khác không thể nghĩ đến được chứ.
“Lucius, anh cảm thấy chúng ta thật sự có nên gia nhập về Hội Phượng Hoàng hay không?” Chẳng may Hội Phượng Hoàng thất bại, một nhà Malfoy có khả năng không bao giờ ngóc đầu lên được nữa, “Nếu không thì vẫn dựa theo phương pháp truyền thống?” Không cần đặt toàn bộ trứng vào một ổ, là phương pháp truyền thống mà quý tộc sử dụng. Ý của Narcissa chính là để cho Draco tiếp tục làm bạn với Kẻ Được Chọn mà bọn họ thì luôn luôn chú ý tới hướng đi của Chúa tể Hắc ám.
“Có lẽ đây là phương pháp tốt nhất,” Lucius tuy rằng nói như vậy nhưng ông nhíu mày, “Nhưng Cissy, xem ra em không vui chút nào.”
“Nói thật, em không hề muốn anh lại đi hôn áo choàng của vị kia, cả anh và em đều hiểu được, vị kia đã điên rồi.”
Đúng vậy, Chúa tể Hắc ám thời kỳ cuối đó đã điên rồi, thích sử dụng Crucio để tra tấn người khác, mãnh liệt mệnh lệnh Tử thần Thực tử nghe lời của hắn, không hề còn là một vị vua khôn ngoan nữa, mà lại là một kẻ điên yêu thích giết chóc, “Vị kia đã không đáng để chúng ta đi theo, hắn chỉ biết dẫm nát vinh quang của chúng ta mà thôi.” Quý tộc tôn trọng huyết thống, thích có sức mạnh nhưng không vì huyết thống mà bài xích tất cả – tuy rằng bọn họ quả thật khinh thường những phù thủy do Muggle sinh ra nhưng cũng có rất ít người đuổi tận giết tuyệt như vậy, cũng không vì sức mạnh mà coi thường tất cả, đây chính là một kẻ điên, rõ ràng đang dùng hình thức giết người để khoe ra sức mạnh của mình.
“Vậy thì để chúng ta tiến hành một thực nghiệm đi, nếu cậu ta có thể giải quyết chuyện phiền toái của chúng ta, như vậy…”
Lucius mở ra một ngăn bí mật trên vách tường, lấy ra một cái hộp.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy vài tia sáng bao quanh chiếc hộp, từ đó có thể nhìn ra được Lucius bảo vệ thứ này như thế nào. Anh niệm vài chú ngữ, tia sáng bao quanh mặt ngoài chiếc hộp mới biến mất, sau đó khởi động khóa chìm.
Chiếc hộp mở ra, một quyển nhật ký lẳng lặng nằm bên trong…
– Hết chương 37 –