Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi

Chương 99

Đêm trước tết Trung thu, trường nghỉ nên tôi về nhà. Sau khi ăn xong bữa cơm thịnh soạn, mẹ mới nói cho tôi biết ngày mai ba mẹ đi du lịch, tôi ở nhà một mình.

Hai người họ tuổi càng lớn càng thích du lịch, tôi rất ủng hộ, nói không cần lo lắng, tôi biết tự lo cho bản thân.

Hôm sau tôi họp mặt với vài người bạn cũ, tôi phát hiện nó không có ý nghĩa. Nội dung buổi nói chuyện chỉ xoay quanh đàn ông, dường như đó là mục tiêu sống cuối cùng của cô ta vậy.

Tiu nghỉu trở về, nhà cửa vắng ngắt. Nghĩ đến tối nay là Trung thu, khí trời khá đẹp, chắc sẽ có trăng sáng, nhưng có thể cùng ai thưởng thức?

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi không nhịn được gửi cho dì một tin, đơn giản chúc dì Trung thu vui vẻ. Làm sao mà nói thêm được gì đây? Có nên nói tất cả? Không bao giờ… Thật dư thừa.

Tôi lười nấu cơm, chỉ pha một ly cà phê, tìm một bộ phim, rồi nằm ườn lên sofa, cứ thế trải qua đêm Trung thu cô đơn. Tôi không khỏi có chút hoài niệm với đồng nghiệp ở trường, sớm biết vậy tôi đã không về nhà.

Suy nghĩ đang lạc trôi, điện thoại di động bỗng vang lên.

“Con về nhà rồi hả?”


“Dạ.” Tôi trả lời.

“Ăn cơm chưa?”

“Dạ chưa.” Tôi thành thật trả lời.

Chốc sau, dì lập tức điện thoại tới.

“Chào dì Lạc!” Tôi nhẹ giọng kêu dì một tiếng, lại phát hiện ba chữ này đã lâu chưa nói ra miệng, dường như có hơi trúc trắc.

“Thỏ Con, lâu rồi không liên lạc.” Giọng nói trong trẻo của dì thấp thoáng như có tình cảm dịu dàng, khiến tôi như sắp quên hết tất cả.

Cố gắng khắc chế bản thân. “Dạ” tôi cố làm ra vẻ thoải mái mà nói, “Công việc quá bận rộn, không thường về nhà.”

“Ba mẹ con đều ở nhà hả?”


“Họ đi du lịch cả rồi, có mình con ở nhà thôi.”

“Chẳng trách trễ vậy mà con còn chưa ăn cơm.”

“Ha ha, con lười nấu lắm, sẵn tiện giảm cân luôn.”

“Dì cũng chưa ăn đây, hay là cùng ăn gì đi?”

Làm sao có thể cự tuyệt?

“Dạ” còn cố làm ra vẻ ung dung, “Con mời dì ăn cơm.”

Dì cười cười trong điện thoại, cũng không có ý từ chối.

Tôi chải sơ mái tóc dài, rửa mặt, mặc một bộ đồ mỏng, khoác áo rồi đi ra cửa. Mặc dù hẹn gặp ở dưới lầu, nhưng tôi đã sớm đứng ngồi không yên, vừa ngắm trăng, vừa đi ra tiểu khu.

Ánh trăng cũng không sáng mấy, có chút gió lạnh thổi tới làm lá cây reo vang rào rạo, âm thanh trong veo mà ảm đạm, như ẩn dụ nỗi tiếc hận vô tận của nhân gian.

Tôi rốt cục phát hiện bản thân đã không còn háo hức đợi dì như lúc trước nữa. Chờ đợi dì, trải qua nhiều chuyện trong những năm vừa rồi, dường như trái tim lưu ly trong suốt của tôi đã bị mài nhẵn. Tuy tình cảm sâu trong đáy lòng vẫn bất biến, nhưng cũng đã không còn ảo tưởng gì nữa. Có lẽ đây chính là cảm giác tuyệt vọng.