Xe của Khương Quỳ dừng ở trước cổng “Cảnh Duyệt Vinh Viên”, gương mặt của Ngữ Ca không chút sinh khí, mắt vẫn còn hoe đỏ. Vừa ấn nút tháo dây an toàn ra định xuống xe thì Khương Quỳ lên tiếng:
“Em định khi nào thì công khai mối quan hệ của chúng ta?”
Ngữ Ca ngưng lại mọi cử động, chau mày nói: “Tạp chí đã viết rất sống động rồi, anh còn muốn công khai kiểu gì?”
“Ý của tôi là công khai với người nhà của em.” Cậy vào việc mình đang nắm cán Ngữ Ca, Khương Quỳ không mấy sợ cô, nhưng Cận Ân Thái ở sau lưng thì vẫn khiến anh ít nhiều e dè.
Ngữ Ca quay sang hướng khác không muốn nhìn anh, cô nói:
“Anh ra vào nhà tôi thường xuyên như vậy, thái độ của bà nội đối với anh cũng không cần tôi phải giải thích thêm nữa, tôi cho là nó không khác gì đã công khai.”
“Đương nhiên không giống nhau.” Khương Quỳ nhướng mày, “Việc này một ngày không được chính miệng em nói ra thì cũng không được cho là thật. Sớm muộn gì chúng ta cũng phải công bố ra ngoài, như vậy mới có thể bắt tay thu xếp cho hôn lễ. Chí ít phải cho họ một tâm lý chuẩn bị, chứ nếu đột nhiên tuyên bố kết hôn, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.”
Im lặng một lúc, Ngữ Ca uể oải nói: “Tôi sẽ suy nghĩ, anh không cần bận tâm.”
Dứt lời cô lập tức xuống xe, không nán lại thêm dù chỉ một giây. Khương Quỳ lâu nay vẫn khó chịu với thái độ này của cô, nhưng tình thế trước mắt bắt buộc anh phải nhẫn nhịn, thế nên công tử họ Khương chỉ có thể lầm bầm “Hãy đợi đấy!” rồi hậm hực rời khỏi.
Vừa về đến nhà thì Khương Đại Minh đã gọi anh vào phòng sách. Anh đáp lại một tiếng nói lên thay đồ xong sẽ vào gặp ông.
Khương Đại Minh là một người nghiện thuốc, tẩu thuốc không bao giờ rời tay, phòng sách lúc này đang mù mờ khói thuốc. Thấy cháu mình vào, ông chỉ chỉ về bộ sô-pha ở góc tường, ra ý bảo anh ngồi xuống. Khương Quỳ trông rất thoải mái, vừa ngồi xuống thì đã bắt chéo chân chờ xem ông nội muốn nói gì với mình.
Nhưng, Khương Đại Minh chỉ im lặng hút thuốc, hai mắt híp lại, không nói một lời. Điều này khiến Khương Quỳ không khỏi kỳ lạ:
“Ông nội…?”
Xua xua tay, Khương Đại Minh lấy tẩu thuốc ra khỏi miệng, phun ra một làn khói rồi chậm rãi nói:
“Dạo trước con bảo con đang hẹn hò với đại tiểu thư nhà họ Cận, Cận Ngữ Ca?”
“Vâng ạ.” Khương Quỳ một tay vắt trên thành ghế sô-pha, một tay đặt trên đầu gối, khẽ gật đầu đáp.
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Trước tết.”
“Là con chủ động theo đuổi?”
Khương Quỳ cười cười, “Có thể cho là vậy.”
“Nhưng trước đây chẳng phải con nói với bà nội, con thích Cận Hoan Nhan sao?”
“Nội à, một người đàn ông đầu tiên là phải có sự nghiệp. Tại Cận gia, Cận Hoan Nhan đúng là được yêu thương nhất, nhưng trong Cận Thị, cô ấy chẳng là gì. Con hy vọng tìm một người phụ nữ có thể giúp đỡ con trong sự nghiệp.”
“Vì vậy, con đã chọn Cận Ngữ Ca? Con chắc chắn mình hiểu rõ nó là một người như thế nào?”
Khương Đại Minh nhìn cháu mình, hỏi như không có ý gì khác, song ánh mắt lại đầy hồ nghi.
“Đương nhiên.”
“Và con bé đã nhận lời?”
Khương Quỳ khựng người một lúc, “Đúng vậy.”
“Nhưng với tính cách của Cận Ngữ Ca và theo như những gì nội hiểu về cô gái này, nó đáng lý không thể nào dễ dàng….” Khương Đại Minh không nói tiếp những lời còn lại.
“Nội à, cô ấy chẳng qua là hơi kiêu ngạo một tí. Nhưng kiêu cách mấy thì cũng chỉ là con gái, con gái ấy à, chỉ cần dỗ ngọt một chút thì chuyện gì cũng giải quyết được.”
“Vậy sao? Vậy hôm nay nội nhìn thấy nó và một nữ cảnh sát tại nhà hàng Vạn Giang…”
Khương Quỳ lập tức bỏ chân xuống, “Nội đã nhìn thấy gì?”
Khương Đại Minh có vẻ như đã nhận ra được gì đó, ông vừa chọn lọc từ ngữ, vừa săm soi quan sát biểu hiện của cháu mình,
“Chúng có vẻ như rất thân mật….”
Khương Quỳ phát ra một âm thanh hung tợn từ trong mũi, tay đập mạnh xuống đùi.
“Xem ra, con biết lai lịch của người đó?”
“Đó là chuyện trước đây, bây giờ Ngữ Ca đã đồng ý ở bên con, chuyện này con sẽ giải quyết, nội không cần bận tâm.”
“Trước đây?” Khương Đại Minh tỏ ra kinh ngạc, “Chuyện trước đây mà đến hôm nay vẫn còn thân mật?”
“Tóm lại con sẽ khiến cho Cận Ngữ Ca phải trở thành cháu dâu của Khương gia, nội hãy tin con.”
Khương Đại Minh lại im lặng hút thuốc, một lúc sau mới tiếp tục nói:
“Tiểu Khương à, con có biết… ba của con đã chết như thế nào không?”
Hiển nhiên là Khương Quỳ rất nhạy cảm với câu hỏi này, gân xanh trên trán anh không ngừng giật giật.
“Nhảy sông.”
“Lý do nhảy sông là gì?”
“Vì tình.”
“Đó chỉ là nguyên nhân bên ngoài.”
Khương Quỳ nhìn nội của mình, “Vậy còn nguyên nhân thật sự?”
“Nó không biết tự lượng sức.”
Khương Quỳ nheo mày lại, anh không mấy hài lòng với cách nói này của ông. Khương Đại Minh không hề nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của cháu mình, chỉ tiếp tục nói:
“Từ lúc còn nhỏ thì ba con đã dồn hết tâm sức một lòng muốn vượt qua Cận Trung. Nó nỗ lực phấn đấu vì mục tiêu này, nhưng Cận Trung lại không hề muốn thi đấu với nó, mà chỉ thích tự do tự tại. Về điểm này thì Cận Hoan Nhan rất giống ba mình. Vì vậy, trong lớp trẻ của Cận Thị lúc ấy, ba con là người nổi bật nhất.”
“Chẳng… chẳng lẽ như vậy không tốt sao?” Khương Quỳ hỏi.
“Khi mới bắt đầu, nội cũng rất tự hào về ba con. Hai chúng nó đều là con trai độc nhất trong gia đình, không khỏi bị mang ra so sánh, nhìn thấy ba con phấn đấu như vậy, nội rất an tâm mà nhường lại chức vụ của mình, thậm chí không can thiệp vào công việc của Cận Thị nữa mà tự kinh doanh cho Khương gia. Nhưng thật không ngờ, chỉ mấy năm ngắn ngủi thì ba con đã gây ra họa lớn.”
Khương Quỳ chau mày lại, im lặng lắng nghe.
“Nội chỉ tưởng nó đã phạm lỗi lầm gì đó, gây tổn thất cho Cận Thị. Nhưng, cách mà Cận Ân Thái xử lý việc này thật sự khiến nội không dám tin tưởng. Mãi đến khi tin tử vong của ba con truyền đến, nội đi chất vấn ông ấy thì mới biết, hóa ra ba của con đã bằng thủ đoạn nào đó mà nắm cán Cận Ân Thái, uy hiếp ông ta để đạt được mục đích.”
Nói đến đây, Khương Đại Minh nhìn chằm chằm vào cháu mình.
“Quả thật là ngu xuẩn điên rồ đến cực điểm…”
Sắc mặt của Khương Quỳ chợt trở nên không tự nhiên, nhưng anh vẫn không nói gì.
“Con người của Cận Ân Thái, là chẳng thà hy sinh cánh tay bị thối, cũng không giữ một người có dã tâm ở bên cạnh, và Cận Ngữ Ca….”
“Đủ rồi thưa nội, tình hình bây giờ không như trước, việc của con con sẽ tự xử lý, nội không cần phải lo lắng nhiều như vậy.”
“Nội chỉ sợ con, trở thành như ba con thôi.”
“Không thể nào!!”
Khương Quỳ thình lình đứng bật dậy, thở hổn hển, hiển nhiên là rất kích động. Khương Đại Minh thần sắc u uất, vì tránh khỏi Cận gia, từ nhỏ ông đã đưa cháu mình ra nước ngoài, thật không ngờ ngược xuôi ngang dọc, anh vẫn đã bước lên con đường này.
Bước vào cuối xuân, vì biểu dương thành tích của tổ trọng án 3, đồn cảnh sát đã thưởng cho tổ một chiếc jeep hiệu Mitsubishi mới toanh, Hoắc Bân là người vui nhất, chỉ cần là phải ra ngoài điều tra, anh nhất định sẽ xung phong làm tài xế.
Hôm nay Hiểu Kiều cùng Hoắc Bân đến một kho hàng ở thành Đông, khí hậu đã ấm hơn rất nhiều, nắng chiều rọi lên cơ thể khiến con người biếng nhác, không khí lan tỏa mùi hương của cây chi liễu. Rất nhiều thanh niên trên phố đã diện trang phục xuân hè sặc sỡ, nụ cười tươi tắn trên gương mặt triển lộ tuổi xuân và sức sống tràn trề của họ.
Kiều Hiểu Kiều hạ kính cửa sổ xuống, mơ màng nhìn ra ngoài không biết là đang suy nghĩ gì. Hoắc Bân thì ngâm nga theo điệu nhạc trong máy, trông sảng khoái vô cùng.
Bị hụt mất một mốc giao thông tại Đại lộ phía Đông, có Hiểu Kiều ngồi cạnh bên, Hoắc Bân không dám vượt đèn đỏ, bèn rẽ qua bên trái rồi dừng lại. Chiếc xe bên cạnh cơ hồ là dừng lại cùng lúc với họ, kính cửa sổ bên ghế lái của chiếc xe ấy cũng đang hạ xuống. Hiểu Kiều nhìn lướt qua một cái, rất bất ngờ vì trông thấy người mình đang mong nhớ.
Người lái xe là Khương Quỳ, Cận Ngữ Ca đang ngồi ở ghế lái phụ, cô nhắm mắt ngã lưng trên ghế, trông như đã ngủ.
Hiểu Kiều chau mày. Từ lúc hai người chia tay đến nay, số lần gặp nhau của họ có thể đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng mỗi lần Ngữ Ca đều xuất hiện với vẻ mệt mỏi và tiều tụy. Tuy đã miễn cưỡng gượng lên để nhìn tỉnh táo hơn, nhưng vẫn không che đậy được cảm giác bất lực từ sâu bên trong. Cận Ngữ Ca bận rộn là chuyện thường tình, nhưng trước đây dù có bận rộn cách mấy, Hiểu Kiều cũng không thấy cô mỏi mệt như bây giờ.
Khương Quỳ như có hơi ngạc nhiên, cong môi cười khẩy.
“Ơ, là Kiều cảnh quan à, trùng hợp thật.”
Cận Ngữ Ca tức thì mở mắt nhìn sang bên trái, quả nhiên, trong chiếc xe bên cạnh, Hiểu Kiều đang nhìn cô. Là chiếc áo thun màu đỏ quen thuộc, tay áo được xắn lên, để lộ cánh tay thon dài đang kê trên thành cửa.
“Ừm, trùng hợp thật.”
Hiểu Kiều trả lời Khương Quỳ, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn Ngữ Ca. Khương Quỳ cũng không đôi co, trái lại là cười nói:
“Chúng tôi đang đi xem một số thứ cho lễ cưới, Kiều cảnh quan định đi đâu thế?”
Trong mắt Ngữ Ca hiện lên sự giận dữ, thần sắc cũng tức thì tối sầm. Kiều Hiểu Kiều sững người, cô nhìn Ngữ Ca, rồi lại nhìn Khương Quỳ, không để lộ một chút cảm xúc mà đáp lại:
“Vậy à….”
Chính trong lúc này thì đèn xanh bật lên, Hoắc Bân liếc qua chiếc Porsche một cái rồi gạt số phóng đi mất.
Cận Ngữ Ca dõi theo chiếc xe ấy, mãi đến khi cánh tay gác trên thành cửa cũng biến mất, cô mới rũ mắt xuống.
Xe bên này cũng đã lăn bánh, Khương Quỳ không nói gì, đương nhiên là anh biết hành động ban nãy của mình chắc chắn đã chọc giận Cận Ngữ Ca, trong lòng cũng hơi phập phồng. Nhưng kỳ lạ thay, Cận Ngữ Ca không có phản ứng gì đặc biệt, sắc mặt vẫn như xưa, một lúc lâu sau anh mới nghe cô nói:
“Về nhà tôi sẽ chuyển hình mẫu áo cưới mà bên Pháp cung cấp sang cho anh, anh tranh thủ xem đi.”
“Hửm? Ồ, được!”
Khương Quỳ rất bất ngờ khi nghe Ngữ Ca nói thế, sắc mặt vui sướng, vội vàng nhận lời. Anh lẻn nhìn sang Cận Ngữ Ca, thấy cô không có biểu hiện gì cho thấy sự không vui, anh mới an tâm chuyên chú lái xe.