Cận Ngữ Ca quay về Cận Thị với sắc mặt lạnh băng, đã qua giờ tan ca, tòa nhà cơ hồ không còn một ai. Cửa thang máy vừa mở cô đã trông thấy Khương Quỳ với bộ vest thẳng tắp đang đứng tựa trên cạnh bàn lật xem quyển tạp chí Tài chính Kinh tế, trông thấy Ngữ Ca, anh liền đặt sách xuống và bước tới đón.
Lời chưa nói thì nụ cười đã nở ra trước: “Về rồi à?”
Ngữ Ca đè nén cảm xúc không vui lúc nãy, thay lên cho mình một vẻ mặt thong thả.
“Ừm, đợi lâu chưa?”
“Không, chỉ một lúc thôi.” Cảm nhận được tâm trạng của Ngữ Ca không mấy ổn, Khương Quỳ hỏi: “Phía bên công trường… có vấn đề gì ư?”
“Không, việc riêng.” Hiển nhiên là Cận Ngữ Ca không muốn nói về vấn đề này, Khương Quỳ cũng đủ thông minh để không hỏi thêm gì khác.
“Vậy chúng ta đi ăn chứ?”
“Ừm.”
Khương Quỳ là một người mà bất kể vào lúc nào, cũng có thể cho người bên cạnh cảm thấy nhẹ nhõm. Trong nhà hàng, cách ăn mặc lịch lãm và cử chỉ nhã nhặn của anh, rất tự nhiên mà điểm tô cho nét đẹp cao quý của Ngữ Ca càng thêm hoàn mỹ.
Nhấp một ngụm rượu đỏ, Khương Quỳ dùng khăn chấm chấm lên môi, rồi do dự hỏi:
“Hoan Nhan… vẫn ổn chứ?”
Cận Ngữ Ca đang cúi đầu cắt bít tết dường như có hơi phân tâm, nghe thấy tiếng nói cô mới ngước lên nhìn.
“Hửm?”
“Hơ…” Khương Quỳ cười một cách ôn hòa, “Đang nghĩ gì vậy?”
“Thật ngại quá, tôi đã thất lễ. Anh vừa hỏi… Hoan Nhan?”
Ngữ Ca nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng. Tâm ý Khương Quỳ dành cho Hoan Nhan sớm đã rất rõ ràng, về điểm này, thông minh như Cận Ngữ Ca đương nhiên hiểu rõ. Hiển nhiên, đối với một Khương thiếu gia êm đềm như nước hồ mà nói, Cận nhị tiểu thư phóng khoáng hào sảng có sức hút với anh nhiều hơn. Còn với Cận Ngữ Ca, có thể nói anh kính sợ hơn là yêu thương, một cô gái ngay cả nụ cười cũng hiếm thấy là rất dễ khiến người khác hãi hùng. Vậy mà ngay lúc này đây, sự phân tâm của cô vẫn đã khiến anh có hơi tổn thương.
“Hơ hơ, đúng vậy. Cô ấy khỏe không? Sự việc lần đó, không ảnh hưởng đến cô ấy chứ?”
Câu hỏi rất đúng mực, vừa biểu lộ sự quan tâm tiềm ẩn, lại không khiến người ngoài cảm thấy vượt mức. Chỉ là khi nghe đến đây, trong đầu Cận Ngữ Ca đột nhiên hiện ra gương mặt của Âu Dương Thông, cô hơi khựng lại, song nhanh chóng cười đáp:
“Chắc là ổn đấy… hay là, anh có thể tự đến hỏi Hoan Nhan.”
Khương Quỳ lập tức xụ mặt, Hoan Nhan không hề để ý tới anh, đấy cũng là sự thật.
Trong việc này, Ngữ Ca chỉ muốn làm một người ngoài cuộc. Xét theo cảm tính, cô cảm thấy người đàn ông nhìn như giản dị nhưng thực tế lại có tâm tư riêng này không thích hợp với Hoan Nhan, huống chi Hoan Nhan dường như cũng chẳng có hứng thú gì với anh.
Nhưng nếu đổi lại là Âu Dương Thông… Ngữ Ca bất giác sờ tay lên trán, nếu là sự thật, thì tương lai, sẽ có một ngày, Cận gia e sẽ nhảy cẫng cả lên chăng.
Đêm nay, quán KTV nơi đã xảy ra vụ án đặc biệt đông đúc, trước cửa đậu đầy một dãy xe, từng đôi nam nữ bước xuống. Người dẫn đầu là Du Khả, mái tóc bồng bềnh đón gió trông quyến rũ vô cùng, vòng eo thon nhỏ thật dụ người phạm tội, sau lưng là ông chồng năm tốt, tinh anh lĩnh vực kinh doanh của cô, tiếp nữa là nhóm bạn đông đảo, cả đoàn người cùng xông vào tiệm.
Họ chỉ rõ phải vào căn phòng nơi Lý Nhiên gặp nạn, vừa bước vào trong thì Du Khả đã ngồi vào ghế sô-pha, bề ngoài chuyện trò vui đùa, ca hát cụng ly. Nhưng sau lưng, cô đã quan sát từng ngóc ngách trong này theo lời căn dặn của Hiểu Kiều.
Dụng cụ trong căn phòng đã bị cảnh sát mang đi xét nghiệm ngay trong đêm xảy ra vụ việc, vì vậy thiết bị ở đây đều là mới toanh. Tuy vậy, Du Khả vẫn đã mượn những lúc rót rượu chọn bài mà dán mắt vào từng món đồ ở đây, kỹ rồi lại kỹ, nhưng vẫn không tìm được thứ họ cần.
Có nhân viên ra vào mấy lần để phục vụ thức ăn và thức uống, Du Khả cố ý gọi lại hỏi vài câu, dẫn dắt đủ kiểu mà vẫn không lấy được thông tin hữu ích. Thời gian cứ thế trôi đi, cô cũng bắt đầu nóng bụng.
Chồng cô bước tới, ghé vào tai cô dịu dàng nói:
“Hôm nay về sớm một chút được không? Con chúng ta còn đang ở chỗ của mẹ đấy.”
Du Khả nở nụ cười thật tươi, xòa vào lòng ông xã như con chim nhỏ về tổ ấm, ngước mặt lên nhõng nhẽo với anh, trong lúc cười nói, tầm nhìn của cô bất ngờ bắt gặp ngọn đèn treo trên trần nhà.
Một cái lỗ được ngụy trang rất tốt, nếu chỉ nhìn lướt, sẽ tưởng đó là con đinh tán, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, sẽ trông thấy điểm sáng nhỏ phản chiếu lại trên đó.
Du Khả thở phù một hơi, nụ cười không mang một dấu vết lạ thường nào.
Tại nhà hàng Black Lonestar.
Từ sau sự việc cửa sau nhà hàng Vạn Giang, quan hệ của Âu Dương và Hoan Nhan bắt đầu có gì đó lạ lùng: một người mang ý đồ rõ ràng đến thế vẫn tiến thoái đúng mực; người kia vốn dĩ phải từ chối, nhưng lại cứ mập mờ không dứt. Họ qua lại với nhau trong một phương thức vô cùng đặc biệt, may thay, đôi bên đều không chán ghét phương thức này.
Cũng giống như bây giờ, trên chiếc bàn chữ nhật, Âu Dương Thông và Cận Hoan Nhan ngồi đối diện nhau, khoảng cách ở giữa thật vừa khớp, vì nếu đến gần hơn, thì tại một nơi công cộng như thế sẽ trở nên phô trương, nhưng nếu xa ra một chút, thì lại có hơi xa lạ. Cận Hoan Nhan mím chặt môi, như cười lại như không cười mà nghe Âu Dương kể chuyện của xã hội đen. Giữa không gian huyên náo, hai cô gái đặc biệt như họ dường như đều lan tỏa một thông điệp: “Không phận sự miễn đến gần”.
Thế nhưng, vẫn sẽ có “người không phận sự” rất không biết điều mà đến gần.
Một bóng người thình lình xuất hiện bên bàn của họ, tự động kéo ghế ra, ngồi xuống.
Cùng nhau quay mặt qua, rồi cùng nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của nhau. Kiều Hiểu Kiều đội mũ len, vẻ mặt nhàn rỗi mà ngắm nghía hai người còn lại.
“Dùng bữa vui vẻ.”
Cận Hoan Nhan nhếch một bên khóe môi, nhìn Âu Dương Thông một cái, rồi lại tò mò quay về nhìn Hiểu Kiều với vẻ mặt đầy ẩn ý.
“Cảnh quan…”
“Kiều Hiểu Kiều.”
Hiểu Kiều dùng cách đơn giản nhất để tự giới thiệu, đồng thời xòe tay ra. Nụ cười của Cận Hoan Nhan càng tươi hơn, cũng giơ tay bắt nhẹ với cô. Khác với cách bắt tay của đàn ông, khi hai bàn tay thon dài của hai chủ nhân độc lập dính vào nhau, xúc cảm mềm mại và ấm áp, móng tay của Hoan Nhan được giũa bằng theo kiểu Pháp, còn móng tay của Hiểu Kiều thì tròn trịa sạch sẽ.
Sau khi buông tay, Hiểu Kiều tiếp tục đưa sang một bên khác, dừng lại ở trước mặt Âu Dương Thông. Âu Dương đang ngồi nhìn họ bắt tay với vẻ khoái chí có hơi ngạc nhiên, song cũng không do dự mà nhanh chóng đưa tay bắt một cái.
Một cách chào hỏi rất nam tính. Giữa phụ nữ với nhau, thói quen bắt tay là rất ít thậm chí là hiếm có, điều này đối với Âu Dương và Hoan Nhan mà nói, quả thật có hơi xa lạ và mới mẻ. Không biết Kiều Hiểu Kiều có dụng ý gì, vì vậy họ đều rất ăn ý mà chờ đợi.
Hiểu Kiều rất thẳng thắn, trực tiếp đi vào chủ đề, tuy nhiên, chủ đề này là nhắm vào Âu Dương.
“Không cần ngạc nhiên, hôm nay tôi đến không phải để bắt cô, mà là có việc muốn phiền cô giúp đỡ.”
Tuy bảo là đừng ngạc nhiên, nhưng lời nói của cô lại khiến Âu Dương càng thêm kinh ngạc, cảnh sát thì có việc gì cần đến xã hội đen?
“Chuyện là thế này…”
Hiểu Kiều khoanh hai tay trên bàn, kể sơ lược về vụ án của Lý Nhiên, hành vi tiết lộ án tình cho một người ngoài tuy là không đúng, nhưng hiện giờ cô đang cần đến sự giúp đỡ của người ta, vậy thì thái độ chân thành một chút, đối phương cũng dễ đồng cảm hơn. Huống chi, từ biểu hiện của Âu Dương trong vụ bắt cóc lần đó, cộng với thái độ hết mình bảo vệ của Hoan Nhan, Hiểu Kiều dám đặt lòng tin vào cô.
“KTV ‘Hoàng cung phương Đông’?” Âu Dương nhướng mày hỏi.
“Đúng, tôi đã nhờ một người bạn đến đó khảo sát, trong phòng có gắn camera. Việc này tuy là phạm pháp, nhưng nếu có thể lấy được đoạn ghi hình của đêm xảy ra vụ án, nó sẽ trở thành chứng cứ quan trọng giúp chúng tôi đột phá.”
Âu Dương gật gù.
“Bất kể là ai, thì việc lắp một chiếc camera ở đó, mục đích cuối cùng cũng vì muốn quay những thứ dơ bẩn, dẫu cho là để thỏa mãn thú vui thấp hèn hay là mang ra ngoài giao dịch, thì đoạn ghi hình ấy, nhất định sẽ là trọng điểm được quan tâm.”
“Ý của cô là…”
“Tôi đã điều tra, Điêu Khắc Thương là người đứng sau lưng bà chủ ở đó.”
Âu Dương Thông cười một cách thấu hiểu,
“Cứ giao cho tôi, hai ngày sau sẽ cho cô kết quả.”
Hiểu Kiều như trút được gánh nặng mà nhẹ nhõm cả người.
Cận Hoan Nhan không nói lời nào, chỉ chóng cằm tự chơi với chun rượu trước mặt, lắng nghe đoạn đối thoại giữa Hiểu Kiều và Âu Dương trong tâm trạng thích thú. Nét mặt của hai người đều rất nghiêm túc và nhập tâm, nhìn một hồi bỗng khiến cô thấy vui vui. Chờ họ xong việc quan trọng, Hoan Nhan gọi:
“Kiều cảnh quan?”
“Hửm?” Hiểu Kiều quay sang nhìn cô.
“Chị tôi tốt chứ?”
Trong mắt Hiểu Kiều xoẹt qua một tia kinh ngạc, cô không rõ nhị tiểu thư đây rốt cuộc đã biết bao nhiêu về mối quan hệ giữa mình và Ngữ Ca, câu hỏi bất chợt như vậy khiến cô có hơi không biết đỡ đòn ra sao. Một chữ ‘tốt’, ý nghĩa mà nó bao hàm thật sự quá nhiều, cô không xác định đối phương muốn hỏi gần đây Ngữ Ca có khỏe không, hay là con người của Ngữ Ca có tốt không. Nhưng, cho dù là trường hợp nào thì cô cũng không thể tùy tiện trả lời trong hoàn cảnh này.
“Chị của cô có tốt hay không, hình như… cô phải rõ hơn tôi chứ nhỉ?” Cũng một câu trả lời không rõ ràng.
“Nhưng gần đây chị hai không chịu về nhà.”
Hoan Nhan cố tình làm ra vẻ mặt tội nghiệp, kỳ thực thì trong bụng đã cười đến hoa cũng nở rồi.
Nhớ lại sự việc không vui hôm ấy, Kiều Hiểu Kiều cúi mặt xuống với vẻ thất bại, nhưng vụ án của Lý Nhiên đang khẩn trương, cô thật sự không thể phân tâm, cũng không có tâm tư đi dỗ ngọt người đẹp.
“Hai người là bạn mà… Tôi tưởng, cô phải biết một chút chứ.” Hoan Nhan rất biết cách lựa lời, cô sợ nếu làm quá đáng, để chị hai biết được không biết sẽ có phản ứng gì.
“Gần đây bận rộn quá, tôi cũng không biết cô ấy tốt không nữa.”
Giọng nói nhẹ tênh, thần sắc ảm đạm. Lời cô nói là thật, nếu không phải nhiều việc đến mức không thể phân thân, thì dù cho chỉ trích ra được một đêm hoàn chỉnh thôi, cô cũng đã sớm đến “Cảnh Duyệt Vinh Viên” rồi.
Cận Hoan Nhan chớp chớp mắt: Hửm? Hình như, đang có vấn đề?
Hai ngày sau, đúng như ý nguyện, Hiểu Kiều nhận được thứ mình cần.
Âu Dương Thông đưa USB cho cô, không có quá nhiều lời, chỉ nói lần trước ở Vạn Giang, Hiểu Kiều đã tha cho cô, lần này xem như là trả ơn, bảo Hiểu Kiều không cần để tâm, hơn nữa, cô sẽ giữ bí mật tuyệt đối.
Lấy được chứng cứ quan trọng, với thân phận là luật sự biện hộ cho Lý Nhiên, Hứa Lăng Quân đã đệ đơn đề nghị làm giám định pháp y lại từ đầu. Thời gian gần đây, hai người họ cứ bôn ba khắp các bộ phận, sự việc không bị chìm vào quên lãng như ý nguyện của bí thư trưởng, trái lại còn gây ra ảnh hưởng ngày càng lớn tại các đơn vị liên quan, đồng thời cũng mang lại không ít áp lực cho những người có phần tham gia. Lần này, lấy được chứng cứ mạnh mẽ như vậy, lão Vương cũng âm thầm tạo áp lực, bộ phận giám định vì vậy cũng không dám làm càn nữa.
Kết quả xét nghiệm mới đưa ra, vụ án sáng tỏ như ban ngày.
Trên tòa án, bằng vào miệng lưỡi lanh lợi và lời nói đầy tính thuyết phục, Hứa Lăng Quân tấn công luật sư biện hộ đến mức không sức phản kháng, tất cả các chứng cứ đều cùng nhau chỉ chứng hành vi kinh tởm của vị thiếu gia trẻ tuổi. Được Âu Dương Thông ở sau lưng bảo kê, bà chủ tiệm KTV cũng ra tòa làm chứng. Xã hội đen ai cần biết quan to hay quan nhỏ, tức lên thì chỉ có giết thôi.
Khi Chủ tọa tuyên bố chàng công tử tội án thành lập, phán tù 5 năm, Hiểu Kiều và Du Khả đều không kìm nén được tâm trạng kích động mà vỗ tay nhau chúc mừng!