Người gọi điện cho Kiều Hiểu Kiều là Vệ Kiến Đông, hôm nay đúng lúc đến lượt anh trực ca đêm, nhận được điện thoại báo rằng trong KTV ở thành Đông, có một cô gái đang cầm dao muốn giết người.
Khi Hiểu Kiều đến thì trước cửa KTV ấy đã được giăng dãy cách ly, đèn báo hiệu trên xe cảnh sát xoay tít phát ra thứ ánh sáng đỏ xanh. Đêm đã khuya, nhưng xung quanh vẫn vây quanh không ít người chờ xem náo nhiệt.
Vệ Kiến Đông vừa trông thấy Hiểu Kiều thì liền chạy tới.
“Madam!”
“Ừm, sự việc thế nào?” Hiểu Kiều bước xuống xe, vừa đi vừa hỏi.
“Một sinh viên vào đó chơi, bị bỏ thuốc mê và xâm phạm tình dục, sau khi tỉnh lại không chịu được cú sốc nên đã cầm dao trái cây tấn công bất kỳ ai muốn đến gần.”
Sắc mặt của Hiểu Kiều trầm xuống, “Người đâu?”
“Đang ở trong phòng trên lầu hai, nhân viên ở đây sợ bị đâm nên đã khóa cửa lại.”
Bà chủ nơi đây đúng lúc đứng bên cạnh vội giải thích:
“Mấy thằng đó đi chung với cô nữ sinh, tôi còn tưởng họ quen biết nhau, vào phòng rồi thì không thấy trở ra nữa. Ai ngờ lúc sau mấy tên đó đi ra, tôi vào phòng xem thì cô nữ sinh đã cầm dao đòi chém đòi giết.”
“Còn có những ai đã vào trong?”
“Hết rồi, nhân viên phục vụ hoảng quá liền chạy ra ngoài khóa cửa lại, cũng may là nhân viên nam, nếu đổi lại là một cô gái, bị thương thì phiền đấy….”
Lúc này Hiểu Kiều đã đi tới trước cửa phòng.
“Mở cửa.”
“Madam, không cần chờ bác sĩ tâm lý đến sao? Cô ấy đang cầm dao, có nguy hiểm không?”
Kiều Hiểu Kiều lạnh mặt nói: “Nói không chừng nãy giờ đã tự sát rồi! Chỉ là một cô gái thôi, cho dù có đang cầm dao thì ba người đàn ông các anh cũng không dám vào sao?”
Vệ Kiến Đông cúi thấp đầu không dám nói gì nữa. Nhân viên trong quán thấp thỏm bước tới mở cửa rồi nhanh chóng lui ra sau.
Hiểu Kiều đẩy cửa vào trong, nhìn quanh phòng.
Đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, ghế sô-pha bố trí sát tường đặt quanh phòng, ở trên bàn, bia, trái cây, thuốc lá bày bừa bộn, và tại một góc phòng, có một người đang cuộn mình ngồi đấy.
Hiểu Kiều tiến về phía đó, ho húng một tiếng.
Nghe thấy âm thanh, người đó nhanh chóng ngẩng đầu lên, gương mặt kinh hoàng, con dao trên tay lập tức chỉ ra hướng về phía Hiểu Kiều.
“Đừng qua đây!!!”
Một cô gái rất trẻ tuổi, áo lông choàng màu trắng, váy ngắn ca-rô, đôi ủng cao đến đầu gối làm tô thêm nét ngây thơ và thùy mị, chỉ là giờ đây, gương mặt toàn là nước mắt, tóc tai cũng bù xù không còn nhận ra hình dạng ban đầu.
Hiểu Kiều lập tức dừng chân, giơ hai tay lên tỏ rõ thái độ:
“Đừng sợ. Tôi là cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì em có thể nói với tôi.”
Đôi mắt của cô gái chỉ có kinh hoàng và hoảng loạn, nhìn chăm chăm vào Hiểu Kiều. Hiểu Kiều lấy thẻ công tác của mình ra cho cô gái xem.
“Em xem, đây là thẻ công tác của tôi, tôi không phải người xấu, em đừng sợ.”
Cô gái mơ màng nhìn vào tấm thẻ Hiểu Kiều đưa ra, sau đó lại nhìn Hiểu Kiều, bắt đầu do dự.
“Nào, đưa dao cho tôi đã, đừng làm chuyện khờ dại.”
Vốn dĩ với trạng thái hiện giờ của cô gái, Hiểu Kiều hoàn toàn có thể đoạt lấy hung khí mà không làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng cô sợ sẽ làm cô gái bị kích thích thêm lần nữa, vì vậy vẫn lựa chọn cách dỗ ngọt.
“Tôi biết em đã bị hiếp đáp, nhưng em làm vậy là không giải quyết được vấn đề, làm chuyện khờ dại trong cơn bồng bột, sau này em sẽ hối hận.”
Hiểu Kiều đã tiến tới trước mặt cô gái, từ từ ngồi xuống để tầm nhìn của hai người ngang nhau. Quả nhiên, cô gái dường như đã có hơi dao động, hai mắt rưng rưng nước nhìn Hiểu Kiều và nói:
“Chị ơi, em phải làm sao đây….”
Hiểu Kiều giữ chặt thân dao, và cô gái dường như cũng sợ làm người khác bị thương, tay run lên vài cái rồi buông hẳn ra. Hiểu Kiều lập tức vứt nó ra xa, nhẹ nhàng vén lại tóc mái đã bị rối bù của cô gái, khẽ vỗ về:
“Không sao đâu. Em theo chị về đồn trước, chúng ta sẽ bắt hết những kẻ xấu đó, chịu không?”
Đôi mắt đẫm lệ, cô gái gật đầu đồng ý, Hiểu Kiều tới gần thêm một chút, dìu cô đứng dậy.
Nhóm người Vệ Kiến Đông đi vào, người của tổ pháp chứng cũng đúng lúc có mặt, Hiểu Kiều dặn dò:
“Thu thập chứng cứ hiện trường, toàn bộ đều phải mang về xét nghiệm, không được bỏ qua bất kỳ vật nào. Đặc biệt phải chú ý nước uống và rượu.”
Vệ Kiến Đông tuân lệnh, Hiểu Kiều đưa cô gái ra xe cảnh sát rồi về đồn.
Đầu tiên là pháp y xét nghiệm, cô gái hoảng sợ đến mức giữ chặt tay Hiểu Kiều, kiểu nào cũng không chịu buông ra. Hiểu Kiều dùng hết lời an ủi, cùng cô hoàn thành hết các bước. Sau đó lại đến phòng thẩm tra lấy khẩu cung, trước khi vào phòng, Hiểu Kiều quay lại nói nhỏ vào tai Hoắc Bân:
“Đi mua thuốc ngừa thai khẩn cấp về đây.”
Hoắc Bân ngớ người ra, “Hửm?”
Ngay sau đó, bắt gặp nét mặt nghiêm nghị của Hiểu Kiều, anh mới hiểu ra: “À… tôi hiểu rồi, tôi sẽ về ngay.”
Vụ án rất rõ ràng, người bị hại tên Lý Nhiên, sinh viên năm ba, đi chơi với người bạn trai vừa quen không lâu, kết quả là bị mê gian. Tổ pháp chứng đã xét nghiệm ly rượu còn sót lại trong phòng KTV và xác định trong đó có chứa thành phần của thuốc mê, hiển nhiên là kẻ hành hung đã không ngờ sự việc sẽ bị xé to ra, nên mới không hủy tiêu bất kỳ chứng cứ hiện trường nào.
Đêm đó Lý Nhiên đã nghỉ lại tại phòng chờ của đồn cảnh sát. Hôm sau, Hiểu Kiều báo cáo vụ án lên cấp trên, lão Vương lập tức ra lệnh bắt kẻ tình nghi về. Ngờ đâu, chưa chờ nhóm người Hiểu Kiều đi bắt nghi phạm theo thông tin mà Lý Nhiên cung cấp thì lão Vương đã gọi điện lệnh cho họ quay về.
Tại phòng làm việc của cục cảnh sát trưởng, Kiều Hiểu Kiều quả thực không nuốt trôi cơn giận.
“Cục trưởng Vương, tiếp tục theo dõi là ý gì chứ? Nhân chứng vật chứng đều đã có đủ, lý do gì mà không thể bắt người?”
Lão Vương ấn mạnh vào ấn đường, “Xảy ra tình huống mới, tôi không tiện tiết lộ, tóm lại là khoan hãy bắt người.”
“Nhưng mà…”
“Tiểu Kiều à, cứ vậy đi, cô ra ngoài trước đi, có thông tin mới tôi sẽ nói với cô.”
Quan cao một bậc đè chết người, Hiểu Kiều dù có bất mãn cách mấy cũng không thể không tuân lệnh.
Ngày hôm sau, vụ án xoay chuyển 360 độ, người bị hại Lý Nhiên đột nhiên bị biến thành nghi can có ý đồ cầm dao giết người, kết quả giám định của pháp y cho thấy, t*ng trùng xét nghiệm ra từ người của Lý Nhiên không thuộc về kẻ tình nghi mà cô nói, thế là lại bị gắn cho tội vu khống. Tiếp đó, Lý Nhiên bị còng tay lại. Vụ án cũng từ tổ trọng án số 3 mà chuyển giao cho tổ trọng án 5 phụ trách, nhóm người của Hiểu Kiều bị tách rời hoàn toàn khỏi vụ việc. Kiều Hiểu Kiều nghĩ mãi cũng không hiểu, may nhờ chú của Vệ Kiến Đông là cấp lãnh đạo trong đồn, dò hỏi một hồi mới mang về cho cô thông tin mấu chốt.
Nghi phạm đã xâm phạm Lý Nhiên, là con trai của Trưởng bí thư thành phố.
Toàn bộ tư liệu đầu tay của vụ án đều bị biến mất một cách kỳ lạ, vật chứng mà Vệ Kiến Đông mang về vào đêm đó biến thành những chứng cứ bất lợi cho Lý Nhiên.
Thái độ của Hiểu Kiều từ khó hiểu chuyển sang phẫn nộ, như vậy cũng vô pháp vô thiên quá rồi!
Cô bước vào đập mạnh lên bàn làm việc của lão Vương béo, cục trưởng Vương đã lăn lộn hơn nửa đời người trong nghề cũng bất mãn vô cùng đối với sự việc đen tối này, nhưng ông đã bị ép đến không còn sức lực chống trả. Chẳng bao lâu, Lý Nhiên bị đưa vào trại tạm giam, và vụ án mới lại được đưa xuống, Hiểu Kiều bị điều đi điều tra một băng nhóm trộm cắp, rõ ràng là họ không muốn cô xen vào vụ án của Lý Nhiên.
Tuy nhiên, nếu chỉ có vậy mà đã khuất phục, thì Kiều cảnh quan sẽ không còn là Kiều Hiểu Kiều nữa.
Vụ án trộm cắp nhanh chóng được triển khai, Hiểu Kiều bề mặt tỏ ra như không quan tâm vụ án Lý Nhiên theo sự sắp đặt của cấp trên. Trên thực tế, cô bắt đầu dùng đến mối quan hệ rộng rãi của mình, cơ hồ là ngày nào cô cũng chạy vào trại tạm giam.
Lý Nhiên cuộn mình nằm trên giường, mái tóc dài đã bị cắt xén, ánh mắt đờ đẫn, thần sắc thẫn thờ. Nghe tiếng Hiểu Kiều gọi thì cô bắt đầu lắc đầu lia lịa, nước mắt ràn rụa. Ba mẹ từ nơi xa chạy đến chỉ biết rơi lệ cùng con gái, giữa thành phố xa lạ không quen không biết này, gia đình ba người chẳng có lấy một cánh cửa sổ để kêu oan.
Phía trước cổng trại tạm giam, hai chiếc xe một trắng một đen lần lượt đậu vào bãi, hai phụ nữ có khí chất hoàn toàn trái ngược cùng bước xuống xe. Chủ nhân của xe màu đen mặc đồ công sở, mắt kính viền kim, tay cầm túi công tác, khí thế sắc lạnh đầy sức áp bức; chủ nhân của xe màu trắng có mái tóc dài gợn sóng, khoác trên người chiếc áo măng tô, giày boots gót cao, cặp kính râm to trông hệt như minh tinh.
Kiều Hiểu Kiều đang đứng chờ bên đường vừa nhìn thấy xe của họ liền nhoẻn miệng cười rồi tiến tới nghênh đón.
“Kiều ~”
Mỹ nhân tóc gợn sóng cởi mắt kính xuống, giang tay ôm lấy Hiểu Kiều, hai tay ngoắc trên cổ của Hiểu Kiều khẽ oán trách,
“Cậu có chuyện gì vậy? Bao lâu rồi không ra họp mặt hả? Cậu mà còn không xuất hiện thì bọn này tống cổ cậu ra cửa đấy?”
Hiểu Kiều ôm lấy cô gái, mỉm cười.
“Mình rất bận mà…”
“Bận đến mức nào? Chẳng lẽ còn nhiều việc hơn cả Lăng Quân sao?” Vừa nói cô vừa quay sang nhìn cô gái mặc đồ công sở.
“Lăng Quân lần nào cũng có mặt đấy, chỉ có cậu là không thấy bóng dáng đâu.”
Hiểu Kiều và Lăng Quân nhìn nhau một cái, rồi cùng nhìn về phía mỹ nhân kính râm cười chào thua.
“Đã làm mẹ người ta rồi mà còn y như trẻ con vậy!”
“Làm mẹ người ta thì sao nào? Cậu kỳ thị chủng tộc sao?”
Mỹ nữ tóc dài không vui rồi, tiến lên một bước về phía Hiểu Kiều, chóp mũi cơ hồ muốn chạm vào mặt đối phương. Cuối cùng vẫn là Lăng Quân ra mặt giải vây,
“Được rồi, Hiểu Kiều gọi chúng ta đến đây là có công việc, họp nhóm để sau đi.”
Bấy giờ ba người mới buông tay ra, cùng nhau đi vào trại tạm giam.
Nhìn thấy người nhà của Lý Nhiên, việc đầu tiên Hiểu Kiều nói với họ đã mang vật chứng thu thập được trong đêm đó đến bộ phận xét nghiệm của thành phố để giám định lại, tiếp đó cô giới thiệu với họ hai người bạn mà mình dẫn đến.
“Chú Lý, hai người này là bạn học thời phổ thông của cháu: bác sĩ tâm lý, Du Khả; và luật sư Hứa Lăng Quân. Cháu gọi hai bạn ấy đến giúp Lý Nhiên.”
Đơn giản, dễ hiểu, lại mang đến cho người ta cảm giác đáng tin cậy. Ông Lý trăm vạn lời cảm ơn, không ngừng nói con gái mình có hy vọng rồi.
Sau khi nghe Hiểu Kiều kể lại hết toàn bộ sự việc, Du Khả đập bàn đứng dậy,
“Có còn luật pháp không vậy!!”
“Khả Khả cậu bình tĩnh lại đã, mình đã gọi Lăng Quân đến tìm cách đây nè không phải sao. Hiện giờ vật chứng đã được mang đi giám định lại, nhưng bộ phận giám định của thành phố chắc chắn cũng thoát không khỏi đâu, vì vậy không nên mang quá nhiều hy vọng, không chừng còn phải đưa lên tỉnh thành. Hiện giờ tình trạng của Lý Nhiên không ổn định, bác sĩ tâm lý mà trong đồn phái đến là một ông lão, trò chuyện với Lý Nhiên một lần trái lại càng thêm nghiêm trọng, vì vậy mình mới tìm cậu giúp đỡ.”
“Cậu hãy trò chuyện dẫn dắt cô bé đi, trạng thái của người bị hại là rất quan trọng đối với vụ án.” Hứa Lăng Quân nâng cặp kính lên và phát biểu ý kiến.
Du Khả ngồi trở xuống, “Điều này đương nhiên là mình biết, nhưng lỡ như họ bao che cho nhau thì Lý Nhiên vẫn không thoát được tội.”
Sắc mặt của Hiểu Kiều càng tối lại,
“Chuyện này mà không có một kết quả công chính thì mình sẽ không bỏ qua đâu!”