Đường Ngựa Vằn

Chương 2: Bắt cóc

Khi tỉnh lại, Cận Hoan Nhan đã ở trong một căn phòng xa lạ.

Phía sau gáy vẫn còn nhoi nhói đau, toàn thân cũng hơi rụng rời. Đôi mắt vừa mới mở ra bèn nhắm trở lại, cố gắng xoa dịu bộ não vẫn còn nặng nề.

Xuống máy bay……

Qua trạm kiểm soát…….

Hội ngộ với tài xế ……

Mở cửa xe ra chuẩn bị bước vào……

Đúng rồi! Chính là ngay lúc này. Mọi việc trông như đã đâu vào đấy chính là

kết thúc ngay khi cô mở cửa xe, đầu của cô chợt bị giáng cho một cái,

cảnh vật trước mắt hóa đen, chuyện sau đó thế nào cô không còn biết nữa.

Chết tiệt! Bị tấn công!

Đôi mắt bừng mở ra, cảnh vật trước mắt đã rõ ràng hơn và bắt đầu tiếp nhận ánh mắt thẩm tra từ Cận tiểu thư.

Bảo cô hoàn toàn bình tĩnh trong lúc này là chuyện không thể nào. Dẫu cho

cô là Cận Hoan Nhan, cũng không thể xem như chẳng có chuyện gì trong

tình huống như thế. Nhưng, duy trì bề ngoài thản nhiên vẫn là điều không thể thiếu, suy cho cùng cũng không lý nào trợn tròn hai mắt rồi ngất

xỉu, hay là ngồi hét toáng lên khóc hu hu được.

Đấy không phải là phong cách của Cận Hoan Nhan.

Quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn, tuy nhiên, bụi trần và những nếp nhăn do dây thừng tạo ra là chuyện khó tránh khỏi. Dây thừng? Một sợi dây

thừng to gần ngón tay cái đang quấn quanh người thắt cô vào chiếc ghế

trong phòng.

Xem ra, cô dường như….. bị bắt cóc rồi.

thể gặp phải chuyện như thế trong đời, Cận Hoan Nhan thật không biết nên nguyền rủa Thượng Đế hay tán dương Phật Tổ, thần kinh của cô căng lên

vì suy nghĩ, vẫn không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thân phận

nhị tiểu thư của Cận Thị quả thật là mục tiêu của rất nhiều kẻ thấy tiền sáng mắt, nhưng cô vừa kết thúc khóa học ở Mĩ, hôm nay mới về nước,

mười mấy năm qua đều sống ở nước ngoài, nơi đây ngoại trừ người thân thì chẳng còn ai quen biết cô nữa. Là ai mà tính toán chuẩn xác như vậy, có thể bắt cô ngay khi cô chỉ mới đáp chân về quê nhà chưa đầy nửa tiếng?

Thử lung lay cánh tay bị bắt chéo ở phía sau, cô phát hiện muốn nới lỏng

sợi dây này chẳng khác nào bảo heo nái leo lên cây, Cận Hoan Nhan thở

dài nặng nề, từ bỏ hành động phí công vô ích mà chuyển mục tiêu sang căn phòng đang chứa cô.

Có vẻ như đây là phòng của một khách sạn nào đó, cách bày trí rất sang trọng. Vị trí mà cô đang có mặt có lẽ là

phòng ngủ, cạnh cửa sổ là ghế sô-pha màu xanh lá cây đậm, giường đôi với ga giường thêu hoa tinh xảo, vách tường đối diện giường là màn hình

tinh thể lỏng, tủ gỗ cao cấp kết hợp với giấy dán tường màu kem làm cho

cả căn phòng toát lên vẻ trang nhã. Nhìn quanh cũng chẳng thấy một vật

dễ vỡ nào có thể giúp cô cắt đứt dây buộc, lại bị đóng chặt trên ghế,

muốn đứng dậy mở cửa sổ cơ hồ là chuyện bất khả thi. Không gian bên

ngoài phòng dường như còn rộng hơn, do bị đặt trong góc khuất, vì vậy từ đây nhìn ra, Cận Hoan Nhan không thể thấy được gì, cũng không chắc chắn bên ngoài có người hay không.

Cận Hoan Nhan hít sâu vào để nhịp

tim điều hòa trở lại, sau đó bắt đầu nghĩ cách ứng phó. Bọn bắt cóc vẫn

chưa lộ diện, rất khó để xác định mục tiêu của họ là gì. Cô đương nhiên

hy vọng đây chỉ là một vụ bắt cóc tống tiền thông thường, song cũng

không thể không tính đến trường hợp xấu, nhỡ như họ còn có mục đích khác thì sao, nói thế nào cũng phải nghĩ sẵn đối sách.

Chính ngay trong lúc cô nghĩ ngợi lung tung thì nghe tiếng “Tút… tút…” vang ra từ bên ngoài.

Hoan Nhan lập tức nín thở, cô cảm giác trái tim của mình như muốn nhảy cả ra ngoài, khẩn trương lắng nghe đó là âm thanh gì. Sau vài tiếng sột soạt, một giọng nói thấp thấp vọng đến:

“A lô?”

Quả nhiên có người ở bên ngoài! Cận Hoan Nhan giật căng cả người, cắn chặt môi.

“Ừm…..ừm….”

Người đó dường như chỉ là đang nghe đối phương nói chuyện, một mực đáp lại mà không nói gì nhiều. Chốc lát sau, “Tôi hiểu rồi.”

Ngay sau đó, “bặc” một tiếng, điện thoại được gập lại.

Tiếp đó, là tiếng bước chân, tiếng mở tủ lạnh, mở nắp lon và… tiếng xì xèo

của nước uống có ga. Tim của Cận Hoan Nhan cơ hồ đã muốn phóng ra ngoài, hai mắt không dám chớp mà nhìn đau đáu về cánh cửa.

Chỗ đó đã xuất hiện một bóng người.

Áo len cổ cao màu đen, quần dài màu xám hạng tốt, mái tóc ngắn chải xéo

nhưng tóc mái lại rất dài, che mất một bên mắt và chân mày, ánh nhìn tóe ra từ đồng tử màu đen xuyên qua khe hở giữa những sợi tóc đang xõa

xuống, cả người toát lên vẻ uể oải biếng nhác và mấy phân mơ màng. Vóc

dáng cao ráo thon dài đứng tựa bên vành cửa, một tay để trong túi quần,

tay còn lại đưa lon bia lên môi.

Ánh mắt giao nhau, tim của Cận Hoan Nhan thắt lại, song lại nhanh chóng thở phù nhẹ nhõm.

Thắt lại là vì, con người này mang đến cho cô cảm giác nguy hiểm, song không khiến người đối diện nảy sinh ý né tránh; còn về nhẹ nhõm, đơn giản vì

cô đã nhìn ra, dẫu cho thần tình mơ hồ, nhưng bất kể là vóc dáng hay là

dung mạo, người này cũng chắc chắn là một người phụ nữ. Người cùng giới

với nhau, sức uy hiếp dù lớn cách mấy cũng không thể sánh bằng người

khác giới, chính vì vậy mà cảm giác áp bức mạnh mẽ trong lòng Cận Hoan

Nhan cũng dần dần nhẹ đi.

Thấy Cận Hoan Nhan nhìn mình, người đó có hơi bất ngờ mà nhướngg mày, “Dậy rồi à?”

Hoan Nhan chớp mắt một cái, không trả lời, cũng không dời mắt.

Cô gái đứng thẳng người lại, đặt bia xuống rồi tiến đến vị trí cách Hoan

Nhan không đến một mét, cô khoanh tay trước ngực, đứng nhìn Hoan Nhan từ trên cao trong giây lát rồi mỉm cười, “Cận tiểu thư, tôi e là phải cực

cho cô vài ngày rồi.”

Giọng nói rất thấp, nhưng giọng điệu lại

rất nhẹ nhõm, nét mặt cũng vô cùng tự nhiên, người đó quan sát Hoan Nhan thật tỉ mỉ, không bỏ qua một chi tiết nào.

Theo như lời của đối

phương thì đây đích thị là một vụ bắt cóc rồi. Nhưng, con người đối diện này thật khó khiến người khác liên hệ giữa cô với bọn phỉ đồ, trông cô

giống một nhân viên văn phòng hơn, huống chi…. cô không thô tục lỗ mãng, nghe cô nói chuyện… giống như là đang trò chuyện thư thả trong một quán cà phê vậy.

Khoảng cách của cả hai không xa, Hoan Nhan phải hơi

ngước mặt lên, ánh mắt không hề né tránh, khí thế của nhị tiểu thư quả

thật không tầm thường, điều này khiến đối phương hơi kinh ngạc. Cô gái

nghiêng đầu săm soi, hỏi một cách dò thám: “Cô dường như… không thấy sợ

hãi?”

Vừa nói, lưng vừa khom xuống, hai tay chóng trên đầu gối.

Thế là tầm nhìn của hai người ngang bằng nhau, cùng với đó thì khoảng

cách cũng bất chợt bị kéo ngắn lại. Hoan Nhan thậm chí có thể nhìn thấy

từng sợi lông mi của cô gái, và… cả bờ môi đỏ hồng tự nhiên.

Nhìn Hoan Nhan với ánh mắt như trêu cợt được một lúc thì cô gái đứng thẳng

trở lại, đi qua ngồi lên giường, buông ra một câu nghe như đang tự nói

lại như là nói với Cận Hoan Nhan:

“Tư liệu đâu có nói là bị câm

nhỉ? Tổng giám đốc của Cận Thị đâu lý nào lại gặp trở ngại về ngôn ngữ?

Không phải là bị dọa đến khờ dại rồi chứ?”

Cả người Cận Hoan Nhan cứng đờ, một suy nghĩ nhanh chóng bén qua trong lòng — Họ bắt nhầm người!!!!

Hiển nhiên, tổng giám đốc hiện nay của Cận Thị phải là chị của cô – Cận Ngữ

Ca mới phải. Mặc dù hai chị em không phải rất giống nhau, nhưng vì hôm

nay phải đến thẳng công ty tham gia một cuộc họp, do đó vừa xuống máy

bay chị hai đã cho người lái chiếc Rolls-Royce chuyên dùng của tổng giám đốc Cận Thị ra đón cô. Có thể những người này chưa từng gặp chị cô, nên mới nhầm tưởng cô là Cận Ngữ Ca!!!

Nghĩ đến đây, cuối cùng Cận

Hoan Nhan cũng sắp xếp lại được đầu đuôi sự việc, dĩ nhiên, khi đã hiểu

ra nguyên do vụ bắt cóc thì tâm trạng của cô cũng dần bình tĩnh hơn.

Tằng hắng một tiếng, Cận Hoan Nhan nghĩ ngợi gì đó, cố gắng để giọng nói của mình nghe rất bình thản, “Cô là ai?”

“Nghĩ cũng biết rồi, là kẻ xấu bắt cóc cô đó ~”

“Nhân viên văn phòng” chẳng hề bận tâm mà đáp lại, tay vươn qua chộp lấy lon

bia, hớp một ngụm, sau đó lại nhìn Hoan Nhan với vẻ mặt tức cười.

Hoan Nhan láo liên, “Bắt cóc tôi?”

Đối phương gật đầu.

“Lý do?”

Lúc này đối phương lại bất chợt tới gần, thần tình vẫn mơ hồ.

“Thì bởi vì, cô rất xinh ấy….”

Một cách đối đáp chẳng đâu vào đâu. Hơi thở của cô phả vào mặt Hoan Nhan,

mang theo mùi thoang thoảng của cồn. Cận Hoan Nhan vừa mới chớp mắt theo phản xạ thì giây tiếp theo đã bất chợt bị giữ lấy chiếc cằm, buộc cô

phải ngẩng mặt lên.

Ngón cái của đối phương sờ lên cằm của Cận

Hoan Nhan, da tay rất mịn, dịu dàng lại giữ đúng mực. Đôi mắt sâu đang

nhìn cô, nét mặt trông như đang thưởng thức một món đồ cổ hay một tượng

điêu khắc nào đó.

Cận Hoan Nhan quay đầu nhìn sang hướng khác, trốn khỏi tư thế như đang khiêu khích của đối phương.

Không thể phủ nhận, cô đang đứng trong thế yếu, nhưng thế có yếu cũng không

thể để thua thế, nếu không, thật không biết sẽ phải chết như thế nào

nữa.

Nhưng đối với Âu Dương Thông mà nói, Cận Hoan Nhan ở trước mặt có thể cho là một thu hoạch bất ngờ trong lần hành động này.

Khi giao vụ làm ăn này cho cô, giọng điệu của tên họ Điêu kia tuy ngọt tựa

lớp kem sắp tan chảy, nhưng ánh mắt lại lấp lánh những mưu tính khó lòng che đậy, khiến Âu Dương Thông dậy cả da gà.

Bắt đầu từ năm 15

tuổi, người đàn ông họ Điêu bằng tuổi ba cô đã nhìn cô bằng đôi mắt của

một con sói khi nhìn dê con, giờ đây cô đã bước vào tuổi thứ 15 lần hai

rồi, ánh mắt muốn nuốt cô vào bụng ấy đã cùng với sự tuôn chảy của thời

gian mà dần chuyển biến thành tia nhìn xảo huyệt, chỉ mong được hủy đi

vì bản thân đã lực bất tòng tâm.

Âu Dương Thông bĩu môi như là bị nhức răng, thầm rủa: Đàn ông đúng là loài động vật nhỏ mọn, chỉ mới ăn

không ngồi rồi có mấy tháng thôi mà đã giao vụ làm ăn nguy hiểm như vậy

cho cô.

Hầy! Xã hội đen cũng đâu phải dễ làm!

Thế là, cậy

vào vẻ ngoài thân thiện chẳng có một mối đe dọa nào với con người lẫn

động vật, Âu Dương Thông đã thành công tiếp cận mục tiêu, và hoàn thành

nhiệm vụ dễ dàng đến nằm ngoài tưởng tượng. Sau đó cô lại bất ngờ phát

hiện thú săn lần này mang giá trị thưởng thức rất cao. Đối với Âu Dương

tiểu thư – một người luôn vui lòng bỏ công sức và tâm trí vào phái nữ mà nói, đây quả là một nhiệm vụ đầy phúc lợi!

Tuy nhiên… với tình hình trước mắt, cô biết, phúc lợi cũng không dễ dàng dành được.