Nếu Cận Ngữ Ca sớm biết cuộc hẹn mà Kiều Hiểu Kiều mời còn có người thứ ba, cô tuyệt đối sẽ không từ chối yến tiệc thương nghiệp quan trọng kia, để đến tham gia bữa tối quái lạ này.
Họ cơ hồ có mặt ở trước nhà hàng cùng một lúc, Ngữ Ca vừa định xuống xe thì nhìn thấy từ chiếc BMW màu trắng đậu ở vị trí đối diện, có hai người cùng bước xuống. Hiểu Kiều vẫn mặc như lúc sáng, bên cạnh cô, một cô gái mặc áo khoác màu trắng cột tóc đuôi ngựa khoác lấy tay Hiểu Kiều, cả hai cười nói vui vẻ cùng đi vào nhà hàng.
Nét mặt vốn nhẹ nhõm của Ngữ Ca thoắt chốc ảm đạm, nếu không lầm thì đó là con gái của Đỗ gia Đỗ Kiêu Thiện, Kiều Hiểu Kiều bảo cô đến ăn tối với Đỗ Kiêu Thiện là có ý gì?
Tài xế im lặng chờ đợi lệnh của cô, song Ngữ Ca đã không còn hứng thú vào trong nữa.
Điện thoại chợt rung lên, cô khựng lại một lúc mới quyết định bắt máy.
“Đến đâu rồi?”
Giọng điệu của Hiểu Kiều rất thoải mái, Ngữ Ca cơ hồ đã tưởng tượng ra được nụ cười tươi rói của đối phương, cách nói chuyện như bạn thân lâu năm của Hiểu Kiều khiến Ngữ Ca chợt cảm nhận được một niềm vui nho nhỏ. Thở một hơi, giãn cặp chân mày đang nhíu vào nhau, cô đáp:
“Đang ở bên ngoài, sắp vào đến rồi.”
“Ok!”
Không nói nhiều hơn, không hề khách sáo, trái lại lại khiến Ngữ Ca cảm thấy gần gũi.
Khi người phục vụ mở cửa phòng cho Ngữ Ca bước vào thì Hiểu Kiều và Đỗ Kiêu Thiện đang chụm đầu vào nhau nghiên cứu điện thoại. Thấy cô đến, nụ cười vốn đã rất vui của Kiều Hiểu Kiều càng thêm rạng ngời, trả điện thoại lại cho Đỗ Kiêu Thiện, cô tiến tới đón Ngữ Ca.
“Tới rồi à? Bên ngoài có lạnh không?”
Ngữ Ca không trả lời, chỉ nhìn Hiểu Kiều, rồi nhìn sang Đỗ Kiêu Thiện cũng đang nhìn cô.
Kiều Hiểu Kiều vờ như không thấy gì, tự mình cầm túi xách của Ngữ Ca, chờ Ngữ Ca cởi áo khoác ra xong cô lại cởi khăn choàng cổ của Ngữ Ca xuống. Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, Hiểu Kiều nắm tay Ngữ Ca lên cảm nhận một lúc rồi buông ra,
“Ừm, không lạnh lắm, qua đây ngồi.”
Suốt quá trình ấy, ánh mắt của Đỗ Kiêu Thiện không hề rời khỏi họ, đặc biệt là cử chỉ của Hiểu Kiều. Hiểu Kiều dẫn Ngữ Ca đến ngồi vào chỗ mà cô vừa ngồi, bản thân thì ngồi sang vị trí kế bên.
“Chắc hai người quen nhau mà đúng không? Có cần tôi giới thiệu nữa không?”
Ngữ Ca vẫn bình tĩnh như ngày thường, khái niệm của cô về tiểu thư nhà họ Đỗ chỉ dừng lại ở mức độ quen biết, song khi trông thấy huy hiệu màu đen khắc chữ “Hiếu” trên tay áo của Đỗ Kiêu Thiện, cô không khỏi đồng cảm, nhoẻn miệng cười xem như chào hỏi.
Đỗ Kiêu Thiện trang điểm rất tinh tế, tóc được buộc cao và để lộ vầng tráng, cẩn thận suy xét mối quan hệ của hai người còn lại, cuối cùng khi nhận ra cử chỉ thân mật và sự dịu dàng của cả hai thì cô đối với Ngữ Ca cũng ôn hòa hơn. Kiều Hiểu Kiều luôn có nhiều đề tài để nói, nhờ vậy mà không khí trong suốt bữa ăn cũng tương đối hài hòa.
Thừa lúc Đỗ Kiêu Thiện vào nhà vệ sinh, Ngữ Ca phát biểu sự bất mãn của mình.
“Cô gọi cô ấy đến tại sao không nói trước cho tôi biết?”
“Nói trước thì cậu đâu có tới nữa.”
Kiều Hiểu Kiều quả là rất hiểu Ngữ Ca, điều này khiến Ngữ Ca không biết ứng phó thế nào.
“Nói vậy tức là gạt tôi đến đây rồi?”
“Gạt hồi nào?”
“Vậy ăn tối chung như vậy là ý gì?”
“Không có ý gì hết, đến một mình sẽ rất khẩn trương, nên mới kéo cô ấy theo để mạnh dạn hơn.”
Ngữ Ca tròn mắt nhìn Hiểu Kiều, còn Kiều Hiểu Kiều thì vẫn cứ ngồi cười. Nụ cười này ở cô không hề mang ý nghĩa gì khác, không phải để che giấu, cũng không phải khinh thường ai, mà chỉ đơn thuần là vì tâm trạng vui vẻ, bởi thế mà nụ cười cũng đặc biệt sinh động. Cận Ngữ Ca vội tránh khỏi nụ cười ấy, cô phát hiện, một khi nhìn nụ cười ấy quá lâu, lòng cô sẽ nảy sinh cảm giác muốn đến gần.
Khi họ ra khỏi nhà hàng thì xe của Ngữ Ca đã nhanh chóng tiến tới, xe của Đỗ gia cũng ở ngay phía sau. Đỗ Kiêu Thiện rất tự nhiên mà khoác tay Hiểu Kiều.
“Tôi đưa bạn về nhé? Đừng làm phiền Cận tổng nữa.”
Kiều Hiểu Kiều đang chúi đầu khâu nút áo khoác và kéo cao cổ áo lên để che mặt lại đáp trả một cách tự nhiên:
“Không được, tôi phải đến nhà cô ấy.”
Hai cô gái còn lại đều ngẩn người ra.
“Tôi có rất nhiều đồ ở nhà cô ấy, hôm nay tiện thể sang đó lấy lại.”
Cận Ngữ Ca nhớ lại những thứ linh tinh trong kệ tủ nhà mình, đồ sạc pin vứt trên bàn, đồng hồ đeo tay trong nhà vệ sinh, dây thắt lưng để đeo túi súng vắt trên ghế sô-pha… Kiều Hiểu Kiều dường như đã để lại dấu tích ở mọi ngõ ngách trong căn hộ của cô trong những ngày sống tại đây.
Ngữ Ca một mình ngồi vào xe, yên lặng chờ đợi.
Hiểu Kiều đưa Đỗ Kiêu Thiện đang rất không vui vẻ lên xe và nói lời tạm biệt, đến khi chiếc xe màu trắng ấy biến mất trong bóng tối cô mới chạy về bên Ngữ Ca, phấn khởi như vừa ném vào rổ một quả bóng ba điểm.
Xe chạy rất êm, Hiểu Kiều dường như đã quen với sự lạnh lùng của Ngữ Ca, cô giương thẳng hai chân ngồi rất thoải mái, mũi chân còn nhịp nhịp.
“Tại sao không nhờ Đỗ Kiêu Thiện?”
“Hửm?”
Cận Ngữ Ca không thích cùng một lời mà phải nói hai lần, điều đó chứng tỏ đối phương không lắng nghe những gì cô nói. Và Hiểu Kiều cũng không phải không nghe rõ, cô chỉ mượn tiếng “hửm” để xác định đối phương đang nói chuyện với mình.
“Sao cơ?”
“Thái Hòa của Đỗ gia, tuy không bằng Vạn Giang, nhưng quy mô cũng không thua kém Cẩm Thịnh, cô nói với Đỗ Kiêu Thiện, cô ấy nhất định sẽ giúp cô.”
Khi nói những lời này, Ngữ Ca không biểu lộ ra cảm xúc gì, không biết là đang vui hay đang giận.
“Không phải là cậu muốn nuốt lời chứ?!”
Kiều Hiểu Kiều lộ vẻ mặt tội nghiệp như không thể tin vào sự thật trước mắt, để rồi nhận lấy cái lườm mắt của Ngữ Ca, bấy giờ cô mới biết hóa ra chỉ là đang trò chuyện, trong lòng liền an tâm trở lại.
“Tớ đâu có thân với cô ấy!”
Ngữ Ca nghiêng mặt nhìn cô, “Thế cô thân với tôi à?”
“Đương nhiên rồi! Hai chúng ta là quan hệ gì chứ? Đúng không nè?” Hiểu Kiều cười hì hì, rồi quay phắt người lại đặt một tay lên thành ghế mà nhìn thẳng vào Ngữ Ca.
“Trước đây, chưa từng quen biết Đỗ Kiêu Thiện?”
“Không quen.”
“Mới quen từ buổi chiều sau khi rời khỏi văn phòng của tôi?”
“Đúng vậy.”
“Vậy mà đã có thể rủ đi cùng để thêm mạnh dạn, còn nói là không thân?”
Hiểu Kiều vẫn cười hi hi nhìn Ngữ Ca mà không đáp lại. Ngữ Ca lườm cô một cái, tuy vẫn không cười, nhưng nét mặt rất tự nhiên, không còn nét nghiêm nghị như ngày thường.
Về đến nhà, Kiều Hiểu Kiều cứ đứng mãi trước cửa với vẻ mặt gượng gạo. Ngữ Ca thay đồ xong trở ra nhìn thấy vậy, cảm giác lạ lùng,
“Làm gì vậy?”
“Ngại.”
Ngữ Ca chớp chớp mắt, khi hiểu ra thì nét mặt ghi đầy sự khinh miệt.
“Cô cũng biết ngại sao? Lúc nãy là ai đã nói, ‘hai chúng ta là quan hệ gì chứ’?”
“Thế hôm nay mình ngủ lại đây được không?”
Cận Ngữ Ca bước tới lấy ly rót nước, rồi uống nước, một tay khoanh trước ngực đỡ lấy khuỷu tay còn lại, chiếc ly trong suốt dao động một cái, nước vươn lại trên thành ly, sau đó lại chuyển thành từng giọt chảy ngược trở vào.
Nét mặt của Hiểu Kiều trở nên mơ hồ, miệng hơi hé mở, vì không hiểu đối phương đang nghĩ gì mà trở nên chậm chạp và thấp thỏm. Gương mặt của Ngữ Ca bị che mờ bởi màn sương của nước nóng trong ly, nếu không phải vì thần sắc trên ấy biểu lộ sự đắn đo, Hiểu Kiều thật sự nghi ngờ đối phương có nghe thấy mình nói gì hay không.
“Kiều cảnh quan không phải…”
Ba chữ đầu, ngữ điệu còn cao lên, song ngay sau đó đã dần hạ thấp. Cận Ngữ Ca ngưng lại, Kiều Hiểu Kiều nghi hoặc, đôi mắt tròn xoe tiến tới vài bước,
“Sao?”
Cận Ngữ Ca quay lại mặt đối mặt với cô, ánh mắt chứa rất nhiều thứ phức tạp: dò thám, bất an, trông chờ, và một sự mâu thuẫn không mấy rõ ràng. Hiểu Kiều đã hiểu được những thứ ấy, cô đưa tay lên giữ lấy gương mặt của Ngữ Ca, ngón tay cái đặt lên ấn đường của Ngữ Ca, vuốt chậm theo đường cong của chân mày cho đến mang tai. Gương mặt sạch sẽ, ánh mắt trong vắt, song có vài thứ, dường như đã bắt đầu khác đi.
Ngữ Ca hồi thần lại, lấy bàn tay đặt trên mặt của mình xuống rồi quay người đi.
“Tùy cô.”
Đơn giản, yên bình, đấy là điều Kiều Hiểu Kiều thích, cũng là điều Cận Ngữ Ca hy vọng. Tuy nhiên, Hiểu Kiều còn thích được thả lỏng và vui vẻ, dẫu cho chỉ là ngồi trên sô-pha xem chương trình truyền hình mà mình yêu thích.
Ngữ Ca thì không có thói quen xem tivi, rất nhiều công việc chờ cô xử lý, nhưng Hiểu Kiều đã nói, không có công việc gì là không thể không làm. Bởi thế mà giờ đây, trong căn hộ của Cận đại tiểu thư đang diễn ra một cảnh tượng hiếm hoi — Cận Ngữ Ca ngồi trên sô-pha, cùng xem phim hoạt hình với Kiều Hiểu Kiều.
Tom vẫn rượt đuổi Jerry không biết mệt mỏi, Ngữ Ca nhìn con mèo màu xám với con chuột màu nâu trong màn hình, cô thật không hiểu người đang ngồi khoanh chân bên cạnh mình, có gì mà mắc cười đến thế?
Kiều Hiểu Kiều tự nhiên quay qua ôm lấy eo của Cận Ngữ Ca, úp mặt vào bụng cô, cười đến toàn thân run lên. Nhìn con người tự nhiên chui mặt vào lòng mình, và mái tóc xoăn màu nâu ngay trước mặt, ước nguyện được sờ vào mái tóc đã ẩn nấp trong lòng cô bấy lâu bất chợt trở nên mạnh mẽ, nếu cô ấy đã cảm thấy cả hai rất thân nhau, vậy chắc là không cần phải khách sáo rồi chăng?
Từ từ đặt tay lên đó, vuốt nhẹ, mái tóc mềm và mượt, ngón tay có thể dễ dàng len lỏi vào những sợi tóc xoăn mà không hề bị vướng víu, xoăn tự nhiên và xoăn nhân tạo quả là khác nhau.
Tiếng cười của Hiểu Kiều chợt tắt lịm, cô ngước nhìn lên Ngữ Ca, đầu vẫn không chịu rời khỏi.
“Được không?”
Ngữ Ca không hiểu, “Cái gì được không?”
“Như vậy… có được không?”
Không nói gì thêm, bàn tay kia của Ngữ Ca cũng giơ lên, ôm hẳn đầu của Hiểu Kiều vào lòng mình. Chưa bao giờ, dịu dàng đến thế.
Mắt và môi của Kiều Hiểu Kiều đều cong cả lên, cô ngoan ngoãn vùi đầu trong người của Ngữ Ca. Bên trong màn hình, Jerry đang nhìn họ, nó nháy mắt một cái, búng tay cái “tách” rồi lại chạy đi.