- Loại đá này khi bị một loại tia sáng chiếu xạ thì sẽ phát quang vào buổi tối. Màu hồng cũng có, đỏ thẫm cũng có, còn loại màu lục này. Chúng ta không biết thật ra thứ này có phải bị chiếu xạ rồi không, có điều các ngươi có nghe chưa? Người có thứ này trong tay trường thọ sao? Không có bảo vật nào có thể làm như vậy, thứ này không phải thứ khiến người trường thọ, thậm chí còn làm tổn thọ, nhớ kỹ, nhớ kỹ.
Vân Diệp nghiêm trang lừa dối mấy học sinh đi theo.
- Vậy Diệp tử, thứ này ngươi định xử lý thế nào?
Trường Tôn Xung lòng tham chưa tắt.
- Đương nhiên phải xử lý nó, các loại vàng ngọc khi đói cũng không thể ăn, có phỏng ích gì? Ta nghe nói trong thành Trường An có vô số đại hào người Hồ, dùng thứ này đổi lấy vật tư chúng ta có thể sử dụng mới là việc nên làm.
Mọi người gật đầu khen phải, thứ gì yếu hại thì cứ để hại ngoại nhân.
Trong thư viện, mấy lão nhân Lý Cương, Ngọc Sơn, Nguyên Chương, Ly Thạch còn chưa nghỉ ngơi, đều ngồi ngoài cổng đợi học sinh, thị vệ trở về, lão Ngưu cười hào sảng:
- Lão Lý, ngươi không cần quan tâm, mấy tiểu tử Vân Diệp, Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân đều theo lão phu thao luyện lâu rồi, tính tình thế nào lão phu rất rõ ràng. Chẳng phải chỉ là đi bắt một tên trộm thôi sao? Có gì mà phải lo lắng?
- Bọn họ là đệ tử của lão phu, lại có tâm tính thiếu niên, khó tránh khỏi hấp tấp, vạn nhất...
Lúc này cửa bị Hỏa Trụ đẩy ra, chỉ nghe hắn hưng phấn hô:
- Bắt được, bắt được rồi, tiên sinh bắt được một tên trộm mộ.
Mấy lão đầu vội ra ngoài cửa nhìn, chỉ thấy mười mấy người đang từ núi trở về.
Lúc này Lý Cương mới thở phào, ngồi trên ghế Hỏa Trụ mang đến tự đấm đấm chân, thả lỏng một chút.
Vân Diệp mang móng lừa đen giao cho Lý Cương, nói:
- Tiên sinh lo lắng chúng đệ tử lạc lối, giờ không cần phải lo nữa. Bọn chúng dù có thói xấu nhiều hơn nữa, cũng tuyệt đối không phải là thứ bại hoại.
Lý Cương nhìn móng lừa đen trong tay vui mừng gật đầu, đệ tử của lão đã không để lão thất vọng.
- Tiểu tử, thu hoạch được gì?
Lão Ngưu cầm theo bầu rượu, uống ngụm lớn hỏi Vân Diệp.
- Một tên trộm mộ, một kim quan, hai khối dạ minh châu.
Nói xong thì móc những thứ y thu được cho mấy lão đầu nhìn. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyệnFULL.vn- A, kim quan này có lẽ có chút địa vị. Ngọc Sơn huynh, huynh xem quỳ long văn trên mặt xem, sợ rằng cũng có chút niên đại, tuyệt đối không phải là vật tiền Tùy.
Ly Thạch tiên sinh kinh nghi một tiếng, hình như có phát hiện gì đó.
- Chẳng phải chỉ là kim quan của Hán Quảng Xuyên Vương Lưu Khứ hay sao, có gì mà ngạc nhiên? Lưu Khứ này khi còn sống thì ra sức bới móc mộ huyệt người khác, sau khi chết, mộ huyệt của bản thân liền bị trộm, đúng là bị báo ứng. Ly Thạch huynh cớ gì ngạc nhiên như vậy?
Ngọc Sơn tiên sinh vẫn giọng nói không nhanh không chậm.
- Ngươi làm sao mới chỉ liếc mắt mà đã nhận ra đây là kim quan của Quảng Xuyên Vương Lưu Khứ? Tương giao hơn mười năm, đây là lần đầu tiên ta mới biết ngươi có bản sự này.
- Trên kim quan có viết tên, ngươi không nhìn thấy hay sao?
Mấy lão đầu nói chuyện với nhau, hoàn toàn không để ý tới hai viên dạ minh châu.
- Chư vị sao lại xem thường dạ minh châu vậy?
Trưởng Tôn Xung hỏi mấy người Ngọc Sơn tiên sinh.
- Vứt ngay, vứt ngay. Thứ này không phải là đồ tốt lành gì, mau chóng xử lý là tốt nhất.
Lý Cương không nhịn được nói.
Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân liếc nhau, định giữ làm của riêng.
Các lão tiên sinh không để ý tới tên trộm mộ, nên nhớ trộm mộ thời Đường sẽ bị đày 3000 dặm, bọn họ không muốn tham dự kế hoạch nhân tài của Vân Diệp, tự nhiên làm bộ không biết.
Lý Cương nói với Vân Diệp:
- Ngươi muốn thu phục, thì cần có thủ đoạn thu phục thích hợp, tự giải quyết cho tốt.
Nói xong ngáp mấy cái rồi cùng mấy lão huynh đệ về phòng nghỉ ngơi.
- Ngươi cần một tên trộm mộ làm gì?
Lão Ngưu có chút lo lắng.
- Đào động! Đào động quáng. Với thủ đoạn của hắn mà lan truyền thiên hạ sẽ giảm được rất nhiều người chết, nhất là tiểu tử muốn đào quáng, người thế này không thể thiếu.
Vân Diệp không giấu diếm lão Ngưu.
Lão Ngưu luôn yên tâm về Vân Diệp, nghe y nói có đạo lý thì cũng không hỏi nữa, xoay người đi ngủ.
Nhất thời ngoài đại môn thư viện chỉ còn lại Vân Diệp, Trưởng Tôn Xung, Lý Hoài Nhân, Úy Trì Bảo Lâm cùng hai thị vệ đang khiêng tên trộm mộ còn bất tỉnh.
- Trưởng Tôn huynh, Lưu huynh, Uất Trì có muốn xem ta diễn trò?
Hoàng Thử tỉnh lại từ trong hôn mê, phát hiện bản thân đang trần truồng bị trói trên một tấm ván gỗ. Bản thân hắn không phải chưa từng trải qua lao ngục, chỉ là không ngờ hắn chú ý như vậy mà vẫn bị người ám toán. Chơi chim có ngày bị mổ mắt, hắn thầm than một tiếng, chuẩn bị tiếp nhận cực hình sắp xảy ra.
Trong phòng rất yên tĩnh, ngoài tiếng thở của bản thân hắn thì không còn âm thanh nào khác.
Nằm trên mặt đất, khí tức ẩm ướt của bùn đất làm hắn bình tĩnh trở lại. Lúc rời mộ thất hắn đã nhìn trên dưới không thấy ai, nhưng vừa ra khỏi huyệt thì thấy cặp mắt sáng như sao làm hắn có chút hốt hoảng, đó là một loại ánh mắt hiểu rõ tất cả.
- Công trình sư? Là cái gì?
Hắn không tự chủ được lẩm bẩm.
- Là một loại chức nghiệp, một loại chức nghiệp có địa vị, có trách nhiệm, so với làm trộm mộ khá hơn nhiều, ngươi có muốn thử không?
Giọng nói đột ngột khiến Hoàng Thử lập tức căng thẳng, đây là giọng nói của người ngoài huyệt khẩu, hắn không bao giờ có thể quên được.
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên lang quân 15, 16 tuổi, trong tay đang cầm một cái mộc bàn, đứng ở cửa chính cười hì hì nhìn hắn.
- Thiếu lang quân thủ đoạn cao minh, Hoàng Thử cam bái hạ phong. Chỉ là không biết đã lộ ra điều gì mà để thiếu lang quân nhìn thấu, đến nỗi mỗ gia có cái tai hoạ này.
- Móng lừa đen, chính là móng lừa đen. Khi hương dân nói trong nhà có con lừa đen bị cắt chân, ta liền biết sẽ có một Mô Kim giáo úy đến đây, chỉ cần chịu khó tìm kiếm mộ táng xa hoa phụ cận quanh đây, không khó để phát hiện hành tung của ngươi.
Vân Diệp ăn ngay nói thật.
- Lẽ nào thiếu lang quân cũng là đồng đạo? Hoàng Thử bất tài, vật đêm nay lấy được toàn bộ đều đưa cho thiếu lang quân.
Hoàng Thử rất thức thời.
- Ngươi nghĩ rằng ta đường đường là một vị khai quốc huyện hầu lại đi trộm mộ?
Hoàng Thử chỉ cảm thấy lỗ tai ông lên, bản thân không ngờ lại khiến cho một vị Hầu gia quan tâm, nhất thời cũng không biết là vui hay buồn.
- Được rồi, ta đã xem đạo động ngươi đào, động 20 trượng mà trên mặt đất không hề đào lệch mảy may, cũng không thừa thãi chút nào, còn tách được tường bao cứng rắn, thẳng vào quan tài. Không thể không nói một câu, hảo thủ nghệ. Ta muốn biết thủ nghệ của ngươi có được chăng?
Con ngươi Hoàng Thử rụt lại, cắn răng nói:
- Đây là thủ đoạn mưu sinh mỗ gia được tổ truyền, đâu thể nói ra, thiếu lang quân đừng nên hỏi nữa.
- Lại cái tật cho mình đáng quý, có điều ngươi rơi vào tay ta rồi, nói hay không không phải là việc ngươi có thể tự quyết định.
- Ha ha ha, mỗ gia vào Nam ra Bắc có người nào chưa thấy qua? Đừng lên mặt dọa người, Hoàng Thử ta chỉ có cái mạng quèn, muốn lấy thì tùy ngươi, tổ truyền của tổ tông không thể rơi vào tay người như ngươi được.
Hoàng Thử có chút tuyệt vọng, thế nhưng dâng nghề tổ truyền cho quan phủ thì sau này những Mô Kim giáo úy còn lại làm ăn khỉ gì? Đó đều là huynh đệ tỉ muội của hắn, hắn cắn chặt khớp hàm chuẩn bị chịu đựng.
Vân Diệp buông mộc bàn xuống, trong mộc bàn có tiểu đao, có trúc ký, có ma chỉ, còn có một cái ống chích, y rất hưng phấn, muốn xem thủ đoạn tra tấn trong điện ảnh có thể dọa chết tên trộm mộ chết tiệt này hay không...