Ngân hàng chỉ là một cơ cấu xã hội trong mộng tưởng của Vân Diệp, bằng vào năng lực của bản thân cơ bản không thể hoàn thành bộ khung của cơ cấu khổng lồ này. Một là không có tiền, hai là không có quyền, ba là không có mối quan hệ, chết người hơn nữa là không có tích lũy kinh nghiệm xã hội tất yếu. Cho nên chỉ có thể nghĩ trong lòng thôi, hiện giờ đem Lý Thừa Càn bán đi là năng lực cao nhất rồi.
Sức hiệu triệu của hoàng thái tử không phải là cho không, trong mười ngày đám phú hộ, đại tộc, thương nhân đều liều cái mạng già gom góp lương thực, xe lương lớn nhỏ sắp nhấn chìm cả Tả Vũ Vệ doanh rồi. Không một ai nói tới tiền nữa, chỉ hi vọng một lần có thể bái kiến thái tử, cho dù thái tử điện hạ chưa chắc đã nhìn thấy mình, nhưng có thể uống được một ngụm trà trong lều thái tử cũng đã đã thỏa mãn rồi.
Giáo dục hoàng gia thật khủng bố, thật biến thái, Lý Thừa Càn ngồi cao vút ở ghế đầu, toàn thân mũ miện áo bào, cứ mỗi mười vị thương nhân trải qua soát người nghiêm ngặt mới được vào lều nói chuyện cùng thái tử điện hạ. Mà bảo là nói chuyện chẳng bằng bảo là nghe giáo huấn, ngữ điệu thong thả, lời lẽ cao nhã, cử chỉ phù hợp đúng mực, nụ cười ấm áp rạng rỡ khiến Vân Diệp buồn nôn ba kiếp, đám thương gia, hào môn, đại tộc thì thán phục thành kính.
Nhìn kìa, vị tộc trưởng mặc nho phục nghe thái tử nhả ngọc phun châu cứ như được uống nước cam lộ, gật đầu lên hồi, mông đặt hờ lên đôn luyện đứng tấn, lão nho nửa đầu tóc bạc rồi mà luyện đứng tấn tới nửa bữa cơm ấy thế mà chân không lắc lư chút nào, khiến Vân Diệp huấn luyện quân sự nửa năm hổ thẹn vô ngần.
Vị kia không ổn rồi, cái lạnh cuối thu không ngăn nổi máu sôi sùng sục, đã sôi tới bốc khói rồi, hơi trắng lượn lờ trên đầu, đã đạt tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên, mỗi cái tội là mồ hôi rơi như mưa chẳng biết là kỳ môn dị thuật gì.
Ấy hai vị trên là còn khá đấy, nhờ công lực tinh thâm nên chống được, lão thương nhân cứ cắm đầu xuống đất kia chẳng là muốn học Thổ Hành Tôn độn thổ? Thái tử điện hạ rộng rãi, không để ý tới, đỡ thương nhân kia lên, cũng không ngồi xuống mà nói với mọi người:
- Vì cô là thái tử Đại Đường nên nhận một bái của các vị là tận lễ, còn giờ cô là một vãn bối, các vị không cần đa lễ nữa, lần này trù lương được mọi người tương trợ, cô xin đa tạ. Lũng được giáo hóa bao năm, có thịnh vượng hôm nay là toàn nhờ vào các vị, cô nhất định đem công lao tương trợ của các vị tấu lên trên. Cảm kích nhân nghĩa của các vị, cô chuẩn bị món quả mọn, để thể hiện lễ nghĩa.
Vân Diệp ra sân khấu, tám tráng hán mặc khôi giáp sáng loáng chia thành hai hàng nối nhau đi vào, tay đặt chuôi đao sát khí đằng đằng, hai nội thị theo đằng sau bê khay gỗ, bên trên dùng lụa đỏ chùm lấy. Vân Diệp đi tới vén lụa lên, chỉ thấy trên khay gỗ bày từng cuộn văn thư da dê, bên cái khay còn lại là huân chương phát ánh bác lấp loáng. Vân Diệp lấy một tấm văn thư quát lớn với lão nho:
- Thái tử dạy, Chu Thính Tùng quỳ tiếp.
Lão nho Chu Thính Tùng quỳ xuống cái rụp trước mặt Vân Diệp:
- Thảo dân Chu Thính Tùng nghe thái tử dạy bảo.
- Cô nghe Lũng có Lan Châu họ Chu tên Thính Tùng là người hành thiện, đức danh hiển hách, đặc biệt tuyên dương, để truyền giáo hóa, ban cho thiện nhân một ngân bài.
Lão nho nghe thấy đến đó dập đầu xuống đất kêu binh binh. Miễn lễ xong, hai chân không đứng lên nổi nữa, được nội thị nâng đỡ mới miễn cưỡng đứng được, ngón tay cứ như lên cơn động kinh, nước mắt đã chảy thành sông rồi. Vân Diệp chẳng bận lòng, lấy một tấm ngân bài có khắc "lễ thiện nhân gia", dùng cái gim ở đằng sau kẹp trước ngực lão nho, lụa màu hạnh vàng đeo thêm ngân bài bạc trông cực đẹp, lão nho ôm ngân bài quỳ xuống đất khóc không thành tiếng. Vân Diệp hô lớn:
Text được lấy tại TruyệnFULL.vn- Lễ xong.
Tám quân sĩ cũng vỗ ngực phát ra tiếng động như sấm rền, đồng thanh quát:
- Lễ xong.
Chín người khác trong trước sững sờ, lão nho kia chỉ trù lương hơn bọn họ có một trăm thạch mà được vinh diệu hiển hách như thế, lãi lớn rồi. Cái vị luyện thần công tam hoa tụ đỉnh hai mắt đỏ sậm có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, quỳ sụp dưới đất khuyên thế nào cũng không đứng dậy, chỉ nói trong nhà còn có hơn nghìn thạch lương thực mới nguyện góp công khuyển mã vì thái tử.
- Hoàng gia chỉ biểu dương người thành tâm, cung kính, chứ không phải là chút tiền lương nho nhỏ có thể đổi lấy được.
Vân Diệp biết phần thưởng chỉ có thể cắt bớt chứ không thể phát bừa, nếu không sẽ ảnh hưởng tới giá trị của nó, được không bằng mất, hiện giờ có tấm gương lão nho, lo gì không có lương thực.
Lão nho Chu Thính Tùng ngực ưỡn lên rõ cao, tay chắp sau lưng, đi như một tên Vương Bát, khoe uy phong trước mặt hương thân Lũng Hữu, hai đứa nhi tử lạ gom thêm đúng hai nghìn thạch lương chuyển tới. Lúc này Lũng Hữu đã gom được tới 30 vạn thạch lương, cơ bản đã đạt tới mục đích của Lão Trình.
Trong kinh lại có thiên sứ tới, có mật chỉ cho Trình Giảo Kim. Lý Thừa Càn, Vẫn Diệp được nhận... mỗi người 20 gậy.
Nhìn Vân Diệp bị phạt mà Lão Trình lại cười tủm tỉm, còn nói với thiên sứ hành hình:
- Thằng tiểu tử này đáng đánh lắm, gần đây lão phu không tìm được cớ đánh nó, giờ hoàng hậu nương nương giúp lão phu hả giận, đúng là khoan khoái lòng người.
Ván gỗ đánh lên mông hết cái này tới cái khác, Vân Diệp kêu gào liên hồi, trong lòng ủy khuất, nhưng nói với ai đây?
Nói hai mươi cái là hai mươi cái, nói không được ảnh hưởng tới về kinh là không ảnh hưởng, hai vị hành hình sớm đã luyện lới lô hỏa thuần thành, mông xanh tím tái vậy mà lại chẳng có lấy một chút máu nào. May mà ăn đòn không phải chỉ có mình y, kêu gào bên cạnh còn có một vị thái tử điện hạ, vốn thái tử ăn một đòn chỉ kêu "hự" một tiếng, nhưng mà chịu không nổi Vân Diệp bên cảnh gào thét thảm thiết, làm huynh đệ nghĩa khí phải đặt lên hàng đầu, nên đành mất mặt cùng.
Thái tử, Vân Diệp ăn đòn, Lão Trình, Lão Ngưu thì nâng chén chúc mừng, từ khi nhìn thấy lương thực chất cao như núi, sắc mặt Lão Trình, Lão Ngưu nhẹ nhõm hơn nhiều, điều động dân phu không ngừng đem lương thực vận chuyển về kinh thành.
Vân Diệp không biết Lão Trình nhận được ý chỉ gì mà lại không để nạn châu chấu sắp tới vào mắt, Lão Ngưu cái vị thánh nhân từng thề không để một người nào phải chết đói dường như cũng chằng buồn lo gì nữa, dáng vẻ như mọi việc đã nắm chắc trong tay. Thôi kệ xác bọn họ, mình đã làm hết trách nhiệm rồi, nếu còn có phiền toái gì thì không liên quan gì tới mình nữa. Chỉ là lần này ăn đòn thật là oan uổng. Lý Nhị là hoàng đế, ông ta muốn đánh ai thì đánh, nhưng mình đắc tội với hoàng hậu bao giờ, vị hiền hậu nổi danh lịch sử vì sao lại kiếm chuyện với ta? Vân Diệp nghĩ mãi mà không thông.
Thánh chỉ nói toàn bộ Tả Vũ Vệ doanh nhổ trại về kinh, phải tới trong kỳ hạn. Nói cách khác trong vòng năm ngày phải lên đường, chuyện vận lương giao cho quan phủ đương địa. Tả Vũ vệ trù lương do Vân Diệp phụ trách, sổ sách dầy cộp, bàn giao tài vụ không phải một ngày hai ngày là làm rõ được, mông thì đánh nát, thâm tím hết cả. Nhưng giao tiếp lương thực là chuyện lớn không thể giao cho người khác, đành bảo thân binh khiêng đi khắp quân doanh.
Trời đã tối, Vân Diệp vừa đói vừa mệt, mông thì vẫn đau dữ dội, đi qua lều thái tử liếc một cái liền tức bể phổi, sao mỗi mình ta phải mang thương tích làm việc? Thái tử nhà ngươi thì năm trên giường, có người đem từng quả nho đút vào miệng? Đã chọn toàn quả ngon, miệng còn lẩm bẩm cái gì mà:" Tiểu Diệp cũng bị mẫu hậu đánh, người không khỏe, số nho còn lại để cho Tiểu Diệp đi."