Khí lạnh từ Bắc Hải xa xôi thổi tới khiến xung quanh quấy đảo bởi cái rét, phiến lá úa tàn cuối cùng còn quyến luyến trên cành cũng bị tước đi, phơ phất trong cơn gió lạnh. Các loại huấn luyện trong quân doanh vẫn không hề ngừng lại. Trình Xử Mặc tay quấn vải, đấm liến hồi vào cọc gỗ, vải đã có sắc máu, ánh mắt của hắn vẫn kiên định như chẳng hề nhìn thấy, nắm đấm vẫn nện mạnh vào cột. Lý Hoài Nhân, Trường Tôn Xung đứng ở bên cạnh hắn, cũng đang đấm cột, tay cũng đầm đìa máu. Không một ai bận tâm, 200 người không ai chú ý tay có phải đang chảy máu hay không, chỉ quan tâm bao giờ mới đấm gãy được cột gỗ. Mồ hôi chảy trên cái lưng trần, trên đầu hơi nước lượn lờ, hít hơi ra quyền, thở ra xuất kích, cứ như người sắt không hề biết mỏi mệt.
Lý Thừa Càn và Vân Diệp đứng ngay bên ngoài sân xem, Trình Giảo Kim chỉ cho phép bọn họ tham gia rèn luyện buổi sáng, chính là mỗi ngày vác nặng chạy 20 dặm. Lúc này hai người bọn họ mặc da cừu dày, hai tay cuộn trong ống tay áo, nói cười hỉ hả, từ sau khi đem khoai tây tặng đi, Lý Thừa Càn cứ không có chuyện gì là tìm Vân Diệp chuyện trò. Đương nhiên mỹ tửu mà hắn đem từ kinh thành tới cũng thuộc về Vân Diệp hết.
Lý Thừa Càn là đứa trẻ ngoan,Vân Diệp đánh giá như thế, tuổi nhỏ vậy mà đã mang một thân học vấn, đối đãi với người khác lịch sự, nói chuyện là cười, chẳng hề nhìn ra là người hoàng gia. Nhìn thấy sĩ tốt khổ cực thì hắn lo lắng, nhìn thấy bách tính xung quanh không có cái ăn cái mặc cũng biết nóng ruột, một thiến niên thiện lương, thông tuệ như thế mà mấy năm sau sẽ biến thành cực kỳ bạo ngược, tâm lý biến thái, cùng Lý Thái chơi trò đánh trận bằng người thật, là liều mạng thực sự, đao đâm thấy máu. Rồi cùng mỹ nam Xứng Tâm, Như Ý đi chơi Bối Sơn. Từng một dạo muốn giết chết phụ thân của mình.
Nguyên nhân là vì sao? Vân Diệp có hơi tò mò. Lý Thừa Càn thấy Vân Diệp đang nhìn mình, chả hiểu ra sao, bởi vì ánh mắt của Vân Diệp rất lạ, có chút thương hại, nhưng đa phần là tò mò.
- Tiểu Diệp ngươi nhìn ta làm gì? Có cái gì không phải à?
Lý Thừa Càn xoa mặt mình, vừa rồi dấu vết ăn vụng thịt đã lau sạch rồi cơ mà. Nhiều ngày tiếp xúc khiến Lý Thừa Càn ở trong mắt Vân Diệp đã chẳng còn cảm giác cao quý nữa, sau cái ngày ăn thịt bò nấu khoai tây, hắn chẳng còn chút khẩu vị nào với món ăn do ngự trù làm ra nữa. Biết được Vân Diệp có nhà bếp riêng, liền ngày ngày tới ăn chầu uống chực.
Hoàng Chí Ân thi thoảng lại chạy tới cùng Vân Diệp tham khảo toán học, hắn ở một bên nghe, đôi khi chen vào được một hai câu, mặc dù không phải là trí tuệ gì, nhưng cũng có kiến thức của mình, làm Hoàng Chí Ân kinh ngạc không thôi, nịnh hắn là thiên tài, nếu một lòng học toán học, ngày sau nhất định thành bậc thầy một đời.
Đương nhiên do trình độ toán học của thời Đường nhìn chung là rất thấp, trong mắt Vân Diệp thì chỉ đạt độ khó của sơ trung, đa phần là do y giảng giải, Hoàng Chí Ân nghe, còn Lý Thừa Càn ghi chép. Mấy ngày qua hắn đã ghi chép được một chồng dầy, xem ra bất kể có hiểu hay không thì hắn cũng ghi chép lại hết. Đó mới là tinh thần học tập chứ cái con heo Trình Xử Mặc chỉ biết ngồi ngáp ngắn ngáp dài, mười mấy ngày trời mà không nhớ nổi hết chữ số ả rập. Vân Diệp có dạo nổi giận, không ngờ hắn đường hoàng hỏi:
- Chúng ta là huynh đệ phải không?
Vân Diệp gật đầu.
- Vậy học vấn của ngươi chính là của ta, có gì khác biệt? Học vấn là để dùng, khi nào dùng ta tìm ngươi là được, việc quái gì ta phải ra sức học?
Vân Diệp hoàn toàn mất đi hứng thú giáo dục Trình Xử Mặc. May mà có đứa học sinh ngoan Lý Thừa Càn này, nói là hiểu, học là thông, khiến lòng già của Vân Diệp được vỗ về lắm lắm.
- Điện hạ là con cháu hoàng gia, là chủ nhân tương lai của Đại Đường, hiện giờ hạ quan nhìn thế nào cũng không thấy điện hạ có khí Vương Bát.
- Khí Vương Bát là sao?
Vẫn cái thói xấu gì cũng hỏi đến nơi đến chốn:
- Chính là toàn thân phát tán ra sức hút cá nhân mạnh mẽ, khiến hiền sĩ thiên hạ phải quỳ bái, ví dụ như phụ hoàng của điện hạ, anh tài khắp nơi đều nghe lời, năm xưa mưu sĩ dưới trướng như mây, mãnh tướng như mưa, búng tay một cái quần hùng tan tành. Đó chính là khí Vương Bát.
- Đó là bá khí hoàng gia, không phải khí Vương Bát, giỏi lắm, ngươi lại dám nói xấu phụ hoàng ta, lại còn lừa gạt ta. Nếu như hôm nay không mang thực ăn ngon bịt miệng ta, sau khi về kinh nếu chẳng may lỡ miệng trước mặt phụ hoàng, hừm!
Thật là bất ngờ đấy, chẳng lẽ cái thời này đã có cái tên Vương Bát, phải biết rằng rùa là con thú may mắn ở thời Đường, rất nhiều người tên có chữ Quy, ví dụ như Lý Quy Nhiên, cái thằng oắt này lừa ta đây.
- Nói bậy bạ, hạ quan nói xấu bệ hạ ra sao, điện hạ phải nói cho rõ ràng.
Tuổi không lớn mà mưu mô không nhỏ, song trong mắt ta đây còn non lắm. Lý Thừa Càn ấp úng chẳng nói lên lời.
- Đừng ấp úng nữa, đám Tiểu Mặc, Tiểu Xung, người xấu đều thu quân rồi, chúng ta cũng đừng đứng đây chịu lạnh rồi rụt đầu vào như rùa.
Vẫn là cái trò đó, toàn thân ngâm mình trong nước thuốc, chỉ là không có tiếng sói tru quỷ gào nữa, ai nấy đầu nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn buông lỏng cơ thịt, để thân thể được nghỉ ngơi tốt nhất. Nửa canh giờ sau nước bắt đầu lạnh, từng người tự mình bò ra khỏi thùng, được xoa bóp bên cạnh đống lửa lớn. Năm tháng rèn luyện gian khổ đã biến đổi hoàn toàn cơ bắp của bọn họ, Trình Xử Mặc mặc mỗi quần đùi đứng trong gió lạnh mà không hề thấy lạnh, làn da màu đồng sáng bóng, cơ bụng thành hình bốn múi cực đẹp. Hiện giờ huấn luyện mỗi ngày với hắn chỉ là trò vặn, đấm cọc gỗ thuần túy chỉ là trò chơi kích thích bọn họ tự tìm lấy. Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân đều không kém là bao, ba người đứng thành hàng, thì hai chữ dũng sĩ là cách xưng hô thỏa đáng nhất.
- Tiểu Mặc, Tiểu Xung, người xấu, hôm nay ta làm lẩu không biết các ngươi có ăn không?
( Hoài Nhân, đọc trại đi thành Hoại Nhân, hoại trong bại hoại)
Lời Vân Diệp vừa mới dứt thì ba dũng sĩ biến thành ba hèn sĩ, khom lưng uốn gối, nước dãi đầy miệng, thô bỉ vô cùng. Mau chóng khoác áo da cừu, phanh cả ngực kéo Vân Diệp chạy về lều. nguồn TruyệnFULL.vn
Lý Thừa Càn đang đặt một cái nồi sắt lên bếp lò, cái lò này do Vân Diệp đặc chế, tìm một cây trúc lớn, lắp ở lỗ thoát khói làm ống khói, đốt bằng than. Mới đầu Lão Trình còn lo sẽ trúng độc than, không ngờ sau khi lắp ống trúc xong trong lều không có chút mùi khói nào, lại hết sức ấm áp. Sau khi làm cho bản thân một cái xong rồi không hỏi han tới nữa.
Năm người ngồi quây quanh lò lửa, một bầu rượu mạnh truyền nhau, không nhiều, mỗi người làm vào hớp để ấm thân mà thôi. Mùi thơm từ trong nồi bốc lên, Vân Diệp mở nắp, một nồi thịt trâu với rau xuất hiện trước mặt mọi người, hít vị rau hút đầy mỡ trâu khiến cả năm người thèm ăn lắm rồi, cái vị cay cay át đi vị tanh của thịt trâu, không có ớt, Vân Diệp đành dùng cây thù du thay thế, mặc dù không phải vị cay chính tông, song có còn hơn không.
Vừa ăn vừa tán gẫu, bất giác nói tới Đột Quyết, xỉ nhục năm xưa khiến đám quân nhân trẻ khắc cốt ghi lòng. Nhớ tới công tích vĩ đại của Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh đuổi Hung Nô tới tận Cư Tư, Ban Siêu tung hoành Tây Vực, còn bản thân lại vẫn nằm gai nếm mật đợi thời khắc phục thù. Trường Tôn Xung cầm đao lên, lấy đũa gõ sống đao:
- Phong tuyết trường vân ám tuyết sơn, tương quân thiết mã việt hàn xuyên, bách tử chích thị tầm thường sự, bất khiếu hung nô quá hạ lan.
(Gió tuyết mây dầy phủ Tuyết Sơn, tướng quân thiết mã vượt Hàn Xuyên, cái chết chẳng qua là chuyện vặt, không để Hung Nô vượt Hạ Lan.)