Âm hàn của mùa thu dễ xâm nhập vào xương cốt, để lại mầm bệnh, bản thân Lão Trình là cái ví dụ sống sờ sờ ra đó, chưa tới 50 tuổi, bề ngoài trông cường tráng thật đấy, thực ra về tới lều soái là luôn mồm kêu khổ. Đầu gối sưng vù, Trình Xử Mặc tối nào cũng phải xoa bóp thông máu cho, thuốc men cũng uống hết chén này tới chén khác mà không tác dụng gì.
Vân Diệp không mang theo thuốc trị viêm khớp, đành lấy thuốc kháng sinh khuyên Lão Trình uống, ai ngờ Lão Trình biết thuốc này quý giá, lệnh Vân Diệp không tùy tiện cho người khác, kể cả bản thân.
Ngưu Tiến Đạt cũng giảm bớt số lần đi tuần, mỗi khi tới đâu chỉ có thể ngồi chứ đứng không nổi, xem ra cái lão già này cũng bị hành cho khốn đốn. Thời Đường người trưởng thành chỉ cần quá 50 tuổi mà mất thì được coi là hỉ tang rồi. Hệ thống vệ sinh không phát triển, thức ăn thiếu thốn, chiến loạn liên miên làm tuổi thọ thường không cao. Không giống đời sau 50 tuổi chính là lúc quan viên cao cấp hùng tâm bộc phát, làm thêm một hai chục năm cũng chẳng thành vấn đề.
Lời khuyên ngừng huấn luyện vào ngày mưa bị Vân Diệp nuốt trợn nuốt trạo xuống, sự thực bày ra đó, mấy năm sau chính là thời dùng binh cao độ của Đại Đường, thêm một đội quân tinh nhuệ là thêm một phần thắng, Lão Trình chẳng bận tâm những người kia có để lại mềm bệnh hay không, chỉ cần Đại Đường cường thịnh, ngay cả tính mạng bản thân, ông ta cũng chẳng để ý.
Phải thừa nhận rằng ông ta là con người đơn thuẩn, là quân nhân tốt, không chỉ ông ta mà cả đám con ông cháu cha trong quân doanh phần đông cũng mang giác ngộ này, nên khổ cực đến mấy cũng cắn răng mà chịu.
Vượt chướng ngại vật chỉ dựa vào một cái giây thừng ở vách núi hiểm trở, leo từ trên xuống dưới. Vân Diệp chỉ nhìn thôi mà đã thấy váng đầu, bọn họ phải mặc giáp trụ leo lên. Chuyện này vượt khỏi kế hoạch huấn luyện mà Vân Diệp định ra rồi, Lão Trình, Lão Ngưu và đám lão tướng bổ xung thêm chương trình này.
Ba tháng huấn luyện đem lại hiệu quả, cái đám kia giờ leo tường vượt ngói như đi trên đất bằng, hành quân tập kích trăm dặm dễ như trở bàn tay, đánh lén, ám sát, phá vây, bắt giặc dễ như cơm bữa. Điều duy nhất không ngờ tới là xẻng công binh của Vân Diệp được dùng là vũ khí chính, trang bị thêm nỏ cứng, dao găm, liền thành hệ thống trang bị.
Trong cuộc khảo hạch thường lệ mười ngày trước, một nghìn người bao vây truy sát 200 người trong phạm vi 50 dặm, bị đám kia đánh cho tan tác, đó còn là giao phong chính diện, nếu như để mặc đám Trình Xử Mặc tự do phát huy thì 1000 người kia sẽ không còn ai sống sót.
Sau khi đánh giá tỉ mỉ sức chiến đấu của họ, Ngưu Tiến Đạt cho rằng không có tinh nhuệ đông gấp mười lần bao vây thì không giữ nổi 200 người này. Nếu như ở địa hình đặc thù như núi cao, rừng sâu, thành thị thì năng lực của bọn họ là vô hạn. Đương nhiên đó là hiệu quả trải qua 2 năm huấn luyện cơ, ngay cả Lão Trình cũng mong đợi một đội quân như thế, tin rằng chẳng bao lâu nữa Lý Nhị bệ hạ sẽ không để đội quân tinh nhuệ này tiêu hao uổng phí tuổi xuân.
Hôm nay là ngày trọng đại, lá của khoai tây đã khô héo, có thể thu hoạch được rồi. Lý Thừa Càn dậy từ rất sớm, được nội thị hầu hạ rửa ráy xong liền tới lều cỏ. Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt cùng các vị quan viên thất phẩm trở lên đã mặc triều phục đợi từ lâu. Hương án dài sáu xích đặt ở bãi đất trống trước lều cỏ, bên trên có trâu, dê nguyên con, đầu heo, hoa quả, bánh trái, ở giữa là lư hương bằng đồng cực lớn.
Vân Diệp mặc quan phục ngũ phẩm, mẹ nó chứ màu đỏ nhạt chứ không phải là màu tím như đám Lão Trình, tay cầm thứ triều vật gọi là túi kim ngư, mũ quan dệt bằng tơ mới toanh, mấy cái giải màu đen rũ xuống tự nhiên, oai phong lẫm liệt, đoan trang nghiêm nghị, trông rất có khí phái trọng thần.
Vân Diệp quay đầu ngó nghiêng, sao bên cạnh toàn là nhân vật cấp đại thúc, ai nấy mặc áo như cua luộc chín, tinh thần phấn chấn. Nhìn xuống phía dưới mới vui lên, đám Trình Xử Mặc, Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân mặc lục bào, đội mũ quan giống như con bọ ngựa. Vân Diệp còn háy mắt với bọn họ một phen, đang định trò chuyện thì có tiếng Lão Ngưu hắng giọng, vội im miệng ngay.
Đợi ánh mặt trời đầu tiên chiếu tới, Lý Thừa Càn cầm ba nén hương lớn châm vào nến, trừ Lão Ngưu đứng ở bên hương án thì những người khác theo thái từ quỳ xuống lạy trời. Thái tử dâng hương xong xoa người lấy trong mình ra cuộn lụa vàng, dùng giọng vịt đực tuổi vỡ giọng đọc: Bạn đang đọc chuyện tại
TruyệnFULL.vn- Bệ hạ có biểu tấu với trời, chư thần quỳ bái.
Mọi người quỳ cả rồi mới đọc biểu chương của hoàng đế, khúc đầu không phải cho trời xanh bao la, mà là Thần Nông trong Tam Hoàng, nhớ lại công tích của Thần Nông, rồi biểu thị cuộc sống hạnh phúc ngày nay đều tới từ di sản của Thần Nông, rồi báo cáo có lương thực mới ra đời, xin Thần Nông lão nhân gia tiếp tục phù hộ Đại Đường mưa thuận gió hòa, ngũ cốc bội thu. Xong rồi đốt cho Thần Nông xem.
Chẳng biết Thần Nông có xem được không, có vui không chứ Vân Diệp thì không vui lắm, khoai tây mà mình khổ cực vất vả mang theo, giờ vinh quang đều thuộc về Thần Nông, thật quá đau lòng.
Năm cái chum lớn được mang ra, Lão Ngưu mắt nhìn không chớp, mấy tháng qua Lão Ngưu vì nó mà lo lắng tới héo hon, ngày tỉ mỉ chiếu cố, tưới nước xới đất, bắt sâu nhổ cỏ, thiếu mỗi đường rửa lá mỗi ngày một lần, giờ cuối cùng cũng thu hoạch, sao chẳng kích động.
Lão Trình thì lại lo chẳng may không có sản lượng cao như Vân Diệp nói thì là tội khi quân, ông hơi hối hận đem chuyện này lên trên quá sớm.
- Vân đại nhân am hiểu điềm lành nhất, mời ra tay thu hoạch.
Lý Thừa Càn cũng kích động vô cùng, ra tay hai lần không biết phải bắt đầu từ đâu, quay lại mời Vân Diệp:
Vân Diệp lấy làm lạ nhìn mọi người, thu hoạch mấy củ khoai tây chả lẽ còn có vấn đề gì à? Đưa tay tóm lấy lá khoai tây rút mạnh lên, thấy Lão Ngưu run lẩy bẩy cứ như là nhổ trym ông ta vậy. Nhìn khoai tây trong tay Vân Diệp, ai nấy hít thật sâu, chỉ thấy rễ có ba củ khoai tây to bằng nắm đấm, mỗi củ nặng hơn một cân, chu choa, một cây cho ba cân, một mẫu trồng nghìn cây chẳng phải có ba nghìn cân à? Cho dù cây này được chăm sóc tỉ mỉ, ở ruộng lớn không có sản lượng như thế, trừ hao nhiều lắm cũng phải 1500 cân, một đảm chừng 120 cân, vậy là tới 12 - 13thạch rồi, xem ra tên tiểu tử Vân Diệp trước đó đã đề phòng nói sản lượng thấp hơn, chỉ báo sản lượng thấp nhất.
Trình Giảo Kim cực kỳ hài lòng, bất kể là do Vân Diệp cẩn thận, hay do sản lượng vượt dự đoán cũng được. Ngưu Tiến Đạt khóc nức nở, Lý Thừa Càn ngồi bệt xuống đất, mọi người đi tới định nhìn cho rõ ràng, Ngưu Tiến Đạt đang khóc nhảy dựng lên rống to:
- Toàn bộ đừng lui về sau, còn tiến tới, chém!
Mọi người mới vội vàng lui về. Vân Diệp gãi đầu:
- Không ổn, sao bé thế?
Mọi người nghe cầu này ngã lăn quay cả đám, thái tử mặt tươi cười đang định vờ vịt an ủi Vân Diệp, nhưng thấy y cầm một tảng đá lớn, choang một phát, cái chum nứt toác, đất trong chum đổ ra, y dùng tay moi đất, tới khi bới được ba củ khoai tây mới gật đầu hài lòng. Phát hiện xung quanh hơi yên tĩnh, quay lại mới phát hiện mọi người trố mắt nhìn ba củ khoai trong tay mình. Mất nửa ngày trời Ngưu Tiến Bật mới hét lên:
- Trời ơi, 50 thạch.