Khỏi phải nói chuyện hai huynh đệ bá vai bá cổ đi tắm rửa, Trình đại tướng quân ngồi ở trong lều đợi mãi chẳng thấy người đâu, lòng lẩm bẩm, chẳng lẽ tên tiểu tử đó có tài thực? Mình không tới kiểm tra trước mặt là giữ lại vài phần thể diện cho tên tiểu tử đó, không ngờ tên tiểu tử này có thể đối trận với Hoàng Chí Ân lâu như thế, thật lợi hại.
Hoàng Chí Ân cũng có thể coi là người tài toán học trong thành, vì giải quyết vấn đề hậu cần đại quân, mình phải bỏ thể diện tìm Lưu Tín Hào mấy lần, cái lão già đó còn lên mặt với mình, nể lắm mới bảo Hoàng Chí Ân tới giúp mình, Hoàng Chí Ân cũng không uổng tài danh, hậu cần trong quân thuận lợi hơn nhiều, giờ Vân tiểu tử có thể so tài với hắn lâu như thế, thật không dễ dàng.
Lão phu nhìn lầm rồi, chú nhóc 14 tuổi có thể so tài với trung niên 40 tuổi mà không thua kém, sau khi lớn lên sẽ thành loại yêu nghiệt gì đây.
Nghĩ tới đó Lão Trình không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi tới lều soái, từ xa xa đã thấy một đám người đứng vây quanh cửa lều, nhưng lại im phăng phắc. Đám quân sĩ thấy đại tướng quân tới thì tản đi hết, chỉ thấy Hoàng Chí Ân phủ phục trên mặt đất, miệng lẩm bẩm luôn mồm, tay gạch gạch vẽ vẽ, người đầy bụi đất cứ như bị điên, còn bóng dáng Vân Diệp không thấy đâu. nguồn TruyệnFULL.vn
Lão Trình nổi lòng hiếu kỳ, gọi thân vệ tới hỏ có chuyện gì, Vân Diệp đi đâu? Thân vệ kia cũng theo Trình Xử Mực đi tới mỏ muối, được thấy chuyện làm muối, nghe sự tích thần kỳ của hầu vương, sớm phục Vân Diệp sát đất, đợi đại tướng quân hỏi mình lâu rồi, mặt khinh bỉ kể chuyện Vân Diệp vài ba lời làm Hoàng Chí Ân bị điên ra sao.
Lão Trình nhìn Hoàng Chí Ân vẫn bò ra đất tính toán, bảo thân vệ mang cho ông ta cái dù che nắng, chuẩn bị sẵn trà nước rồi trở về lều soái. Vừa mới vào lều, một tiếng cười lớn cực kỳ thống khoái truyền ra ngoài.
Trải qua hai tháng bôn ba gian khổ, Vân Diệp sống cuộc sống như lợn, mỗi ngày ngủ tới lúc chán chê thì tỉnh, không cần lo thiếu thức ăn, không phải lo thiếu áo mặc. Buổi sáng có người bê nước nới cho rửa mặt, ngay cả gậy chải răng cũng chuẩn bị sẵn, gậy chải răng là một cái gậy nhỏ một đầu làm ít lông, chấm ít muối để đánh răng, loại bàn chải đơn giản. Có điều Vân Diệp có bàn chải, không cần dùng tới cành cây, chỉ là khi y đang dùng bàn chải của mình vừa rung đùi vừa đánh răng thì gặp phải tai họa bất ngờ.
Trình Xử Mặc thấy Vân Diệp miệng đầy bọt trắng, toàn thân run rẩy liền phi thân tới, đè chặt Vân Diệp xuống đất, cố gắng kéo thẳng tứ chi của y ra, bóp miệng y, nhét khăn vào đồng thời buộc ở sau đầu. Cởi đai lưng ra, vòng mấy vòng trên đùi, tay cũng bị trói vào hông, toàn thân bị trói thành cái bánh tét, Vân Diệp cứ trừng mắt nhìn Trình Xử Mặc không hiểu ra sao, vừa xong còn yên lành đánh răng với nhau, đột nhiên lại trói mình, còn trói biến thái như thế, chẳng lẽ tên này có sở thích đặc biệt gì?
Trình Xử Mặc lúc này mới thở phào, xoay người chạy, vừa chạy vừa hô:
- Đại phu, đại phu mau tới đây, huynh đệ của ta bị động kinh.
Nghe tên khốn đó hô như thế, Vân Diệp muốn đập đầu chết luôn, lão tử chỉ đánh răng thôi mà, có cần trói lại, còn vu khống lão tử bị động kinh không? Con mẹ ngươi, dùng cái gì nhét miệng ta thế, đừng nói là khăn tay của ngươi, hôm qua còn thấy hắn dùng để lau nách. Nghĩ tới đó đủ thứ mùi vị cổ quái truyền ra, Vân Diệp mắt trợn trừng, ngất luôn.
Khi tỉnh lại thì bản thân nằm trong quân trướng, Vân Diệp nhìn thấy Trình Giảo Kim mặt đầy âu lo, vừa định lên tiếng thì Lão Trình chặn miệng Vân Diệp lại, thương tiếc nói:
- Hiền chất chớ nói nhiều, cứ an tâm dưỡng bệnh làm trọng, từ xưa trên đời không có chuyện gì thập toàn thập mỹ, hiền chất là tuấn tài hiếm có trên đời, cái khác chưa nói, riêng thuật làm muối, đừng nói là vì Đại Đường ta thêm một cách cứu mạng, riêng giải nỗi khổ thiếu muối đất Lung có thể nói ân trạch của chúng sinh, một đề toán học có thể khiến Hoàng Chí Ân xưa nay kiêu ngạo phải cúi đầu, cầm đuốc bò dưới đất tính toán cả đêm xưng là kỳ tài. Trời cao bất nhân, lại khiến hiền chất gặp phải bệnh dữ này, thật khiến người ta oán tiếc. Cứ dưỡng bệnh cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, bệnh khỏi rồi, chỗ lão phu cần nhờ cậy còn nhiều.
Vân Diệp đưa tay ra run rẩy chỉ vào Trình Xử Mặc dương dương đắc ý đứng bên cạnh, Trình Xử Mặc nhét ngay tay y vào trong chăn, mặt chưa hoàn hồn:
- Huynh đệ đừng nói nhiều, an tâm dưỡng bệnh đi, may mà ngu huynh thấy tình thế không ổn, ra tay nhanh, nếu không huynh đệ đã cắn đứt lưỡi thì nguy rồi, lời cảm tạ không cần nói nữa, ai bảo chúng ta là huynh đệ.
Nghe lời vô sỉ như thế, Vân Diệp đang định nhảy lên bóp chết tên khốn này thì bên ngoài lều truyền tới một trận huyên náo, tiếng kéo dài chói tai vang lên:
- Thiên sứ tới, Vân Diệp thư ký hành quân Lan Châu vệ tiếp chỉ.
Vân Diệp vừa định nhảy lên lập tức chui lại vào chăn, y không biết tiếp chỉ ra sao, rồi vì sao lại có ý chỉ truyền cho mình, chẳng lẽ Lý Nhị bệ hạ đã biết tới sự tồn tại của mình, chuyện này đáng sợ. Thường nghe người xưa còn có thể bấm quẻ tính cổ kim, có khi gốc gác của mình đều bị người ta biết rõ, bằng vào chút tài vặt của mình, làm ăn được cái gì? Đang tiến thoái lưỡng nan thì nghe Trình Giảo Kim nói:
- Quái lạ, tấu của lão phu mới đưa lên hơn tháng, sao hôm nay đã có ý chỉ hạ xuống, để lão phu xem sao.
Nói xong bước khỏi quân trướng.
Trình Xử Mặc nói nhỏ với Vân Diệp:
- Cha báo công lao của đệ lên trên, bệ hạ phê rồi, để ca ca đi xem.
Nói rồi cũng chạy nốt.
Vân Diệp co mình trong chăn, đầu óc bấn loạn, trong thời gian ngắn không nghĩ được cái gì, cho dù trước kia đã tưởng tượng ra cảnh này, nhưng khi chuyện tới lại trù trừ, không biết phải đối diện ra sao. Cũng tốt, giả bệnh cũng là một loại lựa chọn.
Không lâu sau, Trình Giảo Kim cùng một người trẻ tuổi đi vào, thấy hắn đầu đội mũ, trên khảm một miếng bạch ngọc, người mặc áo bào cổ tròn, hông thắt đai, chân đi đôi giày đế mỏng, trông rất có tinh thần, mặt trắng không râu, song hai mắt linh động vô cùng, chưa nói đã cười:
- Choa choa, đây chính là Vân công tử kỳ chiêu giải nguy sao, bệ hạ nghe nói công tử ở Lũng dùng kỹ xảo thần kỳ chế muối giải nỗi khổ thiếu muối nơi này, lòng nhan mừng rỡ, đặc biệt lệnh cha gia ngày đêm đi gấp tới Lũng, thay bệ hạ nhìn cho kỹ kỳ tài mười bốn tuổi, hôm nay được gặp quả nhiên là nhân tài.
- Đại nhân chê cười rồi, đại nhân tới tuyên chỉ, Vân Diệp lại vướng bệnh nằm giường, thất lễ quá.
Vân Diệp không biết xưng hô với thái giám ra sao, liền dùng đại nhân thay thế, dù sao chỉ cần là quan thì không sai được, thái giám cũng là quan mà, nói xong vờ vịt muốn bò dậy:
Viên thái giám kia vội ấn Vân Diệp xuống, giọng vẫn cứ the thé:
- Vân công tử có bệnh trên người, quốc công gia đã nói rồi, không cần ngồi dậy nữa, bệ hạ xưa nay cầu hiền tài như khát nước, ắt không trách sự thất lễ nhỏ này, gia gia cũng không xứng gọi là đại nhân, công tử cứ gọi Lưu nội thị là được.
Rồi đứng phía nam xoay lưng về hướng bắc, Lão Trình đứng sang một bên, Lưu nội thị hắng giọng:
- Phụng thiên thừa vận, thiên tử chiếu viết, nay có lương gia tử họ Vân tên Diệp, từ nhỏ....
Viên thái giám đọc đúng một tuần trà, trừ cái phần mở đầu thì Vân Diệp không hiểu đoạn cổ văn này rốt cuộc nói cái gì, khó khăn lắm mới nghe thấy tước vị Bình An huyện nam, đại khái là phong mình tước vị, minh cũng là tước gia rồi?
Đợi Lưu nội thị đọc xong, Trình Giảo Kim đỡ Vân Diệp ở trên giường ba quỳ chín lạy. Lưu nội thị lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười, liên tục chắp tay thi lễ:
- Chúc mừng tước gia, chúc mừng tước gia, mười bốn tuổi phong nam, ngày sau phong hầu có thể thấy được rồi.
Vân Diệp biết cái tên này đang đòi tiền mừng, sờ khắp toàn thân chẳng có châu báu ngọc ngà gì để thưởng, đang xấu hổ thì Trình Xử Mặc bê một cái khay vào, cười hì hì nói với Lưu nội thị:
- Làm phiền nội thị bôn ba ngàn dặm, huynh đệ của ta cảm kích bất tận, sao có thể để nội thị tay không trở về, chút lòng thành nho nhỏ, mong nội thị chớ chê.
Lưu nội thị là người khôn khéo, cười tủm tỉm nhận lấy cái khay, thi lễ với Vân Diệp:
- Đa tạ tước gia ban thưởng.
Lại thi lễ với Trình Giảo Kim rồi mới bê khay lui khỏi lều.