Dược Thần

Chương 1445: Kiệt Sâm toi mạng?

- Cường giả không phải Linh Thần...

Thanh âm kia lại vang lên, tràn đầy vẻ lạnh lùng.

- ... Thì chính là cửu tử nhất sinh, cái này vẫn là xem vận khí như thế nào.

- Cửu tử nhất sinh, còn phải nhìn vào vận khí?

Kiệt Sâm triệt để ngây dại.

- Tốt rồi, ngươi có nửa canh giờ để suy nghĩ. Nửa canh giờ sau, cửa đá đó sẽ biến mất, lúc ấy thì ngươi cũng chì có thể ở lại chỗ này, mau chóng đưa ra quyết định đi.

Thời gian trôi qua, thanh âm kia biến mất.

- Chỉ có nửa canh giờ để chuẩn bị, làm sao bây giờ?

Trong nội tâm Kiệt Sâm rất là trầm trọng, hắn không nghi ngờ chủ nhân thanh âm này sẽ nói dối vì ý thức có thể lưu lại Thần Vương Sơn này tuyệt đối là cường giả chí cao vô thượng năm đó, thậm chí Kiệt Sâm còn ẩn ẩn cảm thấy địa vị chủ nhân thanh âm này còn hơn Sát Thần Bố La Đặc tại Linh Thú sơn mạch.

- Mặc kệ, trước tiên đi vào rồi tính.

Kiệt Sâm đi vài bước vào cửa đá, ánh mắt hướng về chỗ sâu bên trong.

- Cái này... Rõ ràng là thập tử vô sinh a!

Sau khi nhìn thấy tràng cảnh trước mặt, Kiệt Sâm không khỏi chấn động.

Sau cửa đá là một con đường hẹp quanh co rộng chỉ ước chừng một mét, dưới đường nhỏ là một mảnh sâu hoắm rỗng tuếch, sâu không thấy đáy nhưng ở cuối cùng, Kiệt Sâm có thể nhìn thấy đại lượng sương mù xám không ngừng phập phồng, giống như là biển mấy tràn ngập trong từng ánh mắt của KIệt Sâm.

Những sương mù màu xám này không ngừng phập phồng, giống như là sóng cả mãnh liệt nơi biển cả, ngẫu nhiên còn có từng đạo bọt nước vừa thô vừa to từ biển mây phóng lên trời, xông lên thiên không rồi sau đó rơi xuống, bao phủ thạch đường kia, tỏa khắp hết thảy rồi cuối cùng ngã vào trong đám mây dưới đáy thâm uyên này.

- Vù vù!

Ngẫu nhiên còn có đạo đạo gió lốc màu đen quét qua, xuất hiện đột ngột rồi tiêu thất trong hư không.

Sương mù xám, gió lốc, thậm chí Kiệt Sâm còn có thể nhìn thấy một cỗ khí lưu vô hình thổi qua từ con đường nhỏ bên cạnh.

Cho dù những công kích khí lưu, gió lốc, sương mù này đều rất nhỏ, ở bên ngoài thì không có chút nào đáng kể nhưng ở chiến trường Chư Thần, KIệt Sâm minh bạch bất luận một thứ gì nhìn như vô hại cũng đều có thể gây hại đến tính mạng của người khác, chỉ cần bất luận một đạo công kích nào đánh trúng thì liền bị mất mạng.

- Cường giả thần bí này...

KIệt Sâm bất đắc dĩ trong nội tâm, cũng có chút phẫn nộ.

Đối với Vô thượng chí bảo kia, trong nội tâm Kiệt Sâm cũng không có bao nhiêu tư tâm, hắn tiến vào khu vực hạch tâm chỉ là vì Hỏa Linh Châu mà thôi. Nếu Vô thượng chí bảo kia là Hỏa Linh Châu thì cũng thôi, nếu không phải mà mình nguy hiểm tính mạng như thế này thì...

Kiệt Sâm cũng không biết nên nói gì cho phải.

Kiệt Sâm còn nhớ rõ thanh âm kia, ở lại trong thạch thất kia thì thập phần an toàn, đợi đến ngày Thần Đản chấm dứt liền sẽ được tự động truyền tống ra ngoài.

- Muốn ta dừng lại trong thạch thất, đợi ngày Thần đản kia chấm dứt sao?

Mặc dù Kiệt Sâm cảm thấy vô cùng kinh hãi con đường tử thần trước mặt nhưng vừa nghĩ tới mục đích khi tiến vào khu vực hạch tâm thì cũng có chút do dự.


- Ta mạo hiểm tính mạng tiến vào khu vực hạch tâm này, bị vô số Hắc Ám Vương Long thú truy sát, chút nữa đã chết ở bên ngoài chính là vì Hỏa Linh Châu. Mà hiện giờ đã tiến vào được rồi... 

Thời gian trôi qua, diện mục Kiệt Sâm dần trở nên dữ tợn.

Nhìn lại hai kiếp của mình, vô luận kiếp trước hay là kiếp này thì cũng đều chưa từng an nhàn, đều là lần lượt vượt qua nguy cơ sinh tử. Ở kiếp trước không nói, ở kiếp này là Tử Vong mê cung, Linh trì bí cảnh Huyết uyên sơn, Thiên tiệm sơn, THất tinh cấm hải, ... Có cái nào không phải là cửu tử nhất sinh? Nếu vì sợ hãi mà lùi bước thì mình cũng không có được thành tựu như ngày hôm nay.

Vốn hắn có chút do dự nhưng thời gian trôi qua, lúc này đã bắt đầu kiên nghị lạnh lùng, chợt, Kiệt Sâm trực tiếp tiến vào bên trong cửa đá.

Sau cửa đá là một màng mỏng, ngăn trở trước mặt Kiệt Sâm. Hiển nhiên chưa đến nửa canh giờ thì màng mỏng này sẽ không biến mất. Mà sau bức màn mỏng này chính là con đường hẹp quanh co vô tận, Kiệt Sâm trực tiếp khoanh chân ngồi, mắt nhìn về phía trước.

- Ầm ầm!

Nửa canh giờ sau, cửa đá sau lưng KIệt Sâm đột nhiên đóng lại, đồng thời bức màn mỏng trước mặt hắn cũng biến mất.

- Nửa canh giờ đã qua, chúc mừng ngươi đã lựa chọn tiếp tục đi tới. TỪ giờ trở đi ngươi đã không còn hối hận nữa được rồi, đã như vậy liền bắt đầu.

Thanh âm kia lại vang lên lần nữa, tựa hồ còn mang theo một tia vui mừng.

- Chúc mừng?


Kiệt Sâm cười nhạt một tiếng, đã lựa chọn đi tiếp thì tâm tính Kiệt Sâm tự nhiên không vì điểm ấy mà có chút gợn sóng nào.

Nhìn qua sương mù xám dày đặc, gió lốc, khí lưu vô hình trước mặt, trong mắt Kiệt Sâm hiện lên một tia lệ mang, đồng thời bước chân tiến về phía trước.

- Hô...

Ngay tại lúc Kiệt Sâm vừa tiến vào con đường hẹp quanh co kia thì một cỗ lực áp bách cực lớn lập tức tỏ khắp người Kiệt Sâm.

- Hảo Cật Lực!

Kiệt Sâm có thể cảm nhận được, một khắc trước thì tốc độ linh lực vận chuyển trong cơ thể mình yếu đi ít nhất là một phần ba, đồng thời hành động của cả người cũng bị hạn chế thật lớn, chẳng những không cách nào phi hành mà ngay cả nhảy cũng chỉ được có hai ba thước.

- Thật sự là biến thái!

Kiệt Sâm không nhịn được mắng to trong nội tâm, con đường hẹp quanh co này vốn đã vô cùng nguy hiểm, hiện giờ còn bị hạn chế như thế này thì chính là bức người vào tử lộ.

Nhưng một khắc sau, Kiệt Sâm liền đẩy tất cả tạp niệm ra khỏi đầu, đồng thời cả người đi như bắn về phía trước.

- Hô!

Một cơn gió lốc màu đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh Kiệt Sâm, hướng về lộ tuyến Kiệt Sâm sắp đi qua như thiểm điện.

- Vèo!

Kiệt Sâm đang hăng hái bay vút, tốc độ trong tích tắc tăng vọt lên, trước khi cơn gió lốc kia tiến tới, xông qua con đường này, gió lốc màu đen cơ hồ dán sau lưng Kiệt Sâm. Trong nháy mắt đó, lông tóc sau lưng Kiệt Sâm đều dựng thẳng hết lên.

- Nguy hiểm thật!

Kiệt Sâm lòng còn sợ hãi, mặc dù tốc độ bay vút về phía trước của hắn nhanh nhưng cũng không phải là toàn lực của hắn. Sở dĩ lưu lại một bộ phận thực lực chính là đợi đến lúc nguy cơ thực sự xuất hiện thì có thể kịp thời phản ứng.

Đường hẹp càng trở nên quanh co, kIệt Sâm sử dụng trực giác nhạy cảm của mình, xuyên thẳng qua con đường đá.

Từng đạo sương mù, gió lốc cùng khí lưu vô hình không ngừng quét qua thân thể Kiệt Sâm, đặc biệt là khí lưu vô hình kia là nguy hiểm nhất. Tại tử lộ này, Kiệt Sâm vốn tăng linh thức của mình lên, lại lần nữa bị áp chế đến mấy mét, Kiệt sâm chỉ có thể dùng hai mắt quan sát, nhưng dù hắn có tốc độ kinh người nhưng muốn né những khí lưu vô hình kia cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Giờ phút này KIệt Sâm phảng phất như một vũ giả nhảy trên mũi đao, chỉ cần không cẩn thận một chút là vô cùng có khả năng sẽ bỏ mạng dưới một đạo công kích đột ngột.