Dược Hương Trùng Sinh

Chương 232-2: Ba năm

Edit: nnttrang

Ba năm sau, mùng năm tháng bảy, Long Khánh đế Đại Chu băng hà, Thái Tử Ngọc Vĩ đăng cơ, xưng là Hiếu Hưng đế, đổi thành năm Thiên Khải.

Lễ đăng cơ rườm rà kết thúc, sau đó là lễ đại tang tiên đế, khiến bọn công khanh quan viên triều đình gầy hẳn đi một vòng.

Bên ngoài ồn ào náo nhiệc, nhưng chùa Tiên Hạc ở Tây Sơn, lại không bị ảnh hưởng một chút nào, Tiên Hạc mới được xây dựng vào đông tấn, Long Khánh đế trùng tu, vị trí yên tĩnh, thích hợp để thanh tu.

Bên trong chùa lúc này, một người mặc áo đạo, nhưng là một nữ tử thế tục, dáng vẻ tiều tụy, điên điên khùng khùng ngồi viết những chữ xiêu vẹo, bên cạnh nàng là một bàn cát run run theo tay nàng, cuối cùng nàng cũng dừng bút lại.

“Tiểu thư…” Tiểu đạo cô nhút nhát gọi.

Nữ tử đang quỳ im lặng một khắc, nàng chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lạc trên bàn cát, hai mắt có chút trống rỗng mạnh mẽ sáng lên.

“Ta là hoàng hậu! Ta là hoàng hậu!” Nàng chụp lấy bàn cát, mừng rỡ như điên hô lên.

Đạo cô hiển nhiên đã quen với thái độ chợt vui chợt buồn của nàng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía bàn cát, thần sắc cũng hơi động dung.

Những chữ như gà bới trên bàn cát, nhưng vẫn có thể đọc được.

Giả phượng hư hoàng.

Bạch Ngọc quận chúa mừng như điên dại, cười không ngừng.

“Ngươi có thấy không? Ngươi có thấy không?” Nàng tiến lại gần tiểu ni cô, “Ta là hoàng hậu, ta là phượng hoàng, ta là hoàng hậu, ta chính là hoàng hậu!”

Tiểu ni cô bị nàng lay đến có chút váng đầu, lại không nhịn được lắp bắp nói, “Nhưng mà..nhưng mà…thái tử điện hạ đã đăng cơ, hoàng hậu cũng đã có, là Thái Tử phi…”

“Câm mồm!” Bạch Ngọc quận chúa giận dữ nói, hung hang đẩy tiểu ni cô, “Ta mới là Thái tử phi!”

Nhìn bộ dáng nhướng mày tức giận của nàng, tiểu ni cô sợ tới mức run rẩy.

“Vâng,..” Một ni cô lớn tuổi đi đến, ôn nhu nói.

“Là cái gì?” Bạch Ngọc quận chúa không dễ dàng bị bà lừa gạt như vậy, quay đầu nhìn chằm chằm bà quát.

Ni cô lớn tuổi cũng chần chừ một lát, bà biết Bạch Ngọc quận chúa muốn bà nói cái gì, nếu như nói ra lời này chẳng phải là đại nghịch bất đạo sao.

Thái Tử đăng cơ, lập Thái Tử Phi Tạ Tô Phương làm hậu, hoàng vị tôn quý nhất là vị Tạ Hoàng hậu này, bà làm sao dám nói lung tung nàng là Thái Tử phi…

Nếu truyền vào trong cung, bà và tiểu ni cô này coi như xong.

Bạch Ngọc quận chúa nhìn thần sắc của bà, chợt cười lên ha ha.

“Ngươi không dám nói?” Nàng nhướng mày mỉm cười, cùng với mấy phần lệ khí lẫn vui mừng, “Ta biết, hiện tại có Thái Tử phi, nhưng mà đều là giả, ngươi cứ chờ xem, ta mới chân chính là Thái Tử Phi, mới là Hoàng hậu chân chính!”

Lời này khiến cho ni cô lớn tuổi cùng tiểu ni cô đều không dám lên tiếng, trong lòng âm thầm nhủ thầm xui xẻo, không nên ham tiền bạc của Bình Dương gia, chuốc lấy phiền toái này…điên điên khùng khùng..sớm bị nàng ta chọc đến mệt chết..trách không được chuyển cả nhà đi cũng không muốn mang nàng theo.

“Ta là hoàng hậu..” Bạch Ngọc quận chúa xoay người đi ra ngoài, trong miệng vẫn thì thào nói, “Từ lúc sinh ta tới nay, đã có hòa thượng nói ta là mệnh quý nhân, là mệnh hoàng hậu..ngươi coi…bây giờ, tử cô nương nương cũng nói ta là…”

Người đã dần dần đi ra, tiếng cười vẫn còn văng ẳng truyền đến, ni cô lớn tuổi lúc này mới thở phào.

“Sư phụ..” Tiểu ni cô chạy đến bên bàn cát, khó hiểu, hạ giọng hỏi, “Đúng mà, tử cô nương nương thật sự nói nàng là hoàng hậu..”

“Đừng vội nói bậy!” Ni cô trung niên vội khẽ tiểu ni cô, nhưng cũng không nhịn được nhìn vào bàn cát kia, “Hư hoàng đãi phượng.”(đãi: chờ đợi)

Trong mắt bà hiện lên một tia nghi hoặc, chợt lẩm nhẩm trong miệng mấy lần, chợt giật mình.

“Giả thôi..” Bà ta cười nói, “Vậy thì không lâu..” Một mặt chỉ vào bàn cát thấp giọng nói với tiểu ni cô, “Ngươi xe, đãi phượng, đãi phượng, đãi không thể thành phượng, nàng chính là hoàng là giả, hư giả, cũng không phải..”

“A..” Tiểu đạo cô giật mình, lại khó hiểu, “Sư phụ, vậy còn Phượng?Phượng là hoàng đế mà? Hay không phải hoàng đế? Như thế nào là đãi ạ?”

Mặt của trung niên ni cô đen lại, đưa tay che miệng tiểu ni cô.

“Muốn chết sao?” Bà dậm chân nói, “Nói hưu nói vượn! Mau về tụng kinh của ngươi đi!”

Tiểu ni cô bĩu môi, không tình nguyện rời đi, vị ni cô trung niên nhịn không được quay đầu nhìn lại bàn cát, bốn chữ trên bàn cát vẫn ở yên đó.

“Thật sự là kì lạ..” Bà nhỏ giọng thì thào, lắc đầu, cũng chầm chậm đi ra ngoài.

Mùng một tháng chín đưa tang tiên đế, Hiếu Hưng cũng các quan viên cùng xuất phát, mang Long Khánh đế đến Lăng Vĩnh phụ hạ tang.

Nhìn cổng địa môn chậm rãi đóng lại, tất cả mọi người thở một hơi, ánh mắt không tự chủ rơi trên người vị hoàng đế trẻ tuổi kia, ngày chờ mong cuối cùng đã đến.

Xong xuôi tang lễn, trên triều lẫn nhân dân đều thở phào, theo chỉ dụ của Hiếu Hưng đến, ngưng thượng triều bảy ngày, thế là bọn quan viên gần như kiệt sức vô cùng vui mừng, phấn chấn trở về nhà nghỉ ngơi.


Hoàng nội thị mang một chiếc khăn mặt tẩm nước ấm đến cho hoàng đế đang rất mệt mỏi.

Hiếu Hưng đế nhẹ nhàng lau khuôn mặt mình, hai chân mày có chút giãn ra, đứng dậy đi đến bên long án.

“Bệ hạ, long thể quan trọng hơn…” Hoàng nội thị cẩn thận khuyên nhủ.

“Không có cách nào, mệt mỏi quá ngược lại không ngủ được..” Hiếu Hưng đế đáp, một mặt mở tấu chương xem.

Hoàng nội thị cũng không dám khuyên nữa, thắp thêm hai ngọn đèn.

Tiếng đồng hồ nước vang lên từng tiếng từng tiếc, bất tri bất giác mọi vật đều đã chìm vào trong tĩnh lặng.

“Lão Hoàng nhi, đã lấy lại được Quân Châu?” Hoàng đế chợt hỏi.

Hoàng nội thị lấy lại tinh thần, nhanh chóng tìm kiếm trong đầu, đáp một tiếng dạ.

“Vâng..” Ông nói, trên mặt còn có ý cười, “Thật sự là đáng mừng…”

Một bên châm trà dâng lên.

Hoàng đế nhận trà, uống một ít, có vẻ đăm chiêu.

“Dược đều đã chuẩn bị?” Hoàng đế hỏi.

Trong lòng Hoàng nội thị hơi căng thẳng, cúi đầu dạ một tiếng, tầm mắt của ông lặng lẽ đảo qua tấu chương trên bàn, thấy bên trên viết tên nhưng quan viên cần điều động nhậm chức, cùng với những địa danh được đề lên, thấy có Tri Huyện Lợi Châu – Cố Hải trong đó.

“Vậy thì…đến đó đi..” Hoàng đế mỉm cười, đặt chén trà xuống, lấy bút vẽ nghuệch ngoạc bên ngoài.

Mùng một tháng ba năm Thiên Khải, tại huyện Dương Định, trải qua cuộc chiến giữa hai nước, vẫn còn mấy phần thê lương, nhưng không ảnh hưởng đến ngày hội Dược liệu mùa xuân đúng hạn lại có.

“Đây là A Giao của Phúc Công cửu thiên, bác nhìn một cái..” Một người bán hang nhiệt tình hô gọi.

Bởi vì tháng ba ở phía Bắc, nên không khí có chút lạnh, hai cái nữ tử mặc áo choàng, mũ che kín đầu, chỉ lộ ra dung mạo thanh tú.

“Là A giao của quận Đông Bình sao..” Cố Thập Bát Nương tiếp nhận từ tay người bán hàng, cẩn thận nhìn, một mặt hỏi.

“Tiểu nương tử là người trong nghề rồi…” Tên bán hàng cười nói.

Cố Thập Bát Nương cười không nói, nhìn một phen, gật đầu, trên mặt hiện lên một tia tiếc nuối, nàng không thể nấu cấu, cho nên, không nắm được mấu chốt trong kĩ thuật nầu cao, thực hâm mộ A giao cực phẩm này.

Trong lúc thất than, bên cạnh là tiểu hài đồng hờn dỗi nỉ non, nàng vội xoay người, tiếp nhận đứa nhỏ từ tay nha hoàn.

Đứa nhỏ chỉ mới một tuổi, đội một cái mũ hình con mèo, trên đầu còn có một cục bông xốp nhìn đáng yêu cực kì.

“Bảo nhi muốn gì nào?” Cố Thập Bát Nương bế cho hắn xem sạp thuốc muôn màu muôn vẻ, cười nói với hắn.

Đứa nhỏ y y nha nha đưa tay chỉ loạn lên, miệng tươi cười.

Trong lúc cao hứng, một trận tiếng động ồn ào, một đội nhân mã bước đi trên phố, khiến cho đường xá chen chúc nhất thời hỗn loạn.

Nhóm người này đều mặc một bộ áo giáp màu xanh lam, khoát hắc bào, trên lưng đeo một thanh đao to.

Đây là quân phục của quân đội biên cương Đại Chu, là những chiến sĩ này đã lấy lại những đất đai đã mất, bảo hộ sự yên bình của bọn họ, mọi người chen chúc nhau lập tức ngừng mắng mỏ, tự đồng tránh ra một còn đường.

“Chậm rãi mà đi, đừng gây nhiễu loạn.” Tướng sĩ cầm đầu phan phó, hắn mặc quân phục đồng dạng, nhưng thanh đao Lưu Tô đỏ thẵm trên lưng dài dắt bên hông, tương phản với những quân nhân còn lại, uy phong lầm lẫm, khí thế bất phàm.

“Tiểu Thẩm tướng quân!” Có người nhận thức hắn, lớn tiếng hô.

Đây cũng chính là cái tên khiến cho bọn Kim Ngụy Tề nghe thấy đều sợ mất mật – thống chế Thẩm An Lâm, nhất thời dẫn đến một trận âm thanh khen ngợi trầm trồ.

Thẩm An Lâm cũng cười ới mọi người, không nói gì, thúc ngựa đi chậm chậm, ánh mắt không để ý đảo qua ven đường, chợt sửng sốt.

“Thẩm tướng quân.” Cố Thập Bát Nương thấy hắn nhìn qua, mỉm cười, hơi cúi đầu thi lễ.

Thẩm An Lâm xuống ngựa, bước tới.

“Cố đại nhân đến nhậm chức Tri phủ, nàng cũng theo đến đây rồi..” Hắn cười nói, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nàng, đầy đặn hồng hào hơn so với trước đâyvài phần.

“Vâng.” Cố Thập Bát Nương cười nói.

Nhất thời không biết nói gì tiếp theo, không khí có chút ngượng ngùng.

“Muốn..” đứa nhỏ trong tay Cố Thập Bát Nương nhìn thấy khỏa đao Lưu Tô bên hông hắn, bắt đầu làm động tác y y nha nha đòi lấy.


“Bảo nhi, cái đó không thể chơi được, cho con cái này…” Cố Thập Bát Nương vội ôm đứa nhỏ lại, tiện tay đưa cho hắn một khối a giao.

Đứa nhỏ căn bản không để ý, ném dược liệu xuống đây, tiếp tục y y nha nha muốn chồm qua.

“Cho..cầm chơi đi..” Thẩm An Lâm lấy khỏa đao Lưu Tô, đưa cho tiểu hài nhi.

“Như vậy không đucợ..Bảo nhi buông ra..” Cố Thập Bát Nương vội vàng ngăn lại.

Tay tiểu hài nhi đã nắm được, tươi cười với Thẩm An Lâm, nước bọt chảy cả ra ngoài.

“Cũng không đáng giá gì…Cầm chơi đi.” Thẩm An Lâm cười nói, vươn ngón tay có chút thô ráp chạm lên khuôn mặt béo núc của đứa nhỏ, “Cười một cái nào..”

Đứa nhỏ quả nhiên nở nụ cười, cầm Lưu Tô trong tay khoa chân múa tay cực kì vui sướn, Cố Thập Bát Nương cơ hồ không ôm nổi hắn, nha hoàng một bên vội đưa tay đón lấy.

“Bộ dáng rất được..” Thẩm An Lâm nhìn đứa nhỏ, tầm mắt lại dời lên mặt Cố Thập Bát Nương, “Đệp hơn nàng..”

Cố Thập Bát Nương bật cười.

“Đa tạ Thẩm tướng quân khen ngợi..” Nàng cười nói, cũng không nói thêm gì, chuyển sang chuyện khác, “Thẩm tướng quân chắc phải đi tiếp thôi.”

“A..?” Thẩm An Lầm ngạc nhiên, “Sao nàng biết?”

Năm Thiên Khải, Thẩm An Lâm đại thắng lập công lớn, hồi triều được ngợi khen, cũng chính thức trở thành người thừa kế của Thẩm Lão Công tước, chính là lúc này.

“Chúc mừng.” Cố Thập Bát Nương không trả lời, mà là cười nói.

“Cảm ơn.” Thẩm An Lâm cũng cười nói.

Không khí lại rơi trầm mặc, tiếng ngựa hí vang đằng sau, Thẩm An Lâm chắp tay, 

“Tạm biệt.” Cố Thập Bát Nương gật đầu, nhìn hắn xoay người lên ngựa, lại một lần nữa gật đầu cười, giục ngựa mà đi.

Đoàn nhân mã đi xa, người trên phố lại tiếp tục tụ tập.

“Tiểu thư..” Nha hoàn nhỏ giọng xin chỉ thị.

“Trở về thôi, trời vẫn còn lạnh, làm cóng tiểu Bảo nhi..” Cố Thập Bát Nương cười nói, tay ngăn cản tiểu hài đi đang cầm Lưu Tô bỏ vào mồm, “Không ăn được..”

Tiểu hài nhi y y nha nha kháng nghị.

Cuối đường, Thẩm An Lâm quay đầu lại, đã không còn thấy bóng dáng nàng trong dòng người đông đúc.

Thật sự là kì quái..Hắn cho ngựa rẽ một vòng.

“Cái kì kì quái? Có gian tế ạ?” Tướng sĩ một bên vội vàng cảnh giác hỏi lại.

“Không có..” Thẩm An Lâm nở nụ cười, “Ta chỉ nhớ lại giấc mộng mấy hôm trước…”

“Tướng quân mơ thấy gì..” Một tướng sĩ khác cười hỏi, “Có phải muốn cưới thê tử rồi phải không..”

“Biết tiểu tử ngươi muốn cưới vợ đến phát điên rồi…” Thẩm An Lầm cười to, dùng roi quất lên mông con ngựa của tướng sĩ kia, khiến hắn bị ngựa của mình mang phóng đi ra.

Thẩm An Lâm cười, thúc mã chạy theo sau, giấc mộng của hắn rất kì quái, trong đó, Cố Tương chính là thê tử của mình, nhưng khóc lóc sướt mướt, ngây ngây ngốc ngốc, luôn kéo tay áo của mình…không ngừng nói đừng hưu ta…đừng bỏ ta…Cô độc mà khóc, khiến niềm vui của hắn biến thành kì lạ…

Hắn làm sao có thể bỏ rơi nàng? Là nàng không cần hắn.

Hắn đang muốn hỏi nàng,vậy mà nữ nhân kia lại dùng đao tự vẫn, một bầu trời sắc huyết đỏ tươi, khiến cho hắn kinh hãi bừng tỉnh, bên tai văng vẳng lời van xin đừng bỏ ta, đừng hưu ta..

Thật sự là một giấc mộng kì lạ, Thẩm An Lâm lắc đầu, tự giễu chính mình, lại giục ngựa, tiến lên vị trí dẫn đầ dội ngũ, tiếng vó ngựa xa dần.

Phố Tam Quan, một hiệu thuốc nhỏ khó thấy còn không treo biển hiệu, Cố Thập Bát Nương đứng ngoài, chưa kịp vào, một nữ tử mặc cẩm y đã bước ra đón nàng, khuôn mặt nàng ấy hòa ái, hai mắt tròn xoe, nhìn qua cực kì đáng yêu.

“Mệt không?’ Nàng ấy đón nhận tiểu hài nhi đang chồm đến, “Có phải con bướng bỉnh? Chọc giận tiểu cô cô đúng không?”

Tiểu hài nhi làm sao hiểu được, giơ khỏa Lưu Tô trong tay khoe với nàng ấy, y y nha nha nói cái gì mà chẳng ai hiểu nổi.

“Ở đâu mà có vậy?” Nữ tử tò mò hỏi, nhìn khỏa Lưu Tô.

“Tẩu tẩu,chỗ ấy đã được chọn, tẩu mang Bảo nhi về đi, nương và ca ca chắc là mong nhớ hắn lắm đây..” Cố Thập Bát Nương cười nói, một mặt cởi áo choàng ra.

“Gấp cái gì…Những người ở đây ăn, dùng, hạ nhân gì đó, còn chưa chuẩn bị xong hết đâu..” Nữ tử nói, “Ta ở lại nha môn hoài cũng chán, ra ngoài một chút tốt hơn..”

Hai người đang trò truyện, chợt nghe bên ngoài có tiếng pháo nổ, khiến hai người giật mình che hai tai đứa nhỏ lại.

“Lại có cửa hàng khai trương sao?” Nữ tử chợt hỏi, một mặt nhìn ra ngoài.

Cố Thập Bát Nương đi ra vài bước, nhìn ra ngoài, chỉ thấy đối diện, cách đó không xa, không ít người đang tụ tập, còn đốt pháo vang, mấy đứa trẻ đang nô đùa.

“Ăn kẹo, ăn kẹo..” Có hai tiểu hỏa kế nhận được kẹo người ta phái, “Đại Hữu Sinh khai trương, cùng vui, vui..”

“Đại Hữu Sinh?” Nữ tử ôm đứa nhỏ trong tay, nghe vậy bật cười, nhìn về phía Cố Thập Bát Nương, ánh mắt có mấy phần hàm ý, “Ta nói, thế nào trong này lại có thể gặp nha…”

“Tẩu tẩu..’ Cố Thập Bát Nương có chút xấu hổ lẫn bất đắc dĩ.

“A..Bảo nhi đói bụng rồi, đi vào trong kiếm cái gì ăn…” Nữ tử cười hì hì, ôm tiểu hài tử đi vào trong.

“Trên đường hắn ăn một khối bánh ngọt rồi…” Cố Thập Bát Nương vội vàng dặn dò, nhìn mẫu tử hai người đi vào, chính mình đứng ở cửa, thấy cửa hàng đối diện đang treo biển hiệu Kiến Khang – Đại Hữu Sinh.

“Thật đúng là..” Nàng lẩm nhẩm, cười cười, đám người tản đi, một nam tử bên trong cửa hàng đi ra, giống như thấy được ánh mắt của nàng, nhìn qua cười.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ----

Đếm ngược…2

囧..Việc này là sao, ta biết Văn Quận Vương tốt, ta viết ta không thích hắn sao? Cho nên cố ý viết một phiên ngọi, vốn là chờ kết cục mới tung ra, nhưng cho ra trước, không nghĩ đến thành chấm đen..

Văn Quận Vương tốt, nhưng thứ nhất không thích hợp với Cố Thập Bát Nương, còn nữa,tình cảm hai người lúc đó còn chưa đậm sau đến mức phi quân, mọi người thấy đấy, nữ chủ biết, Văn Quận Vương cũng biết, cho nên buông tay, chỉ là còn trẻ cho rằng sẽ không hối hận, chỉ có thể nói bỏ lỡ.

Mọi người…ài..Là ta không tốt…khiến mọi người khổ sở rồi..thật xin lỗi..ta về sau sẽ chú ý,ta sẽ thay đổi, không viết tình tiết như vậy nữa.